Vận Kinh Hồng đỏ mặt, đúng là y có ý này.
Dùng lộc quả trên sừng bọn nó triết suất tinh dược, cần dùng rất nhiều.
Mặc dù Vận gia lớn, sức thu mua cao nhưng nguồn cung không đủ.
Lại vừa tiếp cận được tác phương mà thôi, người tới thành trì khác thu mua còn chưa về.
Đối với Vận Kinh Hồng mà nói, bao nhiêu cho đủ, có còn hơn không.
Y bèn gập người thật sâu, chắp tay lựa lời:
"Ta thật không biết là Tuyệt huynh cũng cần thứ này, không giấu gì Tuyệt huynh, ta có một đứa em bị nan y từ lúc khai khiếu.
Bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, tới nay mới tìm thấy một phương pháp có thể giảm bớt bệnh tình.
Một phần tài liệu trong đó, chính là cần tới thứ lộc quả này… Nếu là thứ khác, chỉ cần Tuyệt huynh muốn, ta đều không quản ngại mà đáp ứng.
Nhưng liên quan tới mệnh tình hiền đệ, kinh xin Tuyệt huynh lượng thứ…."
Vận Kinh Hồng một khi đã quyết định kết giao, y tất nhiên là phải cho đối phương thấy được thành ý.
Để đối phương biết mình nói dối, chẳng phải là hỏng đi mối quan hệ rồi sao.
Vì thế y dùng lời nói chân tình, thuật lại mọi việc…
"Nhưng Tuyệt huynh yên tâm, người của ta đã tới các thành khác thu mua, tin rằng không mấy nữa sẽ đem về kết quả khả quan.
Lần này đều là Tuyệt huynh dùng máu đổi lấy, lý nào ta lại cướp của huynh!."
Vận Kinh Hồng rất biết nhìn mặt nói chuyện, y tuy cần lộc quả nhưng cũng biết được biết mất.
Người này là kẻ kiêu căng ngạo mạn, nếu như lời lẽ có phần uy hiếp, hắn lập tức sẽ trở mặt thành thù.
Tuy dùng lợi ích có thể đổi được, nhưng bản thân nói ra lại không ổn.
Hắn sẽ cho rằng là y đang chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngầm hiểu dùng quyền ép mua.
Y muốn dùng lễ đối đãi, vì thế cách hữu dụng nhất chính là giả nghèo giả khổ, trình bày hoàn cảnh.
Mong động nhân tâm, hi vọng hắn có thể mủi lòng, nhường lại đám này.
Thật ra, trong đó còn có một dụng ý khác, ấy là xem biểu hiện của hắn ra sao.
Dù sao y có lòng kết giao, nhưng đối phương không cần, vậy thì phải nghĩ lại chuyện hợp tác.
Y cũng đã nghĩ tới, nếu hắn chỉ biết làm lợi bản thân, không quan tâm tình nghĩa, vậy thì không đáng hợp tác.
Một khi không đáng đầu tư, y sẽ chuyển sang phân tích lợi ích được mất.
Giết hắn nhằm giá họa cho kẻ khác, đây cũng là dạng lợi ích không tồi.
Tất nhiên, một khi đã quyết định, ắt phải làm sạch sẽ.
Mệnh Tại Y nhìn gã, nàng ta sao mà không hiểu, tên này đang thử mình.
Nàng vừa bày ra thực lực, bày ra hành động cho gã đoán tính cách.
Tất nhiên, cuối cùng phải cho gã một đáp án, để gã có thể chứng thực suy nghĩ của mình là đúng đắn chứ.
"Hừ….
bản thân ta cũng đang cần nó luyện chế, vì vậy nhiều ngày nay mới rong ruổi tìm kiếm.
Là ngươi thì ngươi tính sao đây?."
Mệnh Tại Y không nhường cũng không cự tuyệt, nàng để cho hắn tự chọn.
Thật ra, nàng cần gì mấy cái gân gà này, nhưng đồng ý ngay chỉ khiến kẻ khác sinh nghi.
Hơn nữa, nàng cũng đang có tự tính khác…
Châm ngòi cho Vận gia nội đấu, việc này thật sự nguy hiểm.
Cha con Vận Kinh Hồng quá yếu, không phải đối thủ của Vận Lam.
Một khi cô ta ra tay, tất sẽ tìm hiểu nguyên do, nàng không có kẻ chống lưng, làm sao có thể là đối thủ của cô ta chứ.
Nhưng giúp đỡ Vận gia đấu đá kịch liệt hơn nữa với Phương gia, đây là lợi ích lớn.
Trâu bò đánh nhau, nàng ở sau làm lợi, cái này không khó.
Thấy nàng hỏi mình, Vận Kinh Hồng sáng đôi tròng mắt, y liền phân đáp:
"Tuyệt huynh, nếu huynh có thể chia cho ta một nửa số đó, giúp người qua cơn đói khát.
Ta có thể hứa, không chỉ mua lại với giá cao, còn nợ huynh một nhân tình, tùy thời có thể giao phó!."
Vận Kinh Hồng cũng biết, đạo lý hai người chia một cái bánh.
Nếu như chia ba bảy, lợi ích của y sẽ rớt xuống, trong khi vẫn phải chịu ân người ta.
Còn nếu chia bảy ba, người ta sẽ cảm thấy mình tham lam, từ đó bằng mặt mà không bằng lòng.
Hợp tác tốt nhất vẫn là năm phần như nhau, mỗi bên đều có đủ thứ mình cần, không lỗ vốn cũng không nghi kị.
Vận Kinh Hồng là kẻ thông minh, y nhìn chuyện mà đoán ý.
Việc hắn để cho mình phân chia, y hiểu rằng là hắn đang muốn thử mình.
Tuy là đôi bên đang định giá lộc quả, kì thực lại là đang đánh giá đối phương.
Từ việc phân chia này, liệu có đáng hợp tác lâu dài hay không.
Kẻ tham là kẻ thâm, hợp tác với kiểu người này, chỉ sợ có ngày bị cắn sau lưng.
Vì thế y không chút do dự nữa, lập tức ngỏ ý.
Đây là khoảng thời gian đôi bên tìm hiểu, đánh giá lẫn nhau.
Vận Kinh Hồng tuyệt đối sẽ không quá phận, làm ra hành động ngu ngốc.
Mệnh Tại Y trầm ngâm nhìn gã, tên này quả nhiên không tệ, tâm cơ như thế, chính là người nổi bật.
Chỉ tiếc tư chất linh căn của y có hạn, khởi đầu quá thấp, không có chỗ chống lưng tốt, thành ra con đường sau này cũng vạn phần trắc trở.
Thấy Mệnh Tại Y trầm tư hồi lâu, Vận Kinh Hồng hơi chút lưỡng lự.
Mẹ nó, đừng nói là thằng này muốn ăn dầy nhé, y cảm thấy hay là thành ý chưa đủ.
Vận Kinh Hồng đang định cắn răng, nhè thêm ra một chỗ tốt nữa, chỉ thấy hắn đáp:
"Cũng được, dù gì cũng không giấu ngươi, ta ở đây vẫn còn cần có vài thứ rắc rối bất tiện.
Mỗi bên hưởng lợi một chút, sau này cũng dễ sòng phẳng nói chuyện!."
Nàng ta cũng không làm cao, không vì lợi ích nhỏ mà bỏ qua lợi ích lớn.
Thế là Vận Kinh Hồng ra hiệu, đám thủ hạ lập tức giơ đao, khẩn chương làm thịt.
Trong lúc đó, hai người đã cách tới một đoạn, Mệnh Tại Y lúc nhìn về đám thủ hạ của y mà nói:
"Mỗi người đều có rắc rối và bí mật, đầu tiên ta không hi vọng có nhiều kẻ biết chuyện này…."
"A… Tuyệt huynh xin yên tâm, đây đều là đám thủ hạ đắc lực của ta, chính tay chọn lựa kỹ càng.
Sẽ không có ai biết được quan hệ của chúng ta…."
Vận Kinh Hồng vội nói, y càng nói ý vị càng thâm, giống như hai người đã cột chung một thuyền vậy.
"Ha ha ha… Trên đời này, không có trung thành tuyệt đối.
Chỉ cần biết được điểm yếu đối phương, sẽ luôn có cách khiến người ta phải mở miệng.
Dù sao ngươi đã nói vậy, ta cũng tạm tin!."
Mệnh Tại Y nhìn ra, đám thủ này so trước đều khác nhau, liền biết y cũng là một kẻ dứt khoát.
Cho nên nàng chỉ nhắc qua một câu mà thôi, lúc này còn chưa lợi dụng được người ta, đã bị Vận Lam tò mò tìm tới, vậy thì quá đen cho nàng rồi.
"Ta hiểu, Tuyệt huynh yên tâm!."
Tường có thể chắn gió, nhưng tường lại không thể cao hơn trời, đây là đạo lý.
Vận Kinh Hồng đương nhiên là biết, y chỉ là đang vỗ yên lòng hắn mà thôi.
Sau lần giao dịch này, có lẽ lại có thêm người chết rồi đây!.
Rất nhanh, nhờ có mối lợi hợp tác này, hai người đã dần hình thành nên mối quan hệ thân cận hơn trước.
Mệnh Tại Y từng bước tiếp cận, hòng lợi dụng gã.
Vận Kinh Hồng cũng đang tự tin vào nhận định của mình, nụ cười rạng rỡ.
Sau cùng cân nhắc nhiều mặt, Mệnh Tại Y liền nói:
"Thật ra, ta cũng đang có việc cần nhờ người giúp…."
Mệnh Tại Y vừa nói xong, Vận Kinh Hồng đã vui vẻ tiến thêm một bước, vẻ mặt tươi cười:
"Tuyệt huynh, chúng ta bây giờ cũng có thể nói là đã có giao tình, chỉ cần là việc Tuyệt huynh nhờ…."
Vận Kinh Hồng ngoài mặt thì cười, trong lòng cũng cười không ít.
Sau khi xác định đôi bên, quan hệ tiến tới thật là nhanh chóng.
Nhưng việc này Vận Kinh Hồng cũng không lấy làm lạ, y từng âm thầm dò xét trong nội thành, không có bóng dáng hắn xuất hiện.
Thân là là tu giả, tất sẽ có nhu cầu lớn với tài nguyên.
Không rõ nguyên nhân vì sao hắn không tiến vào nội thành, nhưng rõ ràng chỉ cần hắn ở đây và chỉ gặp một mình y.
Trước đó Vận Kinh Hồng tin rằng, rất nhanh thôi hắn sẽ phải mở miệng nhờ vả.
"Hiện ngươi đã được xem là nửa bằng hữu, có một số chuyện ta cũng không cần giấu.
Trước đó ta muốn hỏi ngươi, trong thành gần đây có người nào đáng chú ý hay không?."
Trước câu hỏi của Tuyệt, Vận Kinh Hồng ngẫm nghĩ một lát, y lắc đầu nói:
"Tuyệt huynh, trong thời gian này không có ai như vậy!."
Miệng thì nói vậy, trong lòng y lại gật gù, quả nhiên như vậy.
Một khi hắn nhờ vả, điều này cũng có nghĩa là hắn sẽ phải phòi ra một số thông tin liên quan ít nhiều tới bản thân.
Những thông tin này, đương nhiên là có ích với Vận Kinh Hồng, từ trong đó y có thể phán đoán ra một số chuyện.
Từ manh mối nhỏ dần lòi ra manh mối lớn, y đã có thể phần nào điều tra được thân thế của hắn.
Ví như vừa nãy hắn hỏi vậy, chứng tỏ là vì sợ gặp phải ai đó, cho nên mới nghi kị, chưa muốn vào khu nội thành.
Sau khi Vận Kinh Hồng quay về, đương nhiên là sẽ chú tâm lùng sục, xem rốt cục người hắn muốn tránh là ai.
Mệnh Tại Y làm ra vẻ không vui, nghiêm trọng nói:
"Chúng ta được cử tới những thành trì gần đây, để hoàn thành khảo hạch bí mật.
Tất nhiên, đôi bên có thể làm khó lẫn nhau.
Ngươi nếu đã chọn hợp tác với ta…."
Vận Kinh Hồng chợt hiểu, y bèn vội ngắt lời:
"Tuyệt huynh yên tâm, cá có hai mang còn người chỉ có một mũi, điều này ta hiểu!."
Y làm sao mà không biết, hắn đang uy hiếp, sợ rằng bản thân mình sẽ bán đứng hắn.
Nhưng hắn đoán đúng rồi, Vận Kinh Hồng đúng là ngẫm nghĩ như vậy, lần này trở về, y phải đích thân điều tra.
Con người chính là như vậy, khi không có gì trong tay, ước có một mẩu bánh mì cũng có thể làm bản thân mãn nguyện rồi.
Nhưng nếu trong tay đã có bánh mì, tất nhiên là sẽ mong ước cái cao xa hơn.
Xét cho cùng mà nói, hắn đây chỉ là một quả táo nhỏ, vẫn còn chưa lớn.
Hắn càng kiêng kị đối thủ của mình, chứng tỏ người kia còn khủng bố hơn.
"Hắn rất tàn ác và lạnh lùng, ngươi nếu vô tình gặp thì nên cẩn thận, tránh cho ta không nhắc trước!."
Mệnh Tại Y lại nhìn gã nhắc khéo một câu.
Vận Kinh Hồng nghe hiểu ý, nhưng nào để vào tai.
Có nhiều thứ mắt thấy tai nghe, thậm chí sờ thử mà còn chưa chắc thật giả nữa là.
Hắn nói như vậy, chẳng qua là lời ít ý nhiều, sợ ta chơi trò hai mặt mà thôi.
Ngoài mặt Vận Kinh Hồng làm bộ hãy cứ yên tâm, ta đã hiểu cả rồi, nghiêm mặt gật đầu với hắn một cái.
Sau khi làm bộ trầm tư thêm nữa, Mệnh Tại Y mới móc ra một túi càn khôn nhỏ, vứt cho y rồi nói:
"Đấy chỉ là ta phòng bị mà thôi, nhiệm vụ của hai chúng ta khác nhau, chưa chắc gã đã tới đây.
Chuyện ta nhờ chính là, ngươi hãy giúp ta bán đi thứ này….".