Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

chương 179: qua vực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Hoàng Y dẫn đầu tiến ra phía sau cung điện, người phản ứng đầu tiên chính là hoàng tử mà Dương Dũng hộ tống. Hắn cười ha hả một tiếng, vượt qua cả Lã Thiên Thanh và Lâm Thế Tuyền, là người đầu tiên theo bước Liễu Hoàng Y.

Những người khác hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, tỏ ra lạnh nhạt cũng theo bước tiếp nối.

Ở cuối hàng, tên hèn mọn vừa khích bác Lâm Hàn chợt kéo một người khác lại, nhẹ giọng thủ thỉ:

- Hà huynh, tên đó là cái thứ gì? Cung điện này cũng không phải dễ đi như thế, dù cho có Liễu Hoàng Y dẫn đường, nhưng ai mà biết được ở đó có cái thử thách gì, hắn làm chim đầu đàn, không sợ mất mặt sao?

Hà huynh cũng là một công tử tuổi trẻ, trên người tràn ngập thần thái vân du đạm mạc. Hắn cũng không hề ghét bỏ tên hèn mọn kia, mà lại cười nhẹ giải thích:

- Ngô huynh là mới tham dự, không biết cũng phải. Cung điện này vốn dĩ không có ở đây, mà là do Long Nhiên Khung kia dựng lên, coi như món quà hiến tặng Thiên Tuyết tiên tử. Chỉ vì hắn nghe thấy phong thanh Thiên Tuyết tiên tử muốn bắt chước một công chúa trong chuyện xưa nào đó tuyển chồng mà thôi! Cung điện này, thuần túy là để mô phỏng theo chuyện xưa đó. Long Nhiên Khung còn từng nói: “Thiên Tuyết tiên tử muốn làm công chúa, vậy thì nàng có thể trở thành công chúa bất cứ lúc nào, không cần phải mô phỏng thêm làm gì!”

Ồ.

Tên hèn mọn kia ồ lên một tiếng, lại bắt đầu dò hỏi Hà huynh. Lâm Hàn phía sau lẳng lặng lắng nghe, bắt đầu xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ.

Muốn mô phỏng một công chúa trong chuyện xưa?

Tuyết Thiên Lăng biết chuyện xưa sao? Nàng từ nhỏ lớn lên ở Võ Đạo Môn, cuộc sống chỉ có tu luyện và chém giết, chắc chắn không biết chuyện xưa gì. Chính nàng đã từng nói với hắn như vậy, và đó cũng là lý do mà Tuyết Thiên Lăng rất thích nghe hắn kể chuyện, những câu chuyện về giang hồ ân oán, nhi nữ tình trường...

Vậy chuyện xưa mà nàng có thể nhắc đến, chỉ có thể là do hắn kể cho nàng...

Đi cuối cùng, Lâm Hàn gần như không gặp phải bất cứ khó khăn gì, người trước đi như thế nào, hắn đi giống như thế, chắc chắn không bị cản trở. Thực tế, cung điện này cũng chỉ là lớn một chút, đường đi rối rắm một chút mà thôi, còn bẫy rập... chưa gặp nên chưa biết.

Đi một lúc, đoàn người cuối cùng cũng đã rời khỏi cung điện, tới được hậu viên của nó. Nơi đây là một khu vườn tràn ngập hương vị... thân quen!

Là mùi hương thảo, hòa quện với xạ hương.

Trong mắt người bình thường, những thứ này tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng với Lâm Hàn, thứ này lại gắn liền với cả một miền ký ức ngọt ngào.

...

- Ngươi lại định làm gì vậy? Tu luyện thì không chịu chăm chú, tối ngày chỉ lo nghịch ngợm sưu tầm những thứ linh tinh như vậy.

Trong gian sơn động, thiếu niên hào hứng đào một cái hố trồng lấy vài gốc cỏ nhỏ mới hái được từ đâu đó. Tiên tử đang ngồi tỉ mỉ khắc một khối ngọc bội chợt ngẩng đầu, “ôn nhu” chất vấn, khiến thiếu niên chẳng những không sợ, mà còn cảm thấy kích động đến sôi cả máu.

- Không linh tinh! Không linh tinh! Hiện giờ là chính giữa mùa hè, muỗi và côn trùng hại rất nhiều. Ta sợ tỷ tỷ bị bọn chúng quấy nhiễu. Tỷ đừng coi thường những thứ này, mặc dù chúng không phải linh thảo gì, nhưng rất thơm và dễ chịu, hơn nữa còn có thể đuổi muỗi. Ngoài ra thứ này còn có thể làm đồ ăn, mùi vị rất đặc biệt nha! Đây là hương thảo, còn đây là xạ hương! Nè nè... bọn chúng còn có cả ý nghĩa của riêng mình, để ta kể cho nàng nghe...

Vậy là thiếu niên lại được dịp kéo lấy tay tiên tử, nhẹ nhàng ngồi kể cho nàng ý nghĩa của những loại cỏ nhỏ bé này mà kiếp trước hắn đã từng đọc, còn cả một bài hát buồn và lãng mạn mà kiếp trước hắn rất thích, bài hát mà hai loại cỏ thơm này cũng xuất hiện, với ý nghĩa sâu lắng mà tình cảm...

Tiên tử tựa sát vào hắn chăm chú lắng nghe, trên môi là nụ cười nhạt nhòa hạnh phúc. Bởi nàng thực sự đã cảm nhận được sự chân thành tỏa ra từ tâm huyết của hắn, hắn nói nhiều như vậy là để làm nàng vui, khiến nàng không cảm thấy cô đơn và nhàm chán, nhưng mục đích ban đầu vẫn là muốn đuổi muỗi cho nàng mà thôi!

...

Trở về thực tế, Lâm Hàn dần dần thoát khỏi hồi ức, nhẹ nhàng ngồi xuống ngắt lấy một nhánh hương thảo, hít lấy mùi hương dịu nhẹ mà hơi hắc của nó, ký ức ngày càng tràn về mãnh liệt, khiến hắn chỉ muốn một bước tiến tới bên cạnh Tuyết Thiên Lăng, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, tiếp tục kể cho nàng những câu chuyện xưa cũ vẫn còn dang dở...

Lúc này, đoàn người cũng đã xuyên qua khu vườn, tiến tới bên một vách núi tối tăm mà tràn ngập cheo leo...

Lâm Hàn tiến tới, vuốt vuốt mũi cười khổ một tiếng. Võ Đạo Môn cái gì cũng thiếu, nhưng duy chỉ không thiếu vách núi! Chỗ hiện tại mà hắn đứng là cũng là một trong những vách dựng đứng hàng đầu của Võ Đạo Môn, nếu so với vách núi ban sáng, thì ở đây chính là trời, còn kia chỉ là đất mà thôi!

Vách núi dựng đứng, sâu thăm thẳm không thấy đáy, Lâm Hàn đã vận dụng đến Byakugan, không ngờ cũng không thể nhìn thấu được bên dưới có cái gì, chứng minh vách núi này ít nhất phải sâu hơn bảy dặm, tức là gần mười một ngàn mét!

Chỉ tiếc, tình huống tinh thần của mình hiện tại không tốt, không thể tiếp tục kéo xa ra hơn nữa!

Cả ngọn sơn phong lúc này đang chìm trong mây mù, trời đã tối lại càng thêm tối, khiến tầm nhìn phía trước trở nên mờ ảo như sương khói, không thể nhìn rõ phía trước có gì.

Hả?

Dương Dũng hơi thốt lên một tiếng, hắn vừa thả thần thức ra để thăm dò tình hình phía trước, nhưng không ngờ lớp mây mù này thậm chí còn có thể ngăn cản thần thức tiến tới, khiến mục tiêu của hắn không thể thực hiện được.

Những công tử khác cũng lần lượt nhận ra được điều này, cũng đều hơi nhíu mày buồn bực.

Chỉ có Lâm Hàn, Byakugan của hắn là một năng lực đặc biệt, hoàn toàn dựa vào tầm nhìn đặc biệt của mắt, không hề dựa vào chút năng lượng nào nên có thể xuyên qua, tuy nhiên hắn vẫn gặp phải sự cản trở rất lớn. Lâm Hàn cũng bất đắc dĩ không thể nhìn xuyên qua toàn bộ lớp mây mù này, bởi chúng quá dày, mà khoảng cách điểm tận cùng lại rất xa, xa hơn tầm nhìn của hắn.

- Xin các vị công tử hãy đi theo tiểu nữ! Sơn phong của sư thúc đã bị bố trí trận pháp phong bế toàn bộ, chỉ có một cách duy nhất là di chuyển từ ngọn núi này tới sơn phong của sư thúc mà thôi. Bên dưới là vực sâu vạn trượng, tuy nhiên các vị công tử đều có tu vi cao cường, chắc chắn dù có ngã cũng không có tổn thương gì. Nhưng tiểu nữ xin lưu ý trước, nếu các vị công tử vận dụng đến vũ khí vào thời điểm này thì cũng đồng nghĩa với việc vô duyên với sư thúc rồi! Hơn nữa, trong mây mù cũng có tích trữ lôi điện rất mạnh, nếu các vị công tử không may dẫn lôi nhập thể...

Một lời của Liễu Hoàng Y trực tiếp cắt đứt ý nghĩ định dùng phi kiếm bay qua của đám người này. Ý của Liễu Hoàng Y rất đơn giản, có thể dùng mọi thủ đoạn, nhưng tuyệt đối không thể dùng vũ khí, đồng nghĩa với vô hiệu hóa khả năng dùng phi kiếm bay lượn của bọn họ.

Dứt lời, Liễu Hoàng Y cũng không đợi chờ thêm gì, một bước phi thân ra giữa vực trong con mắt ngạc nhiên của mọi người. Nhưng quỷ dị ở chỗ nàng không hề rơi xuống, mà lại tiếp tục tiếp tục từng bước tiến lên, dần dần mất hút trong làn mây dày đặc.

Nhìn kỹ lại, vậy mà lại có một sợi dây trong suốt mảnh như sợi tóc kéo dài từ trên đỉnh núi đến giữa làn mây, chắc chắn là nối từ đây sang sơn phong của Tuyết Thiên Lăng rồi.

Lâm Hàn nhìn thấy sợi dây này, thoáng chốc đã minh bạch hoàn toàn chuyện xưa mà Tuyết Thiên Lăng đề cập đến rồi.

Chính là đoạn Ngân Xuyên tuyển chồng trong Thiên Long Bát Bộ!

Công chúa tuyển chồng, dây mảnh qua vách núi... Chẳng phải là vậy sao?

Xem ra nàng vẫn còn nhớ rõ câu chuyện mà ta đã từng kể cho nàng nghe!

Mấy tên kia nhìn nhau một cái, thoáng chốc đã có hai người nhảy lên, từng bước từng bước sử dụng khinh công tuấn dật của mình đi theo sợi dây, tiến vào mây mù...

Từng người từng người tiến tới, càng về sau khinh công có vẻ càng thấp hơn, khiến sợi dây hơi trùng xuống một chút. Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng khoanh tay một chỗ, không hề có ý tiến lên.

Nhìn thái độ của hắn như vậy, những công tử kia trực tiếp xì mũi coi thường, ngay cả tên hèn mọn đi cuối cùng cũng được dịp khinh bỉ nhìn lại, miệng nói hai chữ “phế vật” rồi đi mất!

Nhìn cái khinh công chẳng ra ngô ra khoai của hắn, Lâm Hàn trực tiếp lắc đầu. Tên này mặc dù cũng là một Võ Thánh mới tấn cấp, nhưng võ kỹ của hắn chắc chắn chẳng ra gì, thứ khinh công như vậy, so với Lã Thiên Thanh thì đúng là kém cả đoạn, có lẽ chỉ là khinh công cấp Huyền, chưa tới được cấp Địa nữa kìa! Xem ra cũng là một thiên tài số khổ, có thiên phú mà không có công pháp tốt a! Chẳng trách hắn ham muốn tham dự đại hội lần này tới vậy.

Người đã đi hết, đương nhiên, các tùy tùng hầu như đều ở lại vì tự thấy không đủ tự tin, chỉ còn duy nhất Lâm Hàn đã chưa từng rời bước.

Các tùy tùng ở lại bắt đầu nhàm chán làm quen với nhau, cũng có không ít người bắt đầu chỉ trỏ Lâm Hàn. Nhưng hắn vẫn hoàn toàn bỏ ngoài tai, coi như không nghe không thấy.

Chờ chừng mười phút, khi mà sợi dây đã dần dần căng trở lại, lúc này Lâm Hàn mới mở choàng mắt ra, từng bước từng bước tiến tới bên vách núi.

Lâm Hàn biết, mình không có khinh thân công pháp như đám người kia. Cách di chuyển của Ninja rất đặc biệt, mặc dù âm thầm, lặng lẽ, có thể di chuyển trên mọi địa hình, nhưng trọng lượng của thân thể thì lại hoàn toàn tì xuống địa hình. Cũng có nghĩa, nếu Lâm Hàn dịch chuyển, sợi dây này phải chịu hoàn toàn trọng lượng của hắn, chứ không giống những người kia dùng khinh công kỹ xảo khiến thân hình nhẹ như chim yến, phi thân từng bước, coi sợi dây là tấm đệm như vậy được.

Nếu hắn không đi cuối cùng, trọng lượng của hắn, cộng thêm đám người kia, vậy thì sợi dây mỏng tang này còn chịu được sao? Không thấy vừa rồi nó lún xuống lợi hại hay sao?

Lâm Hàn đạp mạnh xuống mặt đất, phi thân ra rất xa trong ánh mắt chăm chú của đám tùy tùng. Không giống đám công tử kia, Lâm Hàn không dùng chân đạp lên sợi dây mong manh này. Hắn... không ngờ lại dùng tay đu lấy!

Tay trái khum lại, nắm hờ lấy sợi dây, tay phải cầm lấy phía trước kéo mạnh một cái, thân thể Lâm Hàn chợt lướt đi băng băng, một đường tiến lên mà không có một chút khó khăn nào. Khi tốc độ giảm xuống, hắn lại một lần nữa dùng tay phải giật một cái, tốc độ lại tiếp tục tăng lên, lướt đi trong làn mây tăm tối.

Lâm Hàn cũng đi rồi, đám người phía sau chợt nhìn nhau một cái. Mọi người từ đầu vẫn hiểu là cần dùng khinh công đạp lên sợi dây di chuyển qua, giống như Liễu Hoàng Y đã dẫn đường. Tên kia vậy mà trực tiếp không cần khinh công, nắm lấy dây mà lướt qua, như vậy cũng tính sao?

Móa, vậy thì ta cũng muốn làm! Cơ hội diện kiến cựu đệ nhất mỹ nhân không phải lúc nào cũng có a!

Nhưng nghĩ lại, bọn họ lại rụt chân trở về, không thấy một mình tên kia đã làm dây chùng xuống còn hơn cả vị Ngô công tử hèn mọn kia sao? Thêm người nữa thì sợi dây này còn chịu nổi sao? Chẳng trách tên này phải đợi cuối cùng mới dời bước! Quả nhiên tính toán tốt!

...

Lâm Hàn một đường như vậy, thậm chí còn dùng chakra truyền lên bàn tay để giảm ma sát, khiến tốc độ di chuyển nhanh hơn. Vậy mà cũng phải mất thêm hai mươi phút hắn mới bắt đầu nhìn thấy sơn phong đối diện, nhìn thấy đám người đang nhàn nhã tay phe phẩy quạt, còn có cả tên “Ngô huynh” đang tranh cãi gì đó.

- Liễu tiên tử! Chúng ta nên nhanh lên thôi! Đã lâu như vậy rồi, tên kia chắc chắn là sợ hãi rơi chết nên mới không dám sang! Dù sao thì hắn rơi cũng chỉ có chết chắc a!

- Vị công tử này xin bình tĩnh! Sợi dây hiện tại đang chùng xuống, chứng minh có người di chuyển trên đó! Vị công tử kia có thể biết mình khinh công không tốt nên mới chờ mọi người sang hết rồi độc chiếm sợi dây! Đây là một hành động rất lý trí và hiểu biết, tiểu nữ cũng thầm bội phục! Tin rằng sư thúc cũng sẽ rất có nhã hứng gặp một người tài trí như vậy. Tu vi thì có thể dần dần bồi dưỡng, Võ Đạo Môn có thể làm được, nhưng trí tuệ là thứ rất khó mà thay đổi a!

Ngô huynh thoáng chốc nổi giận, ngươi nói vậy chẳng phải chửi ta ngu sao? Nhưng hắn còn chưa phát tác đã bị Hà công tử kéo lại, lắc đầu coi như nhắc hắn không nên làm loạn, nơi đây vẫn là Võ Đạo Môn.

- Hừ! Còn tưởng có thủ đoạn gì. Thì ra cũng chỉ là chơi cái trò tiểu kế hèn hạ như vậy! Dùng thủ đoạn thấp kém lách luật để vượt ải! Kém cỏi không gì bằng!

Đúng lúc này, Ngô huynh cũng đã nhìn thấy bộ dạng lướt sang của Lâm Hàn, vậy mà tốc độ lại còn nhanh hơn cả hắn! Ngô huynh ngay lập tức chuyển sạch bất mãn lên đầu Lâm Hàn, không tiếc lời mà “ca ngợi” hắn.

Mẹ kiếp! Cách đơn giản như vậy mà sao ta không nghĩ ra, hơn nữa còn di chuyển nhanh đến như vậy? Bây giờ lộ ra thân pháp né cẩu gia truyền khốn kiếp, để bị Hà huynh cười chê, lần này đúng là mất hết mặt mũi a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio