Lâm Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn thôi diễn. Nhưng kết quả lại khiến hắn thật buồn bực.
Rốt cuộc Hạ Cơ nói đúng, hay Hạ Nguyệt nói đúng đây?
Dù là hệ thống cũng chỉ đưa ra được kết quả là , không phân cao thấp! Cơ bản là vì tình báo của Lâm Hàn vốn dĩ không đầy đủ!
Nếu là vấn đề tin tưởng, Lâm Hàn chắc chắn là tin Hạ Cơ hơn, dù sao mình cũng mới chỉ gặp Hạ Nguyệt kia một lần. Nhưng vấn đề ở đây là, Lâm Hàn cũng không chắc tình báo mà hai nàng có được có đúng hay không! Đây không phải vấn đề tin tưởng, mà là một vấn đề rất khách quan!
Lúc này.
Cộc cộc cộc – Cửa phòng Lâm Hàn bị gõ ba tiếng, có người muốn tìm hắn.
- Ai vậy?
- Lâm Hàn! Muội vào được không?
Âm thanh mềm mại của Hạ Cơ truyền tới. Lâm Hàn nhanh chóng ra mở cửa, mỉm cười nói:
- Vào đi!
Hai người ngồi đối diện trước bàn, Hạ Cơ nhanh tay với lấy ấm trà rót cho mỗi người một chén. Lâm Hàn cũng không câu nệ, nâng lên nhấp một miếng trà rồi hỏi:
- Đã nửa đêm rồi, muội tìm ta có chuyện gì sao?
Nhìn sắc mặt như cười như không của Lâm Hàn, hai má Hạ Cơ trở nên hơi hồng hồng, nhưng ngoài miệng cũng không rụt rè chút nào:
- Muội thấy nhớ huynh! Đến thăm một chút! Huynh không chào đón sao?
Lâm Hàn bất đắc dĩ nhún nhún vai! Nói không chào đón… có vẻ quá đả kích nàng rồi!
Thấy Lâm Hàn ngay lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đau đầu nhức óc, Hạ Cơ bất giác lại thấy buồn cười. Tên ngốc này cái gì cũng tốt, chỉ khi gặp phải con gái là ngay lập tức trở nên luống cuống tay chân, đúng là một thanh niên dại gái điển hình! Chỉ là cái phần ngốc nghếch của hắn bị ẩn đi, chỉ lộ ra khi một người con gái nhiệt tình với hắn mà thôi!
Đó cũng là lý do mà Lê Ân Tĩnh đại tỷ thích bắt nạt hắn như vậy, nhìn bộ dạng bất đắc dĩ không dám phản kháng của hắn, nàng lại cảm thấy đắc ý một trận. Đương nhiên, nếu tên này gặp mấy ngày “lên đồng” tự nhiên phấn khởi phản kháng trừng phạt nàng một đêm, vậy thì càng kích thích, nàng cũng không ngại “đền tội” nhiều một chút.
- Được rồi! Không chọc huynh nữa! Muội đến là có việc muốn nói với huynh!
Hạ Cơ đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên cực kỳ nghiêm túc nói.
Lâm Hàn hơi nhướng mày, chẳng lẽ lại có thêm manh mối gì?
Hạ Cơ không nói, chỉ giao cho Lâm Hàn một quả cầu ma pháp. Đây là ma pháp ghi âm, giá trị cũng không phải là nhỏ! Chắc hẳn là do Hạ Cơ giữ lại từ hồi còn làm tiểu thư Hạ gia.
Lâm Hàn có chút tò mò, đưa niệm lực vào kích hoạt ma pháp, nhất thời bên trong vang lên một giọng nói:
- Kế hoạch ngày mai thế nào?
Là một giọng nữ, khàn khàn đanh thép, cực kỳ khó nghe.
Thanh âm của Hạ Trục Lộc tiếp lời:
- Còn thế nào? Bộ gia chẳng phải đã bố trí thiên la địa võng ở phía Tây Bắc, chờ hắn chui đầu vào rọ sao? Đám nữ nhân kia lại được đưa về phía Đông Nam giao dịch, đến lúc đó… khà khà!
Lời thoại chỉ có đến đó, lập tức im bặt, nhưng Lâm Hàn cũng đã nắm bắt được thông tin cần nắm bắt. Chỉ là, sắc mặt của hắn vẫn cực kỳ do dự.
Nhìn sắc mặt hắn, Hạ Cơ trù trừ một chút, cắn môi hỏi:
- Huynh… nghi ngờ muội sao?
Lâm Hàn ngẩn ra, cô nàng này nghĩ cái gì vậy?
- Không phải! Ta sao lại nghi ngờ muội? Chỉ là… ta lo rằng bọn chúng ta biết đến chúng ta, bắt đầu lợi dụng muội tính kế ta!
Lâm Hàn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
- Vậy thì huynh có thể yên tâm!
Hạ Cơ thoáng chốc thở phào:
- Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ít nhất muội vẫn có thể biết mình là ai! Muội chắc chắn Hạ Trục Lộc kia không biết được muội đang làm gì. Dù sao muội là Võ Vương, hơn nữa chỉ lén lút theo sau nghe trộm, còn hắn chỉ là một Võ Tông mà thôi!
- Muội chắc chắn?
Sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Hạ Cơ.
Hạ Cơ giật mình một cái, đây là lần đầu nàng nhìn thấy Lâm Hàn nghiêm nghị như vậy, thật là có chút không quen. Nhưng nàng vẫn không chút do dự gật đầu:
- Chắc chắn! Huynh tin muội một lần này đi! Nếu chuyện không chắc chắn, muội cũng không dám tới đây làm phiền huynh! Dù sao, giúp được huynh, muội cảm thấy mình vẫn còn có giá trị tồn tại! Cảm giác này… thật vui vẻ!
- Cảm ơn muội!
Lâm Hàn lúc này cũng giãn cơ mặt, mỉm cười nói. Đây là một mảnh ý tốt của Hạ Cơ, nếu nàng đã nói vậy, Lâm Hàn cũng muốn tin tưởng nàng một lần.
- Cảm ơn… chỉ có vậy thôi sao?
Hạ Cơ đột nhiên giảo hoạt cười, khiến Lâm Hàn chột dạ đổ mồ hôi! Cô nương này… tư duy cũng thay đổi thật nhanh đi!
Hi hi…
Nhìn vẻ mặt khó xử của Lâm Hàn, Hạ Cơ cũng cười khúc khích đứng dậy rời đi, bước chân nhẹ nhàng như đạp mây cưỡi gió, chứng minh tâm trạng nàng lúc này thật sự rất vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Hàn không biết đã rời đi từ bao giờ, hắn lựa chọn tin tưởng Hạ Cơ, đi về phía Đông Nam, tiến vào rừng rậm Táng Hồn.
Trước khi đi, hắn có dặn dò hai cô học trò chú ý mật thiết hành động của Hạ Trục Lộc, sau khi biết hướng đi của hắn thì báo cho mình, đồng thời tiến về phía Tây Bắc thành Tứ Tượng, đến địa điểm giao dịch mà Hạ Nguyệt nói.
Dù rằng hắn đã tin Hạ Cơ, nhưng mọi chuyện luôn phải đề phòng. Hắn đã giao thuật thức phi lôi thần cho hai nàng, tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng có thể kịp thời đến viện trợ.
Nhưng, Lâm Hàn không biết rằng, bản thân hắn đang bị người khác tính toán, hơn nữa còn là một bẫy rập cực kỳ hoàn hảo, khiến hắn có muốn thoát ra cũng là chỉ là giãy dụa vô ích.
Còn may… từ đầu tới cuối, luôn có một đôi cánh đang âm thầm trợ giúp hắn. Nếu không, mọi chuyện diễn ra đã không đơn giản và thuận lợi đến nhường này!
…
Lại nói về hai cô học trò, Vũ Linh Hà và Lan Hồng Tuệ.
Mấy ngày nay, hai nàng điên cuồng càn quét các loại dâm tặc trong huyện Chu Tước, tạo nên thanh danh rất lớn, không thể không nói đến sự trợ giúp của hai người, chính là một nam một nữ từng ngồi lại khi Phùng Tự đến gây sự ở Tạ Thủy Hiên.
Hai người này thân phận cũng không đơn giản, đều là đệ tử của Lục Phái Môn, một môn phái cự phách trong thành, đồng thời cũng là một trong những môn phái cung phụng Á Linh Tông!
Sở dĩ hai người quen với Vũ – Lan là vì đôi bên đều muốn dẹp sạch lũ dâm tặc đang hoành hành này. Lý do sao? Là vì Lục Phái Môn cũng có một người là nạn nhân bị bắt cóc. Bọn họ ra ngoài chính là vì điều tra vụ việc này, cũng có không ít manh mối.
Đôi bên trợ giúp lẫn nhau, vì vậy mới có hiệu quả kinh người đến thế. Hai bên cũng vì vậy mà trở thành bạn bè, xưng huynh gọi đệ, ngay cả hai đứa nhóc Lâm Băng và Lâm Phong cũng bị kéo vào. Khỏi nói, chắc chắn là vì tiểu công chúa nhà nào đấy quá đáng yêu nên một số người không cưỡng lại được.
Lúc này, vốn dĩ theo lời dặn dò, sau khi biết Hạ Trục Lộc đi về hướng Tây Bắc, hai nàng chỉ cần thông báo cho Lâm Hàn, sau đó sẽ cùng nhau tiến về hướng Tây Bắc bằng tốc độ nhanh nhất, ẩn nấp tĩnh quan kỳ biến. Khi cần, có thể trực tiếp ra tay ngăn chặn quân địch, chờ Lâm Hàn tới tiếp viện.
Nhưng giữa đường, vậy mà lại có hai đứa phá hoại dự tính của các nàng. Không ai khác, chính là hai tên tiểu quỷ Lâm Băng và Lâm Phong!
Mặc dù ai đứa đều ẩn núp rất kỹ, đi theo Hạ Trục Lộc từ xa xa, nhất thời cũng không bị phát hiện, nhưng với ánh mắt của hai nàng, lại thêm sự thấu hiểu về Ninja, có lẽ nào mà không phát hiện ra bọn chúng!
Hiện tại ra bắt hai tiểu quỷ này về thì không ổn, bị Hạ Trục Lộc phát hiện, có khi lại nhỡ mất việc lớn của thầy Lâm!
Bỏ đi cũng không xong, hai nàng không có yên tâm hai đứa này, đặc biệt là Lâm Băng. Con nhóc này trước mặt Lâm Hàn một bộ con ngoan trò giỏi, trái một câu bố đẹp trai, phải một câu bố đẹp gái… chọc cho Lâm Hàn cười tít mắt nở hoa, càng thêm chiều chuộng nàng. Nhưng sau lưng, con nhóc này nghịch ngợm phá phách đến mức nào thì có ai biết? Một lần nàng còn từng lén lút cầm mất đồ thiếp thân của Vũ Linh Hà lúc nàng tắm rửa, chạy đi giấu dưới chăn của Lâm Phong, suýt nữa khiến hai người này đánh nhau một trận… ách, thực ra là Vũ Linh Hà đập cho Lâm Phong một trận!
Bất đắc dĩ, hai nàng chỉ có thể chia nhau ra, Lan Hồng Tuệ tiếp tục tiến về phía Tây Bắc, còn Vũ Linh Hà lặng lẽ tiềm hành theo hai tiểu quỷ, sẵn sàng bảo vệ chúng trong bất cứ tình huống nào.
Theo chân Hạ Trục Lộc, ba người tiến vào trong một rừng đào gần ngoại ô phía tây thành Tứ Tượng, cách thành chừng năm dặm. Tốc độ di chuyển của Hạ Trục Lộc không nhanh, hơn nữa phương hướng lại chuyển về phía Tây. Vũ Linh Hà nghi hoặc trong lòng, chẳng phải tên này ban đầu đi về hướng Tây Bắc sao?
Tiến vào rừng đào, bước chân của Hạ Trục Lộc càng thêm chậm rãi. Hắn đột ngột đứng lại, hỏi vào trong hư không:
- Tiến độ tới đâu rồi?
- Thưa tổng quản! Gần như đã bắt được tất cả những kẻ dám chống đối chúng ta, trong đó còn không ít mỹ nữ! Mời tổng quản định đoạt!
Một bóng đen xuất hiện, quỳ xuống dưới chân Hạ Trục Lộc bẩm báo.
- Còn làm sao nữa? Chúng ta hiện tại đang cần đại lực mở rộng, đám nữ nhân này có tác dụng rất lớn! Lặng lẽ đưa chúng rời đi, điều giáo cho tốt! Hắc hắc…
Dứt lời, một đám nữ tử bị xích sắt trói thành hàng được đẩy ra, mặc dù trên người họ vẫn mặc quần áo, nhưng đã rách nát không chịu nổi, lại còn thấm vết máu, trên mặt cũng có thương tích hòa trộn với nước mắt khuất nhục.
- Khốn nạn!
Một tiếng gầm rú vang vọng rừng cây, một thân ảnh nhỏ bé nhảy đột nhiên nhảy ra, một kiếm lăng lệ chém về phía Hạ Trục Lộc, nhưng cũng không có sát khí, dường như chỉ là muốn khống chế hắn!
Keng!
Một kiếm này mặc dù cực nhanh, nhưng dường như người bên cạnh Hạ Trục Lộc đã có đề phòng, nhanh chóng rút đao chặn lại một kiếm này. Một âm thanh muộn hưởng, hắn lùi lại ba bước, nhưng thân ảnh nhỏ bé kia lại lùi lại tới năm bước, chứng minh công lực sâu cạn của đôi bên là thế nào.
- Võ Tông?
Tên áo đen thét lên một tiếng kinh ngạc, tu vi Võ Tông thực ra không là cái gì, hắn còn là Võ Tôn cơ. Vấn đề ở đây… đó là tuổi tác, đối diện hắn hiện tại chỉ là một thằng bé chừng bảy tuổi mà thôi!
Võ Tông bảy tuổi? Đùa gì vậy? Cựu đệ nhất thiên tài – Lã Thiên Thanh lúc bảy tuổi cũng chỉ bồi hồi ở cảnh giới Đại Võ Sư mà thôi!
- Ngươi là ai?
Hạ Trục Lộc nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ kia, lạnh giọng hỏi. Mặc dù hắn đã biết có con chuột nhắt theo đuôi mình, nhưng không ngờ, con chuột nhắt này lại có chút biến thái như vậy!
- Ta là…
Đứa bé cao ngạo ngẩng đầu, giọng nói cực kỳ dõng dạc và oai phong. Nhưng nào biết, ở đằng sau có một cô gái muốn chửi ầm lên, còn một tiểu cô nương đấm ngực giậm chân kêu hắn ngốc nghếch kìa.