Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

chương 289: vận đào hoa hiện ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trời tối.

Lâm Hàn và hai cô học trò có chút buồn bực trở về Tạ Thủy Hiên. Hôm nay Vũ Linh Hà vốn tưởng đã có chút manh mối, bởi hành tung của tên Hạ Trục Lộc này cực kỳ đáng ngờ. Cho đến khi hắn xuất hiện trong một căn trạch viện bỏ hoang, tiến xuống một căn hầm bí mật, nàng ngay lập tức thông báo cho Lâm Hàn.

Nhưng đến nơi, Lâm Hàn quan sát lại chỉ thấy tên này đang ân ái với một cô nàng lẳng lơ, bố trí trong căn hầm cũng không giống như chỗ giam người, lại càng giống như là “kim ốc tàng kiều” hơn. Cuối cùng, sau khi theo dõi cả một ngày, Lâm Hàn dứt khoát lựa chọn từ bỏ, buồn bực dẫn hai cô nhóc kia trở về.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Hàn, hai cô bé cũng có chút chột dạ, Vũ Linh Hà cũng chỉ có thể cười bồi:

- Thầy Lâm! Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn! Lần sau em thông báo, chắc chắn sẽ bắt được con cá lớn! Còn mấy con cá nhỏ cứ để bọn em giải quyết đi!

Vũ Linh Hà tuyệt đối không phải nói mạnh miệng. Mấy ngày nay điên cuồng càn quét, nhờ vào thủ đoạn truy tung của Ninja, các nàng đúng là điều tra rõ chân tướng của vài vụ bắt cóc, nhưng hầu hết chỉ là kẻ đục nước béo cò, muốn chiếm đoạt dân nữ mà thôi.

Trong đó đặc sắc nhất phải kể đến Hồng Lăng, kỹ nữ mà anh họ Hạ Cơ đã chuộc về. Cô ả này không ngờ yêu một tên sát thủ, do kiêng kỵ kỹ viện vẫn còn nắm khế ước của nàng, vì vậy lập kế để anh họ Hạ Cơ chuộc thân cho nàng, sau đó trong ngoài phối hợp “tự mình bắt cóc mình” cao bay xa chạy với sát thủ kia. Chuyện sau đó… không nói cũng được! Vũ Linh Hà tra ra chuyện này cũng chỉ báo cho Lâm Hàn một tiếng, không hề nhúng tay thêm vào trò hề như vậy!

Cũng nhờ thành tích mấy ngày hôm nay, hai cô nhóc đã bắt đầu có được chút danh tiếng trong huyện Chu Tước. Cái gì mà “dâm tặc thần thám”, “ác bá thần thám” đồn ầm chốn trà dư tửu hậu. Đám công tử ăn chơi trong huyện cũng nhất thời rụt đầu lại tránh phong ba, chỉ sợ hai ôn thần này tìm đến mình thì hỏng bét.

Ai mà không biết hai nàng mạnh? Ai mà không biết hai nàng chuyên đả kích dâm tặc chứ?

Nhíu mày suy nghĩ một cái, Lâm Hàn phân phó:

- Tiếp tục theo dõi Hạ Trục Lộc! Tên này rất không bình thường, có thể hắn đang trù bị cái gì đó. Hoặc là… thăm dò chúng ta? Không, có lẽ là ta nghĩ nhiều thôi!

Nói xong, Lâm Hàn dứt khoát trở về phòng, hai cô học trò cũng lần lượt rời đi. Lúc này, một thân ảnh yêu kiều chợt hiện sau cột gỗ, đứng sau nàng vẫn còn một cô gái kiều tiểu nữa nói chuyện:

- Tiểu thư! Người mà ngài chờ đợi suốt buổi chiều đó sao? Tại sao ngài không ra gặp mặt?

Tiểu thư nhẹ nhàng cười lắc đầu:

- Hắn đã rất mệt rồi, đừng làm phiền hắn! Ta chỉ cần biết hắn không bỏ đi là được rồi!

- Tiểu thư, ngài cười?

Tỳ nữ kinh ngạc bật thốt lên.

- Có sao?

Tiểu thư một mặt mê man sờ lên gò má tuyệt mỹ của mình.

Do dự một chút, tỳ nữ cắn răng hỏi:

- Tiểu thư… không phải ngài động lòng rồi chứ?

Tiểu thư chợt nghiền ngẫm nghiêng đầu một cái, rồi chợt thở dài cười khổ:

- Đừng nói nữa! Tiểu thư của em bây giờ tính là cái gì?

- Trong lòng em, tiểu thư vĩnh viễn là tiểu thư của ngày nào!

- Thôi thôi! Đừng an ủi ta nữa! Em đi xuống trước đi!

Tiểu thư phiền muộn phất phất tay, thoáng chốc lại bật cười nhìn về phía gian phòng của Lâm Hàn:

- Cái tên ngốc này… Cũng thật là đáng yêu!

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua…

- A Hùng, ta biết ngươi là người nhanh nhẹn nhất ở đây, cố gắng phấn đấu cho tốt, ta sẽ xem xét để ngươi được làm việc xứng đáng hơn! Ồ, có khách muốn gọi đồ ăn, mau đi đi.

- Lục nhi, chỉ giũa mấy cái móng tay như vậy không ăn thua đâu! Có cần ta cho ngươi mượn đồ mỹ dung của ta không? Nhưng trang điểm xinh đẹp xong thì phải làm việc cho đúng mực, Tạ Thủy Hiên này kinh doanh tốt, ta sẽ xem xét tăng lương cho các ngươi, có tiền rồi, còn lo không làm đẹp được sao?

Lâm Hàn vẫn đúng giờ xuống dưới lầu ăn cơm. Như mọi lần, Hạ Cơ đang giám sát nhắc nhở nhân viên rất nhiều. Nhưng lúc này, nàng không còn sử dụng những từ ngữ chịch thượng gắt gỏng, sắc mặt mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng cũng bình thường hơn rất nhiều.

Đám gia nhân mặc dù có chút không hiểu, nhưng thấy thái độ của nàng thay đổi, bọn họ cũng không tiện chống đối nàng nữa. Mặc dù vẫn có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng công việc đã được chủ động hơn rất nhiều.

Hạ Cơ nhìn ở trong mắt, vui ở trong lòng. Ít nhất, nàng đã không còn cảm thấy khó chịu với cái môi trường đầy áp lực như trước đây nữa.

- Huynh đến rồi?

Vẫn là đỉnh núi và gốc cây cổ thụ kia. Hạ Cơ lặng im ngồi đó, đôi mắt vẫn mờ mịt nhìn về nơi xa xăm, nhưng có vẻ cũng không có u ám ủ rũ như những ngày trước đây nữa.

Bởi mỗi ngày, có một người đều đặn đến đây tâm sự với nàng, dạy nàng cách tự tìm sự bình yên, kể cho nàng nghe vài câu chuyện vui để giải sầu. Mặc dù so với những cao thủ tình trường mà Hạ Cơ từng gặp, Lâm Hàn vẫn còn kém lắm, hơn nữa hắn cũng không bao giờ chủ động xum xoe cái gì, chỉ trò chuyện bình thường với nàng như hai người bạn mà thôi. Nhưng với Hạ Cơ, nàng đã cô độc lâu quá rồi, có được một người thực sự không xa lánh nàng, không khinh thị nàng, đối xử với nàng như một người bình thường… Hạ Cơ trân trọng điều ấy, thậm chí có chút không nỡ!

- Sao vậy? Tưởng muội hết ngẩn người rồi? Hôm nay lại gặp phải chuyện gì sao?

Lâm Hàn cười cười, rất tự nhiên đi tới, tựa đầu vào gốc cây, cười hì hì hỏi thăm Hạ Cơ.

- Không… không có chuyện gì!

Hạ Cơ nhẹ nhàng lắc đầu không nói, lại mỉm cười nói sang chuyện khác:

- Cũng thật kỳ lạ! Muội nhớ cái cây này đã bị huynh chém thành hai nửa, nhưng bây giờ lại vẫn đứng sừng sững ở đây, thật đúng là kỳ diệu!

- À… ờ… chắc có vị đại năng nào đó quý cái cây này nên đến hồi phục nó chăng?

Lâm Hàn đổ mồ hôi, có chút lúng túng giải thích. Số là mấy hôm trước, Hạ Cơ vẫn còn rất phiền muộn, đúng dịp Lâm Hàn cũng phiền muộn vì chưa có thêm manh mói gì, nàng hỏi hắn, những lúc thế này có cách nào bớt buồn không.

Lâm Hàn nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra một đáp án: “Luyện kiếm!”

Nói là làm, Lâm Hàn ngay lập tức xách kiếm ra luyện. Nào ngờ mới rút một cái, cây cổ thụ kia đã bị chém thành hai nửa, khiến hắn trì trệ mất nửa ngày. Ách… kích động quá rồi! Đầu óc mệt mỏi đúng là không dễ làm việc a!

Ngẩn ngơ nửa ngày, lại còn rước lấy một trận cười nhạo của Hạ Cơ, Lâm Hàn khóc không ra nước mắt ngồi co ro vào một góc vẽ vòng tròn, khiến Hạ Cơ lại càng cười tợn.

Cuối cùng… cô nương này vậy mà cũng luyện kiếm. Là một hồi kiếm vũ rất duy mỹ, rất huyền ảo, nhưng bên trong lại ẩn giấu một bộ võ kỹ sát nhân thần kỳ. Lâm Hàn vừa ngồi xem vừa vỗ tay, khiến Hạ Cơ lại được dịp đắc ý một phen.

Không đúng! Đắc ý? Tại sao ta lại phải đắc ý? Ta đắc ý cái gì? – Hạ Cơ lúc đó rất mê man tự hỏi.

Sau đó, vẫn là Lâm Hàn dùng Mộc Độn phục hồi cái cây cổ thụ này. Một chỗ hóng mát tốt như vậy, hắn cũng không có nguyện ý làm hỏng nó.

Không khí nhất thời lại rơi vào trầm mặc.

Qua một hồi lâu.

- Những điều huynh nói, muội đã làm thử. Mặc dù chưa được quen lắm, nhưng mọi thứ đã dần tốt hơn rồi. Cảm ơn huynh!

Hạ Cơ phá vỡ trầm mặc, giọng điệu cảm kích nói.

Lâm Hàn cũng chỉ cười xòa:

- Cũng không có gì. Chẳng phải ta đã đáp ứng muội sẽ cứu mấy cô gái kia, còn muội giúp đỡ họ trở lại cuộc sống sao? Chúng ta hiện tại là người chung một chiến tuyến nha!

- Ừm… chung một chiến tuyến…

Hạ Cơ chỉ lẩm bẩm một câu như vậy, cuối cùng lại rơi vào trầm mặc, giống như nàng đang suy nghĩ cái gì vậy. Lâm Hàn cũng không quá kỳ quái, cô nàng này vẫn thường xuyên ngẩn ngơ, suy tư, trong lòng đầy rẫy những suy nghĩ phức tạp. Lâm Hàn không trách, trải qua những chuyện kia, tâm tư có thể không phức tạp sao?

Lưỡng lự một hồi, Hạ Cơ đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Hàn, mềm nhẹ gọi:

- Lâm Hàn…

- Ơi?

Lâm Hàn kỳ quái đáp một tiếng.

- Muội có một chuyện muốn hỏi huynh, hy vọng huynh trả lời thật lòng.

Giọng nói của Hạ Cơ rất nhẹ, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe rõ trả lời:

- Ừm, muội hỏi đi.

- Nếu… nếu huynh thích một người, nhưng lại biết mình không xứng với người ta. Vậy huynh sẽ làm thế nào?

Như lấy hết dũng khí, Hạ Cơ hít sâu một hơi, hỏi một mạch, sau đó dứt khoát im bặt, đợi câu trả lời của Lâm Hàn.

- Cái này…

Trong lòng Lâm Hàn lộp bộp một cái, nhưng xưa nay hắn cũng không có quen nói dối, dứt khoát trả lời:

- Nếu biết là không thể, vậy thì tránh xa một chút, tránh làm người ta chán ghét!

Đây chính là tôn chỉ sống của Lâm Hàn, kiếp trước là như vậy, đến kiếp này cũng là như vậy! Năm xưa, khi mà chênh lệch giữa hắn và Tuyết Thiên Lăng quá lớn, nếu không phải nàng chủ động ngã vào lòng, Lâm Hàn còn lâu mới đủ dũng khí để thổ lộ với nàng.

Sắc mặt Hạ Cơ thoáng chốc trở nên tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, hai mắt thoáng chốc trở nên long lanh, nhưng lại bị nàng mạnh mẽ dằn xuống. Cổ họng nghẹn ứ một luồng chướng khí, khiến nàng nhất thời không nói nên lời.

- Muội làm sao vậy?

Nhìn phản ứng của nàng, Lâm Hàn cau chặt mày hỏi. Hắn có phần lờ mờ hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng lại đang nhảy thình thịch… như vậy… cũng quá quỷ dị đi!

Nghẹn ngào một lúc, Hạ Cơ chợt ảm đạm nói:

- Muội không sao, muội hiểu ý huynh rồi! Hạ Cơ là người có tự trọng, muội sẽ không làm phiền huynh nữa đâu!

Ách…

Lâm Hàn gãi gãi đầu…

Suy đoán kia… là thật hả?

Lâm Hàn thề, hắn không ghét Hạ Cơ, thậm chí còn có chút thích tính cách của nàng, khâm phục ý chí của nàng, nhưng cũng chỉ vậy, không hơn! Hắn đã là người có gia đình, con cái đàng hoàng! Còn một đại tỷ đang mang bầu chưa cưới được vào nhà nữa kia! Làm sao hắn có lòng mà dính vào vận đào hoa này?

Nhưng nhìn Hạ Cơ thoáng chốc suy sụp như vậy, Lâm Hàn lại có chút không đành lòng, chỉ có thể tiếp tục giả ngu:

- Muội nói cái gì ta không hiểu? Sao tự dưng lại liên quan đến tự trọng ở đây?

Hạ Cơ đã hai mắt mông lung nhìn hắn:

- Muội biết, muội là một nữ nhân dơ bẩn thấp kém, còn huynh là một người có tương lai. Muội không xứng…

- Có liên quan gì sao?

Lâm Hàn buồn bực ngắt lời:

- Xứng hay không thì ngay từ đầu đã biết! Ta và muội dù quen không lâu, nhưng cũng coi như bạn bè. Nếu thấy không ổn, thì tốt nhất không giao tiếp ngay từ đầu! Còn đã trở thành người quen, muội không ghét ta, ta không ghét muội, đều không quan tâm đến mấy cái này thì nói gì mà xứng với không xứng?

Hạ Cơ ngẩn người, sau đó nỉ non nói:

- Chỉ là bạn thôi sao?

Nàng khổ sở cười:

- Nhưng muội lại thích huynh, phải làm thế nào bây giờ?

Lâm Hàn trợn mắt, nhất thời đầu to bằng cái đấu.

Cái con ngốc này! Ta đã không nói toạc ra để cho đỡ xấu hổ! Vậy mà mi còn cố nói thẳng làm cái gì?

Vận đào hoa a! Trước đây thì ước ao có được mi, giờ mi xuất hiện tại sao ta lại hận mi đến thế?

Lâm Hàn khóc không ra nước mắt! Vấn đề bây giờ không phải thu hay không thu, mà là từ chối thế nào cho khéo. Lâm Hàn hắn nhỏ người nhỏ nhà nhỏ, không chịu nổi đại vận a!

Thực ra, Lâm Hàn hiện tại đang cảm thấy hơi sock. Mặc dù từng là người hiện đại, nhưng cái tiết tấu quen nhau vài ngày đã thành thân thuộc, thậm chí dắt nhau đi “đâu đó” kiểu này hắn vẫn không thích ứng nổi. Thậm chí, Lâm Hàn còn bắt đầu cảm thấy một tia quỷ dị…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio