Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

chương 377: lâm băng thật giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Hàn một lần nữa thức tỉnh.

Ánh sáng bình minh dìu dịu một lần nữa xua tan màn đêm, chiếu lên gương mặt đầy bụi đất của hắn! Lâm Hàn lắc lắc đầu ngồi dậy, hắn cũng không rõ rốt cuộc mình đã hôn mê một ngày, hay là hai, ba ngày?

Thời gian gấp gáp, Lâm Hàn cũng không nghĩ được nhiều như thế, hắn ngay lập tức xốc lại tinh thần, sửa sang một chút rồi tức khắc phát động phi lôi thần thuật, trở về trong quân!

- Khốn nạn! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Lần thứ bảy? Mới hai ngày mà đã xảy ra bảy lần, mà các ngươi không một lần bắt được người? Rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì?

Vừa về đến doanh trướng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của Lâm Ôn, hắn chưa hiểu được chuyện gì, chỉ theo bản năng nhíu mày, bởi hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì đó thật bất an.

- Đại thúc, chuyện này cũng không nên trách bọn họ! Chủ yếu là kẻ địch quá giảo hoạt, hơn nữa tu vi cao vô cùng! Trong quân chúng ta hiện giờ, ngoài đại thúc và cha cháu ra, có lẽ không ai có đủ năng lực để bắt được bọn chúng!

Lúc này, Lâm Phong ngồi bên cạnh điềm tĩnh lên tiếng, bộ dạng mười phần ông cụ non, chỉ là… người khác nghe thấy lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và chững chạc trong đó.

Hai năm trời theo Lâm Ôn chinh chiến, Lâm Phong cũng trưởng thành lên nhiều rồi.

- Xảy ra chuyện gì?

Lâm Hàn lúc này xen vào, hắn cũng muốn nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Thấy Lâm Hàn trở về, trong mắt Lâm Ôn chợt lóe lên vẻ kinh hỉ, nhưng nhiều người xung quanh, hắn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, giống như việc Lâm Hàn trở về vốn dĩ phải như thế, không có gì cần ngạc nhiên hay mừng rỡ! Mấy tướng sĩ xung quanh hai ngày nay vẫn luôn nhận sự đảm bảo về chiến thắng của Lâm Hàn, lúc này cũng lần lượt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Đại tướng quân… quả nhiên đã chiến thắng! Chiến thắng một trong những cường giả đứng đầu vùng Tây Nam này! Hơn nữa còn không chút thương tích trở về! Hắn… rốt cuộc mạnh mẽ đến nhường nào?

Lâm Ôn liếc mắt ra hiệu, Lâm Phong cũng cực kỳ ăn ý đứng lên giải thích:

- Ch… đại tướng quân! Ngài đã chiến đấu hai ngày chưa trở về, trong thời gian này, Hắc Phong quân chúng ta vẫn luôn giằng co với mười lăm ngàn Phi Hổ quân của Trịnh thị! Bởi lúc này Trịnh Vân đã đuổi đến, cân bằng với Phó Tướng! Hai bên ai cũng không làm gì được ai, nên tạm thời phân rõ giới tuyến đề phòng lẫn nhau, chờ đợi kết quả cuộc chiến của Trịnh Biến và ngài!

- Chuyện này ta đã quan sát được! Cái ta muốn biết là… chuyện gì khiến cho Lâm Ôn… phó tướng phải tức giận như vậy?

Lâm Hàn ngắt lời, nói ra điều mình muốn biết.

- Thưa tướng quân! Đó là Hắc Phong quân của chúng ta liên tục gặp kẻ địch ám sát!

- Ám sát?

Lâm Hàn có chút giật mình!

- Đúng! Là ám sát! Hơn nữa trình độ của sát thủ còn cực kỳ cao minh! Theo điều tra của chúng ta, Trịnh thị không tinh thông ám sát, hoàn toàn không đào tạo sát thủ! Dưới tay bọn họ cũng không có thế lực nào đủ năng lực để đào tạo ra sát thủ đỉnh cấp như vậy! Rất có thể đã có một thế lực khác đang nhúng tay, hoặc là Trịnh thị đã bỏ ra cái giá lớn để thuê sát thủ nhằm vào chúng ta!

Lâm Phong bình tĩnh phân tích, ngắn gọn, súc tích, khiến Lâm Hàn đã hoàn toàn hiểu ra vì sao Lâm Ôn tức giận như vậy!

Ra là vì có kẻ nhúng tay, ngáng chân bọn họ!

Lâm Hàn gật gật đầu! Sát thủ là một chức nghiệp rất tương tự với Ninja, sớm muộn cũng có một cuộc đụng độ. Hắn tin rằng, rồi sẽ có không ít sát thủ thèm muốn có được nhẫn thuật, hoặc là muốn triệt để đối đầu với nhẫn giả. Bởi sự xuất hiện của ninja, chẳng khác nào cướp đi bát cơm của đám sát thủ này cả.

Hiện giờ hắn đã về đây, đám sát thủ kia cũng không cần quá lo lắng nữa.

Liếc mắt qua một vòng, Lâm Hàn đột nhiên có chút nghi hoặc hỏi:

- Băng nhi đâu?

Bình thường, con bé này với tư cách đội trưởng nhẫn quân, vẫn luôn tham gia dự họp để cung cấp tình báo và các phương diện liên quan đến thông tin. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên không thấy, kết hợp với cái dự cảm bất tường trong lòng, Lâm Hàn chợt thấy…

Lâm Ôn cũng đột nhiên nhíu mày:

- Một giờ trước lại vừa có sát thủ lẻn vào doanh địa, mục tiêu ám sát là Natsume Philz, nhưng may mắn con bé phát hiện, kịp thời trốn tránh, chỉ là tạm thời bị thương nhẹ, hôn mê bất tỉnh. Băng nhi lúc đó rất tức giận, đã dùng phân thân tiềm hành theo sát thủ kia, bản thân lại chậm rãi truy tung phía sau, muốn tìm hiểu rõ bọn người này là ai… Đáng lẽ lúc này phải trở về rồi mới đúng chứ!

Nghe đến Natsume chỉ bị thương nhẹ, Lâm Hàn cũng có chút thở ra, chỉ là… nghe đến Băng nhi lại đi theo sát thủ kia đến giờ này chưa về, hắn lại cảm thấy dự cảm kia trong lòng càng mãnh liệt!

Đứng phắt dậy, Lâm Hàn chỉ để lại ba chữ: “Ta đuổi theo!”, thân ảnh đã hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người!

Đã rời đi một giờ, lại thêm thời gian hắn nói chuyện với Lâm Ôn, Lâm Phong, thời gian cũng kéo dài cả chục phút!

Bình thường, một Ninja truy tung kẻ địch, tiềm hành ám sát đều tiêu tốn không ít thời gian! Như trước đây Lâm Hàn đột nhập Võ Đạo Môn cứu Lâm Phong, hắn đã phải nhẫn nhịn đến mấy ngày trời, từng bước từng bước mới có thể thành công.

Chỉ là… lần này tại sao hắn lại cảm thấy nóng ruột đến thế?

May mắn, Lâm Hàn vì đề phòng bất trắc, vẫn luôn ấn một thuật thức phi lôi thần lên ống tay áo của Lâm Băng, lúc này đến bên nàng, hắn cũng chỉ mất thời gian trong tích tắc mà thôi!

Nhưng, khi tầm mắt của hắn xuất hiện ở cái nơi xa lạ ấy, hắn lại không thể ngay lập tức chạm tới Lâm Băng.

Trên đất, chỉ có chiếc áo khoác lụa của con gái, chiếc áo màu lam nhạt mà nàng ưa thích, cùng với đó là thuật thức nhỏ tí ti được ấn trên cổ tay.

- Băng nhi!

Lâm Hàn nóng ruột hô lên một tiếng, hai mắt thoáng chốc trở nên dữ tợn với những đường gân bên khóe mắt. Byakugan điên cuồng truy quét phạm vi rộng lớn xung quanh.

Qua vài giây, thần sắc Lâm Hàn mới trở nên có chút nhẹ nhõm.

Hắn tìm thấy Lâm Băng. Nàng đang ở cách hắn khoảng trăm mét, trên người không có thương tích gì, chỉ là, nàng lại đang hôn mê bất tỉnh.

Trên bụng còn mang theo một cái gì đó, nhìn giống như một cái đai lưng thật lớn, được khảm nạm thêm một viên hồng ngọc vậy.

Lâm Hàn vội vã tới bên nàng, chakra mộc mang theo sinh cơ cuộn cuộn truyền vào cơ thể Băng nhi, cũng may, nàng không hề có gì bất thường, khiến Lâm Hàn thở ra một hơi.

- Ưm…

Theo một tiếng rên rỉ nhẹ, Lâm Băng từ tốn mở mắt ra, nàng ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt ân cần của Lâm Hàn. Thần sắc hắn tràn ngập mừng rỡ nói:

- Băng nhi! Con có sao không? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Có thấy gì bất thường không…

Một đống một đống lớn những câu hỏi đặt ra, khiến cái đầu nhỏ của Băng nhi ong ong không ngừng. Cha già lúc nào trở nên phiền phức vậy? Chẳng phải cha hay thích tự mình kiểm tra hay sao?

Cũng không trách Lâm Hàn, chẳng qua lúc này hắn đang quá sốt ruột mà thôi, cảm giác nóng lòng trước đó đến giờ vẫn còn tồn tại, khiến hắn khó mà bình tĩnh được.

Cũng chỉ có chuyện liên quan đến người thân, con cái, mới có thể khiến Lâm Hàn thất thố đến như vậy.

- Cha… con không sao!

- Cha… con không sao!

Hả?

Lâm Hàn đột nhiên có chút giật mình.

Một tiếng nói là của Băng nhi, tiếng nói còn lại… cũng là Băng nhi?

Hắn quay phắt người về phía sau, cách đó khoảng mười mét, vậy mà lại có thêm một Băng nhi nữa đang có chút choáng váng lắc lắc đầu, tự mình đứng dậy trả lời hắn. Trước đó hắn vì quá chú tâm đến con gái, cũng không để ý đến chuyện này.

Băng nhi thứ hai dần tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hàn, nàng lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Cho đến khi nhìn thấy “chính mình” cũng đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn “mình”, nàng đột nhiên nhíu mày một cái!

Phân thân - Giải!

Cả hai Lâm Băng cùng lúc niệm chú, động tác không sai một ly.

Không có gì xảy ra!

Sắc mặt cả hai Lâm Băng càng trở nên kinh ngạc, lại có chút phẫn nộ đồng thanh quát:

- Ngươi là ai?

- Tại sao lại giả mạo ta?

- Cha… con mới là thật! Mau tránh xa đồ giả mạo kia ra!

Hai âm thanh cứ cùng lúc phát ra, cùng lúc truyền vào hai lỗ tai, khiến Lâm Hàn cũng có chút choáng váng đầu óc! Hắn hiện nay cũng có chút không hiểu đây là chuyện gì!

- Vẻ mặt ngu ngốc này của ngươi! Thật đúng là làm người ta dễ chịu! Khặc khặc…

Một âm thanh có chút quỷ bí vang lên, giọng nói này có phần khàn đặc, lại nen nén như bịt mũi nói chuyện, cực kỳ khó nghe, giống như kẻ kia vẫn đang cố gắng che giấu thân phận của mình vậy.

Kẻ đến là một tên mặc toàn thân áo choàng đen, mũ trùm kín đầu khiến người ta không thể nhìn thấy dung mạo phía dưới của hắn. Hắn đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây, thản nhiên mà châm chọc nhìn xuống “ba cha con” Lâm Hàn bên dưới.

- Vậy sao? Còn giọng nói vịt đực của ngươi khiến ta vô cùng khó chịu!

Không biết từ bao giờ, một Lâm Hàn khác đã xuất hiện sau lưng tên áo đen, kiếm Hàn Tuyết mang theo lam quang lạnh buốt đã gác lên cổ hắn, khuôn mặt của Lâm Hàn lúc này tràn ngập sát khí!

- Nói! Rốt cuộc ngươi đã làm gì với Băng nhi?

Lâm Hàn quát lạnh một tiếng, hai mắt đen kịt trừng lên dữ tợn, sát khí trên người đã bùng nổ, giống như một con dã thú có thể ăn tươi nuốt sống người bất cứ lúc nào.

- Khà khà khà…

Tiếng cười khó nghe của tên áo choàng đột nhiên trở nên tràn ngập âm điệu, Lâm Hàn cảm thấy thân thể mính có chút lâng lâng. Chỉ sau tích tắc, hắn đột ngột giật mình tỉnh táo lại, tên áo đen lúc này đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn, xuất hiện trên một nhánh cây khác cách đó vài chục mét.

Nhíu chặt chân mày nhìn kiếm Hàn Tuyết trong tay! Lâm Hàn nhất thời chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Kẻ này… thật quỷ dị.

Thấy Lâm Hàn đứng bất động, giống như đang choáng váng, ngữ điệu của tên kia có thêm chút khoái ý:

- Khặc khặc khặc! Nói cho ngươi cũng không sao! Chắc hẳn ngươi cũng biết, trong hai đứa con gái của ngươi, có một đứa là giả rồi chứ?

Thấy Lâm Hàn trầm mặc không nói, tên áo đen tiếp tục cười quái dị:

- Cả hai đứa đều đã bị ta đặt bạo tạc ma pháp lên người! Chắc hẳn ngươi cũng đã nhìn thấy cái đai lưng kia rồi chứ? Trong vòng năm giờ, nếu ngươi không tìm ra được đứa nào là giả, đồng thời tiêu diệt nó, vậy thì ta sẽ khiến cả hai cái đai lưng sẽ đồng thời bạo tạc… Bùm! Khà khà… âm thanh mới mỹ lệ làm sao! Nhắc nhở ngươi, tiêu diệt một đứa, cả hai cái đai lưng sẽ đồng thời biến mất, nhưng nếu ngươi cố gắng dùng thủ đoạn khác để gỡ nó ra… Ta cũng không đảm bảo chúng nó sẽ phát nổ trước thời hạn đâu! Hự…

Không chờ hắn nói hết, mũi kiếm sắc bén của thần khí đã xuyên qua lồng ngực của hắn, mang theo dòng máu tươi đầy tanh nồng. Bên dưới lớp áo choàng, ánh mắt của sát thủ đột nhiên trở nên tràn ngập hận thù, nhưng lại có chút khoái ý.

Đầu óc Lâm Hàn một lần nữa mê man trong vô thức, lần này đã có đề phòng, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nhưng kẻ địch đã thoát khỏi lưỡi kiếm của hắn, thân ảnh vùn vụt biến mất nơi xa.

Lâm Hàn không đuổi theo, ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn theo phương hướng kẻ địch biến mất, nắm tay hắn siết chặt lấy chuôi kiếm, cả thân hình hắn đang run rẩy, chứng minh trong lòng hắn lúc này đang phẫn nộ tới mức nào.

- Cha… nhanh chóng đuổi theo tên kia! Tiêu diệt hắn, đồng nghĩa với cứu Băng nhi đó! Cha!

Âm thanh của Lâm Phong vang lên bên tai. Chẳng biết từ bao giờ, thằng bé đã xuất hiện gần đó, ẩn núp ở một bên nghe hết mọi chuyện! Lúc này, sắc mặt của nó cực kỳ gấp gáp, liên tục thúc giục Lâm Hàn, giống như nó đã hiểu ra điều mấu chốt nào đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio