Trong một gian phòng rộng lớn, Mệnh Tiêu Tai đang ngồi nhâm nhi ly trà.
Đôi mắt ông ta khép hờ, vẻ mặt thư thái.
Khi nãy gã Hiếu Luật tới báo cáo, ngoài một gia nô chết không rõ nguyên nhân, còn một chuyện khác.
Đó là là về thân phận Ngũ Tư, gã vốn là thủ vệ canh gác trong từ đường.
Nghe nói vài năm gần đây thường xuyên bắt gặp qua lại vườn hoa bên phía đại phu nhân.
Cũng trong gần nửa tháng trở lại đây, gã ta không còn tới theo dõi Mệnh Vô Ưu nữa.
Điều này nói rõ, mặc dù đại phu nhân đã nhận ra bất thường, lập tức dừng tay.
Chỉ là chủ thông minh nhưng thuộc hạ ngu dốt, vẫn là để lộ ra manh mối.
Mệnh Tiêu Tai lúc này đã biết, gã Ngũ Tư kia là tay trong của Vân Thái Chi.
Nhưng mà ông lại không có động thái, hiển nhiên đại kế phía sau của bà còn chưa có bị phát giác.
Đứng ở góc nhìn của Mệnh Tiêu Tai, chẳng qua là Vân Thái Chi chỉ muốn chèn ép con bé mà thôi, cho nên ông ta mới không làm quá lên.
Ông tuy đề phòng Vân Thái Chi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ những kẻ biết sự thật năm đó ông ám toán Vân gia đều chết hết rồi.
Hơn nữa Vân Thái Chi chỉ là phàm nhân, Vân gia dưới tác động của ông đang ngày càng thụt lùi, cũng không đáng bận tâm.
Mẹ ghẻ ghét con rơi, đây là chuyện nhà nào cũng có, bình thường mà thôi.
Ông ta trực tiếp bỏ qua chuyện này, rất nhanh bắt đầu nghĩ tới đại sự gia tộc.
Trong hơn ba mươi gia tộc ở đây, một phần ba đã đầu nhập Phương gia, phần còn lại đầu nhập Vận gia.
Hơn mười gia tộc còn lại này, kẻ có thể tạm ngang hàng với Mệnh gia chỉ có Tề gia.
Con trai cả của Tề Phát Tài là tu giả, Mệnh Vô Ưu là phàm nhân, cuộc hôn nhân này không tương xứng lắm.
Muốn cho nó cân đối, Mệnh gia phải bỏ thêm vốn.
Tất nhiên đây chỉ là luận ngang hàng, ngược lại nếu Mệnh gia mạnh hơn quá nhiều, đừng nói là con trai Tề Phát Tài là tu giả đơn thuần, dù là thiên tài cũng còn khó có cửa.
Cái gọi địa vị càng cao, sẽ càng làm tăng lên giá trị bản thân là vậy.
Nhưng vừa hay con trai thứ của họ cũng đã tới tuổi mười ba, như vậy là có thể lấy vợ được rồi.
Khác với con cả, giá trị của con thứ trong tộc thấp hơn một chút, nhưng như vậy là đủ rồi.
Nhờ chuyện kết duyên này, lôi kéo thêm một vài minh hữu cũng tốt, phòng ngừa đường lui.
Vấn đề của ông lúc này chỉ là việc nội đấu, phải giải quyết triệt để trước khi hai gia tộc kia phân ra thắng bại.
"Nếu Phương gia thắng, khi ấy muốn được bọn họ xem trọng, trước lúc đó cần phải biết thể hiện thành ý!."
Mệnh Tiêu Tai chậm rãi mở mắt, bên trong toát ra hàn mang lạnh lẽo.
Hai đứa em của ông chiến lực thấp kém, vấn đề ở chỗ đại gia lão Mệnh Tiếu Thiên mà thôi.
Lão ta có chiến lực Ngưng Khí hậu kỳ, hơn ông một bậc.
Muốn dùng uy thế gia chủ đè ép là không đủ, thế giới này thực lực cao bao nhiêu sẽ có tiếng nói lớn bấy nhiêu.
Lão ta không ngại mà ra mặt phản đối, cũng là nằm ở chiến lực cao hơn ông.
Người muốn lên cao, cách tốt nhất chính là trèo lên đầu kẻ khác leo lên.
Còn một cách khác, ấy là cầm chân mà kéo xuống, chọc gậy bánh xe.
Nói một cách khác, chỉ cần Mệnh Tề Thiên chiến lực đại giảm, lão ta sẽ mất đi uy thế vốn có.
Không có lão chủ trì, hai đứa em của ông cũng chẳng khuấy lên được cái phong vân gì.
Đường xưa lối cũ, Mệnh Tiêu Tai đã làm chuyện này quá quen tay, chỉ vừa mới có kẻ phản kháng, ông đã nghĩ ngay tới thủ đoạn này.
Nhưng ông cũng biết, Vân gia là người ngoài, lợi dụng xong có thể giết được thì giết.
Còn Mệnh Tề Thiên lại là người nhà, dù gì lão cũng là lo nghĩ cho an nguy gia tộc mới phản đối lệnh ông.
Cho nên theo dự tính, Mệnh Tiêu Tai sẽ không quá phận, xử tử ông ta.
Tru Thiên Môn….
Hàn Tông lúc này đang ho ra máu, qua thêm gần hai tháng, hắn vẫn chưa kiếm được thuốc trị nan y.
Nhưng ngược lại tu vi tăng cao hơn một chút, mấy cuốn tâm pháp hắn đã bập bẹ tạm ổn.
Về phần sợ rằng lại luyện sai tâm pháp lần nữa, hắn đã sinh ra một mẹo.
Dùng tới lợi ích tìm đến những kẻ luyện loại tâm pháp này, đổi lấy kinh nghiệm.
Dù sao, lúc ấy đại hội quần anh đang diễn ra, số người thua cược khá nhiều, nguyên do là bởi Hàn Phong thua ngay trận đầu.
Có Hàn Tông ở sau lươn lẹo, hắn đã thành công thu được kinh nghiệm của bọn họ.
Về chuyện này không có gì là lạ, bọn họ thiếu thốn tài nguyên cho nên đồng ý ngay lập tức.
Dù sao thì có kinh nghiệm của người đi trước, nhưng không vì thế mà dễ dàng, nhìn thấy là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
Mỗi người đều có luận điểm riêng đối với tâm pháp, không ai giống ai.
Cho nên bọn họ cũng không sợ Hàn Tông vượt qua bản thân, hơn nữa xét về tổng thể, chỉ một cuốn tâm pháp thì không nổi lên được cái gì.
Về phần Hàn Tông, hắn cũng không sợ bị kẻ khác nhúng tay, lại lừa một vố nữa.
Hắn chỉ so sánh những điểm chung của bọn họ, lại chú trọng nghiên cứu điểm khác biệt.
Sau đó lại so với thành quả lý giải của bản thân, từ đó rút ra kinh nghiệm.
Tuy vậy, hắn cũng mất một khoản không nhỏ cho mấy tên đó, cùng một số ưu đãi giảm giá tại khu chợ.
Dù sao bỏ ra một chút lợi ích cũng đáng, Hàn Tông lúc này có thể tạm thời lo được.
Chỉ cần thực lực càng lớn, lợi ích sẽ kéo tới càng nhiều, nhất là khi hắn đang cần nhanh chóng tăng lên.
Chỉ có tâm pháp Di Hình Phong Bộ là Hàn Tông không biết hỏi ai, hắn đành phải dè dặt luyện tập, từng bước mò mẫm.
Chẳng qua ngẫm cũng đúng, tâm pháp này là của Toái Thánh Tà Vân, cả môn phái người biết chỉ có Hàn Phong và Thanh Y, Hàn Tông đi đâu để tham khảo đây.
Về chuyện này Hàn Tông dè dặt, gác lại để luyện sau cùng.
Dù sao thì phương pháp luyện tập thường thấy nhất, cũng là cơ bản nhất, ấy là tu hành bất cứ pháp môn nào, đều phải luyện có thành tựu trước.
Sau đó mới nên luyện tới bộ khác, tránh cho không đủ tinh lực, đầu óc phân tâm, nhầm lẫn lý giải.
Lại nói về việc thử nghiệm độc dược, Hàn Tông vẫn thất bại liên tiếp, nuôi mười chết chín.
Số độc dược còn lại không còn bao nhiêu, với tình hình này hắn phải tìm kiếm thêm, hoặc nghĩ cách khác.
Nhưng mà Hàn Tông rất nhanh bỏ qua, hắn vốn đã không còn lại bao nhiêu linh thạch, muốn thay đổi là rất khó, vẫn là nên tiếp tục thử nghiệm thì hơn!
Thời gian này đại hội quần anh đã gần đi tới kết thúc, qua hai ngày sau thì Lan Như Tiên mò tới.
Dù sao nàng ta chỉ vừa mới bước vào Hợp Linh chưa lâu, khó mà vào được vòng trong, đến Hàn Phong còn bị loại ngay vòng đầu.
Hàn Tông thấy nàng ta tới, hắn mời vào trong động phủ, sau đó lại lấy rượu Ngọc Dương ra mời.
Hai người nhấm nháp qua vài ly, lúc này Lan Như Tiên mới nghiêm mặt chất vấn:
"Ngươi cũng giỏi lắm Nguyên Văn, lén lút sau lưng chúng ta ăn cây táo rào cây sung, chuyện này ngươi giải thích cho ta nghe sao đây?."
Nàng ta nhấp thêm ngụm rượu, sau đó lại nói tiếp:
"Mấy cái lời vì hội nhóm mà chấp nhận mang tiếng xấu, tốt nhất là thôi đi.
Yêu tỷ không rõ con người ngươi bị qua mặt thì không nói, còn ta không dễ lừa vậy đâu.
Nguyên Văn, ngươi cũng đừng nghĩ rằng Lan hội không dung thì ngươi có thể đầu quân Song Tượng.
Nói để ngươi biết, trên đời này quyền thế có thể đè chết được tài năng, lợi ích lớn có thể đè chết được lợi ích bé.
Chỉ cần ta chịu thiệt bỏ ra cái giá, hợp tác cùng Song Tượng hội chèn ép, lúc đó xem ngươi còn chui được vào đâu!."
Hàn Tông vẫn chậm rãi rót thêm cho nàng ta chén rượu, sau đó hắn trịnh trọng đứng dậy chắp tay:
"Lan sư tỷ, chúc mừng sư tỷ đã đột phá thành công, tiến cấp lên Hợp Linh."
Hắn thấy nàng ta âm u, kiềm chế tức giận, lúc này mới nghiêm túc nói:
"Yêu sư tỷ là người ngoài, không hiểu ta thì không sao, nhưng Lan tỷ tự nhận hiểu rõ ta, vậy mà cũng không hiểu rõ nguyên nhân sao? Trước nay ta luôn làm chuyện có lợi với bản thân, chưa từng làm những chuyện vô công rồi nghề.
Sư tỷ thử nghĩ xem, ta làm thế thì được lợi gì….
"
Lan Như Tiên cười lạnh, nàng ta sao lại không biết nguyên nhân.
Nàng là người trong cuộc, hiểu rõ nguyên nhân còn hơn cả Yêu Yến Nguyệt.
Nhưng nàng vẫn phải mò tới, giả ngây giả ngô, từng bước chất vấn.
Nếu như hắn không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng, vậy thì mượn chuyện này cho hắn một bài học là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Lan Như Tiên liền cười lạnh đáp:
"Hừ...! Ngươi cũng nói trước nay chưa từng làm chuyện không có lợi với bản thân… Hừ… Thế chuyện này mang lại lợi ích gì cho ngươi?.."
Miệng thì nói vậy, Lan Như Tiên trong lòng đã có đáp án, nữ nhân chính là như vậy, biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi.
Trước đó Yêu sư tỷ cũng nói, đã chính mắt nhìn thấy hắn từ chối lợi ích của Vô Từ Tà.
Người thông minh không nghĩ một mặt, Lan Như Tiên cũng từng nghĩ qua chuyện này đúng là thật, chẳng qua Song Tượng thêm mắm thêm muối, biến nó thành kế ly gián mà thôi.
Việc Hàn Tông có xích mích với Song Tượng đã là ai cũng biết, vì thế bị bọn họ tính kế, muốn mượn tay Lan hội trị hắn, kế này dụng tâm đủ hiểm.
Quả nhiên, hắn bắt đầu trình bày hoàn cảnh:
"Sư tỷ, tu giả chúng ta luôn lấy tu hành làm đầu, nhưng con đường tu hành trắc trở vô vàn, tài nguyên thiếu thốn.
Nếu không như vậy, cần gì suốt ngày phải tính kế, hãm hại lẫn nhau? Ta cũng vì miếng cơm manh áo, do đó đã phải liều mạng chọc giận Song Tượng.
Nhưng lợi ích ta nhận lại thì sao? Quá ít so với những gì bỏ ra, thậm chí xét theo khía cạnh nào đó, lại vô tình làm lợi cho hai hội.
Sư tỷ, người không xét công thì cũng nên xét tình…."
Hàn Tông nghiêm túc trả lời, quả thật đúng là như hắn nói.
Không có hắn bày ra ý tưởng bán đan dược, hai hội cũng không tự nhiên vớ được cái bánh mềm này.
Nói tới đây, Hàn Tông lại nghẹn ngào tiếp tục:
"Mục đích của ta, sư tỷ hẳn cũng đoán được phần nào.
Phải! Ta chấp nhận bị Lan hội nghi ngờ, hợp tác một lần với Song Tượng, cũng là ở hai chữ bình yên!."
Lan Như Tiên loé lên ánh sáng, rất nhanh biến mất, những điều hắn nói quả đúng như những gì nàng đã nghĩ.
Quả thật đứng ở góc nhìn của nàng, hắn không có lợi lộc gì ở mặt vật chất, nhưng lại có lợi ở mặt mũi.
Song Tượng dụng kế ly gián, tỏ ra thân cận, chẳng qua cũng là muốn hại hắn, trả lại mối nợ cũ cho Luân Đằng Vân.
Nhưng việc hợp tác với họ một lần này của Hàn Tông mà nói, đã là đưa cho họ một cái thang.
Song Tượng có được lợi ích, Hàn Tông cũng đỡ bị tính kế, hai bên đã không còn ở thế phân tranh.
Có được lợi ích bù lại, Song Tượng không bị lỗ vốn, quan hệ cũng sẽ dần tốt đẹp lên.
Hơn nữa lại có thể chiêu cũ dùng lại, nói chung lợi là ích hai lần.
Hàn Tông thì khác, lợi ích tài nguyên không có, lại bị Lan hội nghi ngờ, chất vấn hỏi tội.
Cái hắn chân chính có được, ấy là Song Tượng sẽ không chèn ép quá đáng, khiến cho hắn khó thở mà thôi.
Dù sao đúng như hắn nói, tu hành khắc khổ, không vì tài nguyên ai lại muốn đắc tội kẻ khác.
Nghĩ tới đây nàng càng tỏ ra tán thưởng, hắn đã ra tay trước khi tình huống trở nên xấu đi.
Phía đằng này, Hàn Tông vẫn bộ dáng khổ tâm, giống như hắn bị tình thế bức ép, bắt buộc phải làm vậy.
Nhưng mà thật ra, việc nàng ta tới đây, Hàn Tông đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả rồi.
Dù sao thì nhìn theo mọi mặt, ngoài lý do giảng hòa với Song Tượng ra, căn bản là hắn không có lợi ích nào khác, nàng ta khó mà nhìn ra được điều gì.
Một phần công lớn để trót lọt chuyện này, âu phải kể đến việc hợp tác kịp thời với Ngọc Linh.
Không có nàng ta làm chứng, Hàn Tông đã lộ tẩy rồi.
Còn về phía Song Tượng, Hàn Tông vẫn chưa cần lo lắng bọn họ ngửa bài.
Dù sao xét tới bố cục toàn diện, bọn họ chính là không làm mà vẫn có lợi.
Hơn nữa, bởi vì lợi ích này, hiện vẫn chưa phải thời gian thích hợp.
Bất kỳ hội nhóm nào có mặt tốt cũng có mặt hại, bọn họ cũng có khó khăn riêng, cần tài nguyên để duy trì.
Tất nhiên đây chỉ là đánh giá chủ quan, Hàn Tông vẫn cần phải đề phòng Song Tượng âm thầm cắn trộm một cái.
"Hừ… Ngươi thì yên thân với Song Tượng, còn Lan hội thì có vấn đề đấy! Tất cả chuyện này xét theo góc độ của ta thì Lan hội không có lợi lộc gì, lại còn mất đi cơ hội tốt phản công Song Tượng.
Thân là thành viên của Lan hội, ngươi hợp tác với bọn họ, nói trắng ra là hạng phản phúc.
Như vậy mà ta không có trừng phạt thích đáng, thử hỏi sau này ai cũng học ngươi, vậy thì Lan hội còn ra cái thể thống gì đây?."
Cuối cùng chuyện chính cũng đã nói tới, Lan Như Tiên âm thầm cười khẩy.
Nguyên Văn à Nguyên Văn, nếu ngươi không đưa ra được lợi ích bịt miệng Lan hội lại, vậy thì đừng trách bà đây vô tình.
Hàn Tông ánh mắt lóe lên, hắn đã dự tính cả rồi, cái này cũng không có gì là lạ, còn rất phổ biến.
Trong thế giới tu giả này, tổ chức hội nhóm hay gia tộc, cao hơn nữa là tông môn, tất cả vận hành đều gần giống như hình thức tư nhân ở địa cầu.
Tức là, lợi ích lớn nhất vẫn là nằm ở nhóm cao tầng, mỗi một tầng phân chia, lợi ích sẽ tuỳ theo cấp độ đóng góp.
Lấy như Hàn Tông làm ví dụ, hắn chỉ là thành viên cận cao cấp trong Lan hội.
Vì vậy lợi ích mỗi tháng hắn nhận được, chỉ cao hơn thành viên bình thường chút mà thôi.
Đương nhiên kẻ hưởng lợi ích nhiều nhất, vẫn là Lan Như Tiên.
Nhưng dù là vậy, bất kì một tổ chức nào, chỉ có dương danh lợi ích tập thể, lợi ích cộng đồng, lợi ích nhân sinh, tuyệt đối sẽ không có lợi ích cá nhân.
Không có chiêu bài này, sao có thể điều khiển được nhân tâm, mời chào được người tài trong thiên hạ.
Nhất là Hàn Tông lần này lại bại lộ hợp tác với đối thủ của Lan hội, đây có thể xét vào tội phản bội.
Nhưng như vậy thì sao? Nếu bớt đi đuợc một đối thủ như Song Tượng, cái giá này vẫn rất rẻ.
Ngoài mặt Hàn Tông tỏ ý biết lỗi, hắn chắp tay thưa:
"Hậu quả phản bội đương nhiên là ta biết, nhưng ta còn biết có một câu nói rất hay, đó là lấy công chuộc tội.
Không biết sư tỷ có cho như vậy là đúng hay không…..".