Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

chương 374: ma pháp cường giả (tiếp)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không thể nào!

Trịnh Biến có chút kinh hãi, hỏa cầu kia là một ma pháp cực kỳ cường đại của lão: “Bạo viêm thiên giáng”, không chỉ ẩn chứa hỏa nguyên tố cuồng bạo và nóng vô cùng, mà còn mang theo sự vận động và phản ứng không ngừng nghỉ trong hỏa cầu, khiến khối năng lượng khổng lồ kia trở nên bất ổn định như một tập hợp của những khối bom, không ngừng bạo tạc, không ngừng hủy diệt, bất cứ thứ gì va chạm với hỏa cầu đều sẽ bị lực lượng kinh khủng này phá hoại, nếu không cũng bị đánh dạt ra.

Cả đại lục này, số người thực sự hiểu được Bạo Viêm Thiên Giáng chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Bí ẩn nằm ở chỗ bên trong hỏa cầu có một khối năng lượng kỳ dị, được hình thành từ chính tinh thần lực của Trịnh Biến. Khối năng lượng này đã được bố trí những ký tự ma pháp cực kỳ đặc biệt, khiến nó có thể trực tiếp thao túng hỏa nguyên tố bên trong hỏa cầu, làm chúng không ngừng ma sát với nhau, tạo ra hàng triệu phản ứng nguyên tố cực kỳ mãnh liệt cùng một lúc. Đúng, là thao túng hàng triệu phản ứng cùng một lúc, điều mà không có bao nhiêu ma pháp sư có thể thực hiện!

Nếu Lâm Hàn biết được nguyên lý này, chắc chắn hắn sẽ phải thốt lên hai chữ: “Lập trình”! Không ngờ ma pháp trong tay Trịnh Biến còn có thể sử dụng như vậy! Lợi dụng những ký tự ma pháp xác lập trước để tự động hóa các phản ứng của nguyên tố! Kỳ tư diệu tưởng như vậy, e rằng ngay cả công hội ma pháp cũng không ai có thể nghĩ ra!

Nếu nguyên lý này được hiểu một cách thấu đáo, có lẽ không chỉ riêng Bạo Viêm Thiên Giáng, mà sẽ có hàng loạt các loại ma pháp quỷ dị khác xuất hiện. Sức mạnh của Trịnh Biến thực sự không thể đo lường.

Chỉ là…

Ma pháp cường đại như vậy, nhưng lại bị kiếm Hàn Tuyết không một chút ngăn trở, cứ như vậy xuyên thấu một cách đầy ngọt ngào.

Ngay cả một chút lực cản cũng không có! Kiếm Hàn Tuyết giống như một vệt sáng xanh đầy lạnh lẽo, phi thẳng tới vị trí của Trịnh Biến, khiến lão cảm nhận được từng đợt sát khí lạnh buốt tâm hồn đang bao phủ toàn thân mình.

Phía sau hỏa cầu, Lâm Hàn đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm theo kiếm Hàn Tuyết! Ma pháp của Trịnh Biến rất cường đại, nhưng rất tiếc, nó lại có một “tráo môn” đầy hiểm yếu, đó chính là điểm ẩn chứa khối năng lượng tinh thần kia. Bình thường, tìm ra một điểm năng lượng bé xíu xiu giữa đại hỏa cầu lớn cả trăm trượng thế kia là điều không tưởng. Nhưng Lâm Hàn làm được! Byakugan của hắn làm được! Và kiếm Hàn Tuyết đã xuyên qua tráo môn đó một cách dễ dàng như thế.

Tất cả những chiêu thức mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần có nhược điểm, Lâm Hàn đều có thể dễ dàng phá vỡ!

Đó là uy lực của Byakugan! Uy lực của huyết mạch Hyuga!

Trịnh Biến kinh hãi, nhưng không hoảng! Chỉ trong tích tắc lão đã làm ra phản ứng, lão phất tay lên, một nhân ảnh hư không xuất hiện, thân thể có chút quá khổ hoàn toàn che kín thân thể lão, trực diện đón tiếp thần kiếm Hàn Tuyết!

Xụt…

Không cần bàn cãi, kiếm Hàn Tuyết dễ dàng xuyên thủng thân thể kia. Nhưng cảm giác âm thanh này lại giống như chém vào bị bông! Trên thực tế, Lâm Hàn cũng đã rõ chuyện gì xảy ra, nhân ảnh kia thực tế là một hình nhân, một hình nhân được tinh chế bằng Bông Hồng Huyết! Loại bông bền chắc nhất trên đại lục.

Mặc dù nó không thể chịu được sự sắc bén của thần kiếm, nhưng sau khi xuyên thấu thân thể bằng bông, uy lực của cú ném cũng hoàn toàn bị hóa giải, thần kiếm cứ như vậy cắm sâu trong thân thể hình nhân, không còn nhúc nhích!

Trịnh Biến không thèm nhìn hình nhân, nhãn thần của lão trước sau vẫn tập trung vào Lâm Hàn. Mắt thấy Bạo Viêm Thiên Giáng đang dần tan vỡ sau khi bị xuyên phá tráo môn, lão ngay lập tức vung tay, định một lần nữa triệu tập ma chú.

Chỉ là…

Lâm Hàn lại một lần nữa phát động thứ thuật thời không đáng ghét kia, biến mất khỏi tầm mắt lão.

Tròng mắt Trịnh Biến co rút lại, những tưởng Lâm Hàn sẽ một lần nữa chật vật né tránh, nhưng không. Lần này… lão cảm thấy được cái gì đó thực sự nguy hiểm, sát khí lạnh băng băng đột nhiên bùng nổ gấp trăm lần, khiến lão cảm giác như tử thần đã gào thét vung liêm đao lên với mình.

Lão đã tìm hiểu về Lâm Hàn, lão biết thứ thuật không gian kia cần một cái gì đó định vị mới có thể di chuyển, vì vậy từ đầu tới giờ lão vẫn luôn luôn cảnh giác với những thứ xuất hiện xung quanh mình, bất cứ thứ gì khả nghi đều bị lão dùng lĩnh vực trừ diệt ngay tức khắc.

Đó cũng là lý do Lâm Hàn chưa thể áp sát lão.

Nhưng lần này thì khác!

Kiếm Hàn Tuyết, ngoài việc đảm đương vũ khí chính của Lâm Hàn, nó còn là một điểm thuật thức phi lôi cứng cáp nhất, chắc chắn nhất mà hắn sở hữu.

Tình huống diễn ra quá nhanh, ngay khi Trịnh Biến ý thức được vật dẫn là cái gì, Lâm Hàn đã nắm lấy kiếm Hàn Tuyết, khuôn mặt đầy lạnh lùng vung kiếm xuống, dứt khoát cắt đôi thân thể hình nhân, uy thế không giảm giáng xuống đầu lão.

Lâm Hàn… quá nhanh!

Nhanh tới mức Trịnh Biến cảm thấy tuyệt vọng, không… dù cho bất cứ ai đối đầu với loại tốc độ này đều phải thấy tuyệt vọng!

Chỉ là… Trịnh Biến sẽ dễ dàng bị hạ gục như vậy sao?

Đáp án là… không thể!

Chỉ thấy xung quanh thân thể Trịnh Biến chợt bừng lên bạch quang sáng chói, khiến lão trở nên cực kỳ bắt mắt trong cái thiên địa tối tăm này, giống như một vầng thái dương đầy mãnh liệt đang tỏa sáng trong màn đêm.

Lâm Hàn chợt đau đớn rên lên một tiếng, một tay không kềm chế được đưa lên che chắn tầm nhìn của mình. Ánh sáng kia thực sự quá chói lọi, bên trong ẩn chứa một luồng năng lượng khổng lồ, mang tính hủy diệt cực kỳ cuồng bạo. Hơn nữa, thứ ánh sáng kinh khủng này lại trực tiếp thiêu đốt hai mắt, vốn dĩ là một bộ phận cực kỳ nhạy cảm và yếu mềm trên nhân thể, không thể nói là không đáng sợ.

Nếu là người thường, có lẽ lúc này đã trực tiếp biến thành kẻ mù lòa, mặc cho Trịnh Biến chém giết rồi.

Còn Lâm Hàn, lúc này hắn đang có chút thống khổ che lấy mắt mình, toàn thân hắn trở nên cứng ngắc, chưa hết, bên tai hắn còn bắt đầu chảy ra hai dòng máu tươi, da thịt cũng trở nên ửng đỏ, không ngừng bốc khói, nhìn qua chật vật không nói nên lời.

Đứng trong vầng thái dương chói sáng kia, Trịnh Biến không ngừng cười lạnh nhìn Lâm Hàn. Bản thân lão ngay từ đầu đã lường trước rằng Lâm Hàn có thể xuyên qua hỏa cầu của mình, áp sát bản thân tiến hành công kích! Lão không hy vọng gì có thể né tránh kẻ địch, bởi theo những gì lão biết, tốc độ của Lâm Hàn là bất khả chiến bại.

Vậy thì tương kế tựu kế, lấy tĩnh chế động đi!

Lâm Hàn không biết, Trịnh Biến là một ma pháp sư cực kỳ đặc biệt! Lão có một cái đầu thiên tài cùng một niềm đam mê cháy bỏng với ma pháp và cơ quan! Vậy mà tự mình mở ra một hướng đi mới, một loại ma pháp mà chỉ riêng lão có thể sử dụng.

Trong quá trình nghiên cứu, lão đã học được rằng các loại ký tự ma pháp có thể phần nào thay con người thao túng quá trình vận hành của một cơ quan, từ đó, sự vận động của một cơ quan sẽ trở nên biến hóa đa đoan hơn vô số lần so với các loại cơ quan phức tạp lưu truyền từ thời thượng cổ. Thậm chí không cần người thao túng vẫn có thể tự hoạt động như một cỗ máy hoàn chỉnh.

Loại cơ quan này được đặt tên là: Ma pháp cơ!

Loại lý luận này mới xuất hiện trong khoảng ba ngàn năm trở lại đây, nhưng không mấy người có thể thực sự nắm giữ, bởi cơ quan thuật vốn dĩ là một loại thuật pháp lưu truyền từ Luyện Khí Sĩ Phương Đông, còn ma pháp lại là sản phẩm của văn minh phương Tây, thật sự rất khó có ai đồng thời tinh thông cả hai thứ cùng một lúc như vậy, dù cho quá trình dung hợp văn hóa đã diễn ra cả mấy vạn năm nay.

Nhưng Trịnh Biến là một trong số đó!

Không chỉ như thế, lão còn tự mình nghiên cứu ra một hướng đi mới!

Nếu ký tự ma pháp có thể thao túng một cơ quan hoạt động, vậy nó có thể thao túng những thứ khác hay không? Tỷ như… tinh thần lực! Liệu những ký tự này có thể thao túng tinh thần lực được cung cấp vào để tự hành thi triển ma pháp hay không?

Ý nghĩ này nảy sinh từ khi Trịnh Biến còn rất trẻ, thời ấy, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị điên, muốn thể hiện phát điên rồi nên mới nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ như vậy! Nhưng hơn một ngàn năm trôi qua, Trịnh Biến đã khiến những người từng coi thường lão phải kinh ngạc rơi cằm xuống đất, bởi lão đã thực sự thành công!

Thành công sử dụng để những ký tự ma pháp tự hành thi triển ma pháp!

Hơn nữa, những ký tự này vốn dĩ có sự liên kết cực kỳ chặt chẽ với nguyên tố, khả năng điều động năng lượng và tốc độ thi triển ma pháp của nó thậm chí còn nhanh hơn chính lão thi triển gấp mười lần!

Phương pháp này khiến ma pháp của lão trở thành ma pháp thuấn phát! Không cần niệm chú, không cần vất vả định hình ma pháp, chỉ cần cung cấp một lượng tinh thần lực dồi dào là đủ!

Quan trọng nhất!

Khác với các ma pháp sư khác, một lần chỉ có thể định dạng một loại ma pháp, thi triển từng thuật một! Trịnh Biến có thể cùng lúc thi triển nhiều loại ma pháp khác nhau, tối đa lên đến một trăm loại. Đương nhiên, đối địch với Lâm Hàn, những loại ma pháp cấp thấp cũng chỉ là dư thừa, Trịnh Biến lúc này chỉ sử dụng ba loại, cũng chính là ba trong những thuật mạnh nhất của lão.

Quang ma pháp – Thái Dương Thần Quang: Có thể sử dụng ánh sáng hủy diệt bao trùm toàn thân, phá hoại thị giác của kẻ địch, hoặc ít nhất cũng có thể khiến kẻ địch rơi vào trạng thái “mù tạm thời”.

Lôi ma pháp – Lôi Đình Ma Âm: Sử dụng âm thanh bạo tạc kinh thiên động địa của lôi đình, tụ lôi âm lại một điểm công kích thẳng tới đối thủ, âm thanh rung động này thậm chí còn có thể rung động đến cả tinh thần, khiến kẻ địch đầu óc choáng váng, thính giác bị hủy hoại.

Hỏa ma pháp – Kích Nhiệt Ba: sự kết hợp của hệ hỏa và hệ quang, sử dụng thần quang kích thích vật chất và năng lượng trong thân thể chính kẻ địch, khiến chúng không ngừng dao động, từ ma sát tạo ra những nguồn năng lượng bất ổn định, không ngừng tỏa nhiệt tàn phá đối thủ từ bên trong.

Cả ba đều là ma pháp Thánh cấp, uy lực có lẽ không cần nhiều lời.

Hiện tại, trạng thái của Lâm Hàn chính là nguy kịch như vậy!

Thân thể hắn đã bị ba loại ma pháp đánh thành trọng thương. Lĩnh Vực của Trịnh Biến lại lợi dụng thời cơ này bao phủ toàn thân hắn, khiến hắn nhà đã dột lại còn gặp mưa, chật vật không nói nên lời.

- Ha ha ha! Tiểu tử ngươi còn non lắm! Ta đã từng dùng chiêu này tiêu diệt không dưới năm Võ Thánh Đỉnh Phong! Những kẻ đó trước sau chỉ chăm chăm muốn áp sát ta! Nào có biết càng đứng gần ta lại càng nguy hiểm? Ngươi mặc dù có nhẫn thuật rất mạnh mẽ, có thể chống đối ma pháp của ta, nhưng cũng không đủ để chiến thắng! Áp sát ta là cách duy nhất để chiến thắng, nhưng cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi! Ha ha ha…

Trịnh Biến nhìn Lâm Hàn chật vật như vậy, lão phá lệ cao hứng cười ha hả. Từ đầu tới giờ vẫn luôn không bắt được Lâm Hàn, nhưng chỉ cần một lần đã đưa hắn vào chỗ chết. Giải quyết được một kẻ địch mạnh như vậy, hơn nữa còn gọn gàng như vậy, không đáng cao hứng sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio