Nhân Thú Đáng Yêu

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhĩ Lạc sau khi gọi Tiểu Tâm thì dán đôi mắt đong đầy yêu thương lên cơ thể Nhật Tâm. Bị người khác nhìn chằm chằm lâu như vậy khiến cho nàng ngượng ngùng mặt đỏ ửng cũng cảm thấy căng thăng. Bèn lên tiếng xé tan bầu không khí này.

-Bộ Lạc của mình có đông lắm không anh Nhĩ Lạc.

-À, cũng ít người thôi giống đực là , giống cái kể luôn Tiểu Tâm là --- Nhĩ Lạc tươi cười giới thiệu về thành viên bộ lạc. Nhật tâm thật sự shock với mức độ mất cân bằng giới tính nơi đây nên không tin vào lỗ tai mình

-anh nói giống cái là bao nhiêu người--- Nhật Tâm kinh ngạc hỏi lại

-Kể cả Tiểu Tâm em là .--- Nhĩ Lạc mềm mỏng trả lời.

- Ít giữ vậy sao? chia là tỉ lệ chọi là /. Ôi mẹ ơi mất cân bằng về giới nghiêm trọng mà.--- Nhật tâm hốt hoảng buột miệng kêu lên. Nhĩ Lạc không hiểu cái gì là tỉ lệ chọi, cũng không hiểu cái mất cân bằng về giới. Nhưng Nhĩ Lạc có thể hiểu nàng chê Bộ Lạc chàng ít giống cái.

-Không ít đâu, cũng gọi là trung bình. Ở đây bộ Lạc nhiều con cái nhất là bộ lạc Bình Hải có giống cái, có bộ lạc Mỹ Mộc chỉ có giống cái. Không ít, không ít --- Nhật Tâm nàng là shock lên tới tận óc rồi.

Trong lòng nàng các vị thánh thần của các vị tôn giáo đều được nàng gọi ra một lượt. Nàng thực sự rất đau lòng nàng không biết nàng đã xuyên tới đâu. Nàng thực sự rất lo lắng vô cùng căng thẳng, chuyện gì đã xảy ra với các giống cái khiến cho mất cân bằng về giới đến như vậy. Nàng thực sự là vô cùng bất an cho số phận của nàng. Nàng đành đánh bạo hỏi.

-Tại sao mỗi bộ lạc đều có ít giống cái vậy---Nhật Tâm hỏi.

-Đây cũng là điều bình thường mà. Giống cái trời sinh yêu ớt nên dễ bị dã thú săn đuổi, lại dễ mất mạng lúc sanh con, chưa kể các đọa lạc giả bị hấp dẫn bởi mùi của giống cái mà tấn công họ, sức chịu đựng của giống cái khi thời tiếc khắc nghiệt cũng thấp nữa.---Nhĩ Lạc kinh ngạc trước câu hỏi của Nhật Tâm nhưng cũng trả lời.

-Bộ Lạc em nhiều giống cái lắm sao--- Nhĩ lạc hỏi lại Nhật Tâm.

-Nhiều hơn ở lục địa này một chút--- Nàng cúi đầu trả lời cho qua.

-A. Đúng rồi để anh dắt em ra làng dạo một vòng--- Miệng nói tay làm luôn Nhĩ Lạc nhanh chóng kéo Nhật Tâm ra khỏi căn nhà gỗ.

Tiểu Tâm vớ nhanh cái giỏ sách đi theo Nhĩ Lạc, vừa đi vừa nhai lá bạc hà mang theo trong túi, tiện tay đưa cho Nhĩ Lạc, nhĩ Lạc ngửi ngửi át xì, bối rối. Đã bị Tiểu Tâm nhét ngay một lá vào miệng.

-Nhai cho sạch, thơm miệng--- Nhật Tâm nói với Nhĩ Lạc. Chàng ta nhai thử thấy quả thật là miệng thậm chí cổ họng cũng thoát mát vô cùng sảng khoái dễ chịu. Nhĩ Lạc cảm thấy giống cái chàng mang về thật thông minh, cũng cảm thấy ấm áp vì lần đầu tiên có giống cái đối xử hắn tốt thế.

Hắn mắt lấp lánh nhìn về Nhật Tâm. Trong lòng khẽ gọi rất nhiều lần “Tiểu Tâm”, “Tiểu Tâm”.

Trong lúc đó Nhật tâm đang kinh ngạc trước hình ảnh trước mắt. Trước mặt nàng là quá nhiều động vật với kích thước to lớn vượt mức bình thường lại có nhiều sinh vật có lẽ chỉ có trong truyền thuyết ở trong làng: thỏ, báo tuyết, sư tử trắng, kì lân, tuyết mao hống, sói trắng, trăn nam mỹ… đủ thể loại, vừa khiến người ta phấn khích, cũng khiến người ta kinh hãi. Bản thân nàng thật sự rất nhiều cảm giác hỗn tạp Thực sự nàng thật sự muốn gào lên nàng đã đến nơi nào vậy?

Nàng ánh nhìn ở chỗ con thỏ trắng lớn to gấp rưỡi con thỏ nàng thấy hôm trước đang đùa giỡn. Trong đó có một con có vết thương rất giống với con nàng đã giúp . Nhưng mà nàng nghĩ không thể nào chỉ trong ngày nó lại lớn thành như thế, chỉ là trung hợp ngẫu nhiên. Vừa trông thấy nàng con thỏ trắng kia đã ngưng giỡn phónglại gần nàng hít hít. Con thỏ kia cũng di chuyển theo lại gần nàng hít hít. Chưa đầy p sau cả đám thú đủ thể loại đã vây kín nàng thi nhau mà hít ngửi.

Lúc này Nhật Tâm thực sự rất căng thẳng, nàng tuy thấy bọn chúng không có vẻ muốn tấn công rõ ràng là đang cố tỏ ra thân thiện, nhưng vẫn rất sợ hãi. Nàng quay qua hỏi Nhĩ Lạc.

-Bọn chúng sẽ không cắn chứ. ---Nhật Tâm hỏi

-Không đâu! bọn chúng là ấu niên thú chứ đâu phải đọa lạc giả. Tiểu Tâm em không ngửi ra sao---Nhĩ Lạc kinh ngạc xen lẫn hoài nghi nhìn Nhật Tâm.

Hắn vừa bảo nàng là “ngửi ra” sao. Nàng bị shock văn hóa tập . Mũi của nàng là để thưởng thức mùi ăn. Từ khi nào đã trở thành đương nhiên dùng để “đánh hơi” thế này. Nơi này là cái thể loại gì vậy. Hít sâu thở nhẹ tự trấn tĩnh.

-Khứugiác của em không được tốt. Không thể phân biệt được nhiều mùi.---Thật ra là nàng có chút buồn bực khi nói như vậy nhưng giọng của một người đã kinh qua công việc CSKH thì sẽ không để lộ ra, chỉ là sắc mặt ko được tươi.

-Không sao. Tiểu Tâm suốt đời này anh sẽ bảo vệ em, đừng buồn, đừng tủi thân, có vẻ trước khi đến bộ lạc e có cuộc sống rất khó khăn. Cũng may anh tìm ra em được nếu ko em chắc khó sinh tồn.---Nhì Lạc thì nghĩ rằng nàng đang tủi thân vì khiếm khuyết của bản thân nên ra sức an ủi.Nhật Tâm lúc này chỉ có thể nở ra một nụ cười gượng gạo.

Đám thú thì ra sức tỏ ra thân thiện dưới chân nàng, chúng luôn miệng phát ra âm thanh, nhưng thật đang thương nàng ko hiểu ý chúng nên cũng chỉ có thể nhìn chúng cười cười, ngoan ngoan. Nhìn kĩ lại nàng phát hiện con thỏ bị thương đã ra ngồi một góc xa, cúi mặt thi thoảng lại liếc nhìn nàng ánh mắt như hờn trách. Nàng tự nghĩ bản thân nghĩ quá nhiều. Lúc này Nhĩ lạc lên tiếng.

-Tiểu Tâm mới gia nhập bộ lạc ta, em ấy từ đại lục khác đến, mũi cũng ko được tốt, các người đối với em ấy phải càng cẩn thận biết chưa.

Đám thú đang ồn ào nghe Nhĩ Lạc nói bỗng im bặt một lát. Như thể chăm chú lắng nghe làm Nhật Tâm có cảm giác đám thú này thật có tính người.

-Chào tất cả các em, chị là Nhật Tâm mới đến. Các em thương tình đừng có cắn chị, đừng có cào chị nhe. Từ nay chị em mình sẽ sống với nhau thật vui vẻ hòa thuận nhé.

Tác giả tôi lúc này chỉ có thể thốt lên “ôi tình huống” lần thứ . giống cái giới thiệu tên cho giống đực nghĩa là gợi ý mối quan hệ thê-phu với giống đực. Đám thú này là toàn bộ ấu niên của bộ lạc, những giống đực đến tuổi trường thành nhưng chưa hóa hình người. Mà bộ lạc thì chỉ có nữ nhân và nàng.

Nhật Tâm ơi nàng cứ cố tỏ ra thân thiện đi khắp nơi mà giới thiệu tên thế này, thì bộ lạc đại loạn mất. Không biết những này tháng sắp tới sẽ là như thế nào nữa.

Đối với đám ấu niên này thì đây là lần đầu tiên trong lịch sử bộ lạc có một giống cái nhỏ lại gợi ý ấu niên làm thê-phu. Bởi nếu ấu niên không hóa hình sẽ trở thành đọa lạc giả mất đi tính người. Có gì chắc chắn bọn họ không thể hóa hình thì sao. Đã vậy còn một lúc gom tất cả ấu niên về đội. Một đám ấu niên nhìn Nhật Tâm im lặng dò xét.

Kẻ kinh ngạc: giống cái mới đến thật táo bạo.

Kẻ ngượng mộ: giống cái mới đến thật xinh đẹp, quyết liệt.

Kẻ nghi ngờ: Giống cái mới đến mình nàng + tộc trưởng là người nàng thật sự muốn hết nam nhân chưa vợ trong tộc. khả năng đó nàng mạnh như vậy sao.

Kẻ hạnh phúc: Ta có vợ… nàng ấy cũng muốn ta sao… quá hạnh phúc

Kẻ khinh thường: Không lượng sức mình, giống cái kiêu ngạo, lại còn hỏng mũi ta không thèm (đó là con kì lân và con sư tử trắng).

Có một kẻ đứng đờ ra: Nàng ấy sao vậy, chẳng phải vừa thu nạp ta, chưa đầy nửa tiếng đã động lòng với đám ấu niên này. Nàng thế nào vậy, hay ta không đủ mạnh mẽ. Nàng thật khiến ta hoang mang. Tiểu Tâm nàng thực sự là đang làm gì vậy? Không sao, ta cũng là phu của nàng nhất định sẽ để nang quan tâm ta nhất, yêu ta nhất.

Có một kẻ suy nghĩ khác: Nhật Tâm, tên nàng ấy là Nhật Tâm, nàng cũng để ý ta, nàng không quên ta.

Kì Lân và sư tử trắng đã bỏ đi trước, đám còn lại thì kẻ đứng đó nhìn nàng dò xét từ trên xuống dưới. Một số thì chạy lại nàng cọ cọ tỏ ra gần gũi nàng bị sức nặng của chúng đẩy ngã xuống đất. Miệng mỉm cười nhăn nhó, quay sang thấy thỏ trắng mắt to tròn nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn nó lập tức xoay bắp đùi bị thương về phía nàng. Thật ra thỏ trắng đang nói “Em còn nhớ ta không,em đã cứu ta, chưa thương cho ta vết sẹo còn nè, ta đã cùng em ở trong hang đá, hôm sau lúc ta đi kiếm thức ăn quay lại đã không thấy em.”

Tiếc rằng nàng không hiểu. Chỉ nhìn nó hành vi kì lạ xoa đầu.

-Ta có cứu một con thỏ cũng bị thương ở đùi, nhưng nhỏ hơn, đã ngày rồi, không biết vết thương nó khá hơn chưa, không biết còn sống không.--- Nàng nhìn nó thở dài.

Nó nghe vậy mừng rỡ nhảy cẫng lên “Em quả là con nhớ, ta đây, ta chính là con thỏ đó, em không nhận ra ta”. Sau một hồi vô vọng nhảy nhót không chỉ có thỏ trắng, mà tất cả ấu niên thú, và cả Lạc Nhĩ cũng phát hiện ra một sự thật động trời. Nhật Tâm hoàn toàn không hiểu bọn ấu niên này nói gì.

-Thôi tất cả đừng ồn, em ấy từ đại lục khác đến, không hiểu được tiếng ấu niên cũng không có gì lạ.---Đám thú tiu nghỉu thủ phục, nhưng trong lòng những con còn ngồi lại đều trỗi dậy một khát khao mãnh liệt có thể hóa người để trò chuyện với Nhật Tâm của bọn chúng.

-Chúng ta đi thôi, ta dắt nàng đi gặp giống cái.--- Lạc Nhĩ nhanh chóng lôi kéo nàng ra khỏi đống thú

Trong suốt đoạn đường Nhĩ Lạc cố gắng hết sức tránh cho nàng gặp và trò chuyện với các nam nhân khác trong tộc, thẳng một mạch đến nhà gỗ.

Gõ cửa một người phụ nữ mang bầu mặc một chiếc váy da hươu nặng nề ra mở cửa.

-Giống cái , chào chị, đây là Tiểu Tâm, Trăng tròn em sẽ để Tiểu Tâm làm nghi thức gia nhập bộ lạc làm giống cái của bộ Lạc.--- Nhĩ Lạc tươi cười giới thiệu.

-Chào giống cái mới đến. Chị Là Giai Giai, rất vui vì em đến bộ lạc. đứa vào nhà chơi---Giai Giai tươi cười vác cái bụng to mời cả vào nhà.

-Thôi, tụi em đi thôi, để giống cái còn nghỉ ngơi chị bụng to thế này tiếp tụi em lâu không tốt cho sức khỏe.---Nhĩ Lac đưa tay chào có ý cáo từ

-Em là Nhật Tâm, hôm nay rất vui được gặp chị Giai Giai, sau này mong chị chỉ dạy giúp đợ nhiều--- Giai mỉm cười gật đầu.

Nhĩ Lạc và Nhật Tậm cáo từ đến một căn nhà gỗ khác cách đó không xa.

Trước cửa là một giống cái khác cũng đang mang bầu, trong bộ váy da báo, thân thể gầy yếu. Kế bên là một chàng trai cao to săn chắc, tuy là rất đẹp nhưng không bằng Nhĩ Lạc

-Giống cái . Hôm nay thần sắc chị có vẻ tốt hơn rồi--- Nhĩ Lạc nhìn nàng tươi tỉnh

-Ừ nghe nói có tộc trưởng và giống cái đến chơi nên ra đây hóng--- Nàng mỉm cười yếu ớt trả lời

-Chào em chị là Nhĩ Hỷ. đây là Đại Hùng phu hiên tại đang chăm sóc chị---Nàng xoay qua nhìn Nhật Tâm

-Em là Nhật Tâm rất vui được biết chị và anh. E vụng về lắm có gì chị chỉ bảo cho em--- Nàng khiêm tốn giới thiệu.

-Không cần khách sáo, toàn là người nhà, có gì cần e cứ tự nhiên nói đừng có ngại.---Nàng vẩn ở trong lòng đại hùng tươi cười rồi ho khan mấy tiếng.

-Giống cái chị vào nghỉ đi, giữ sức khỏe,Tụi em về---Nhĩ Lạc cúi đầu chào về, Nhật tâm cũng mỉm cười cúi đầu tạm biệt.

-Đó là chị gái anh---Nhĩ lạc thì thầm với Diệp Linh.

Diệp Linh cười nhăn nhó. Cái bộ tộc gì mà… tối ngày “giống cái ,,” Nàng từ khi nào đã thành thú cái bị đánh số rồi, trong lòng chua xót, khẽ lắc đầu.

Cuối cùng bọn họ cũng về lại căn nhà gỗ nướng thịt ăn.

Cũng may, giống cái giới thiệu tên với nhau cũng ko sao, hoặc giới thiệu tên với giống đực đã có thê cũng ko sao vì lần đầu giống đực có thê sẽ giới thiệu tên thê của mình cho giống cái đó biết mình là “hoa có chủ”. Sau đó vẫn có thể gọi tên nhau bình thường.

Thật ra thì giống đực vẫn có thể gọi tên giống cái nhưng trước đó phải thêm hai chữ “giống cái” tuyệt đối ko được bỏ ra.Vd: giống cái Lạc Hỷ.

Họ về lại nhà gỗ nướng thịt ăn ngon lành. Nhật tâm vui vẻ ngây thơ không hề biết mình vừa gây ra cuồng phong, bão táp. Nhĩ Lạc vẫn quan sát từng hành động của nàng vừa hết mực yêu thương, cũng hết mực dò xét, hắn muốn hiểu giống cái mới đến này, người khiến trái tim hắn run rẩy từ lần gặp đầu tiên, thê của hắn.

Ngoài cánh cửa gỗ kia, những chàng ấu niên lòng vô cùng trăn trở, tên sư tử trắng và kì lân trong lòng lúc nào cũng có cảm giác hậm hực khó chịu với giống cái mới có chút cảm giác khinh thường, lại cũng có cảm giác khó hiểu. Tất cả ấu nam trước hình ảnh của giống cái mới đến, mỗi người ôm suy nghĩ riêng nhưng cùng hướng về một người.

Nhật tâm ơi, nếu nàng ý thức được việc mình làm những ngày qua liệu nàng có thể ăn ngoan, ngủ ngon thế kia không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio