Người thiếu niên cầm dây xích này, đúng là Mệnh Tại Y giả trang, còn vì sao nàng cải trang lại còn che mặt, đương nhiên là có mưu mô trong đó.
Kẻ đang chạy mà nàng muốn giết, gã tên gọi Tề Thanh, nhị thiếu nhà Tề gia.
Mệnh Tiêu Tai muốn gả nàng cho Tề gia, đây là chuyện hợp tác thường thấy trong các thế lực.
Tất nhiên dù muốn hay không, đứng trước thực lực của gia tộc, bất kỳ một thiếu nam thiếu nữ nào cũng không ngoại lệ.
Có nhiều người chấp nhận từ bỏ cái tôi của bản thân, vì tương lai gia tộc, Hàn Phong là một ví dụ.
Bên cạnh đó, không ít người phản đối mà bỏ trốn, hoặc là phản kháng mãnh liệt.
Nhưng kết cục thì sao, lấy như mẹ đẻ của Hàn Phong, Diên Vĩ bà chính là một minh chứng tốt nhất.
Nhưng cũng không phải tất cả đều bị nghiền ép như vậy, đối với những kẻ có thực lực.
Cùng với vận khí thiên kiêu mà nói, vẫn là có khả năng thoát ra.
Mệnh Tại Y hiện đang là ví dụ tốt nhất, nàng không muốn chuyện này xảy ra.
Một khi để Mệnh Tiêu Tai đến chỗ nàng, ông ta sẽ biết nàng là tu giả.
Mệnh Tại Y có thể công khai cho ông ta biết, chuyện này cũng chẳng sao.
Nhưng như vậy thì sao, ông ta liệu có vì thế mà hủy đi hôn sự.
Điều này là không thể, do đấy cách hữu ích nhất, vẫn để tên họ Tề này ngỏm củ tỏi là tốt hơn cả.
Gã ta chỉ mới hơn mười ba tuổi, tư chất linh căn có hạn, gần ba năm tu luyện mà mới tới tầng ba Luyện Khí, quả thật là quá dễ giải quyết.
Nàng dụ gã ra ngoài không khó, con người là dạng sinh trưởng bầy đàn.
Rất ít ai có thể ở yên một chỗ cả đời mà không ra ngoài, nhất lại là đám nhóc thiếu niên.
Tề Phát Tài có tới năm đứa con, nhưng chỉ hai trong số đó là tu giả, mà Tề Thanh là một trong hai người.
Gã sinh ra trong gia tộc giàu có, bản thân có tư chất linh căn, đã coi như ưu thế tốt rồi.
Đây chính là điển hình của loại thiếu gia ăn chơi, gã không ra khỏi Tề phủ thì mới là lạ.
Mà ở nội thành cấm cửa đánh nhau, đây lại càng là lợi thế cho bọn họ ra oai.
Mệnh Tại Y không thể giết gã ở đó, nhưng nàng có thể âm thầm tiếp xúc, dụng thủ đoạn để gọi gã ra đây.
Thủ đoạn thì có vô vàn cách thức, để một tên ăn xin chặn đường, đưa cho gã một túi càn khôn nhỏ.
Bên trong có mảnh giấy và một chút lợi ích dụ dỗ, như vậy là xong.
Hoặc là âm thầm thuê lấy một tên tu giả ngoại lai, để gã gửi cho một phong thư khiêu chiến là được.
Đám thiếu gia cậy quyền ăn chơi này thiếu gì kẻ ghét, mượn tạm danh tính của họ, khiêu khích gã dụ ra ngoài là rất dễ.
Nơi nội thành đâu chỉ có Tề gia, các gia tộc tranh đấu không chỉ ở mặt kinh tế, chủ yếu vẫn ở chiến lực tổng thể.
Mấy tên tiểu thiếu gia gặp nhau, sau cùng vì một cái nhìn đểu mà đánh nhau, vốn là chuyện ở đâu chả có.
"Con mẹ nó, thằng khốn Trương Tung, ngươi dám thuê người ám sát ông.
Đợi ông mày thoát khỏi đây, sẽ diệt cả lò nhà các ngươi…."
Phía đằng này, Tề Thanh há mồm thở không ra hơi, gã ba chân bốn cẳng chạy như chó nhà có tang.
Đây là lần đầu tiên trong đời, gã ước sao mọc có thể thêm mấy đôi chân nữa, chạy cho nhanh hơn.
Theo sau gã còn có hai tên thủ vệ khác, chỉ là tên này chiến lực quá yếu.
Lần đầu lâm vào tình cảnh bị đuổi giết, đũng quần cả ba đều không khỏi bốc lên nồng nặc.
Con mẹ nó, Tề Thanh hận thầm trong lòng.
vốn là gã tưởng rằng giao đấu như mọi khi, đứa nào thua thì phải rút lui, không được tranh giành Thúy Ngọc nữa.
Vạn lần không thể ngờ, tên khốn Trương Tung khiêu khích mình ra đây, lại chẳng thấy đâu.
Cuối cùng không biết từ đâu chui ra một tên cô hồn, chả nói lời nào liền vung tay giết người.
Không phải vì cơ thể phát triển sớm, thân hình nở nang, cùng với đám thủ hạ ở lại cầm chân, thì sao mà kịp chạy đây.
Cũng bởi tên kia hẹn đấu bất ngờ làm gã chủ quan, không kịp gọi thêm mấy tên tu giả hộ vệ đi cùng, thành ra trúng kế của y.
Mệnh Tại Y ở đằng sau cũng đang thở dốc, con mẹ nó chạy nhanh quá, nàng đuổi theo không kịp.
Tuy rằng chiến lực nàng hơn gã, nhưng xét riêng về phương diện bộ pháp.
Cảnh giới không chênh lệch nhiều, thì mạnh chưa chắc đã bằng nhanh.
Nhưng chỉ nhanh thôi thì chưa đủ, một tên thiếu niên mười ba tuổi, lý nào có thể thoát khỏi tay một nữ ma đầu sống hai kiếp như nàng chứ.
Mệnh Tại Y không đuổi theo sau nữa, thân hình nhảy lên một cành cây gần đó, nhằm hướng khác lao đi.
Tề Thanh lựa dốc mà chạy, ưu thế địa hình sẽ làm gã tốn ít sức mà hiệu quả hơn.
Đột nhiên từ bên trái có một bóng đen lao ra, nhằm đầu gã mà táp tới.
Phía xa ánh lửa rực rỡ, sáng cả góc rừng.
Bóng đen tiến vào phạm vi ánh lửa, liền lộ ra hình dáng, đây là một rắn lớn, dài tới hơn trượng.
Tim của Tề Hành thụp một tiếng, gã cúi người tránh né theo bản năng, bàn tay quơ lấy tên một tên thủ vệ tới chắn trước người.
Một táp này của con thú, tên thủ vệ xấu số còn chưa kịp rên, đã bị mất đầu.
Tề Thanh ngã nhào về đằng trước, vừa hay tránh khỏi cú táp của con rắn.
Vừa tránh được nó, gã lại cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Tên thủ vệ còn lại, vốn đã chạy trước cả gã.
Tuy con rắn này còn chưa đạt tới cấp sơ giai, tương đương Luyện Khí tầng một, khó đối chọi được với gã.
Nhưng Tề Thanh vẫn không dám xử lý nó, nhất là khi kẻ phía sau còn đang đuổi tới.
Bị uy thế của kẻ nọ truy sát, lại vừa thêm con thú dọa sợ, gã vô thức cắm đầu chạy.
Chỉ cốt lựa dốc mà chạy cho nhanh, gã đâu biết rằng, càng chạy lại càng xa khỏi thành trấn.
Trước khi dụ gã ra đây, Mệnh Tại Y đã bố trí đâu ra đó, lựa chọn địa hình, bày bố pháp trận, tính toán kỹ lưỡng.
Nàng đã tính tới rất nhiều khả năng, do đó gã có chạy được thì cũng chưa chắc đã thoát được.
Hiện tại hướng chạy của gã đang đúng theo lộ trình nàng giăng ra, từng bước đi tới nơi tử địa.
Tề Thanh vẫn chạy, nhưng không thấy động tĩnh phía sau, ngay cả tên thủ vệ còn lại cũng không thấy bóng dáng đâu.
Điều này khiến cho nội tâm gã càng thêm lo lắng, liên tục chạy đi.
Chạy thêm một đoạn, nơi này là một bãi đất trống, cách vài chục mét nữa là gặp phải rừng cây um tùm.
Gã đang tính chạy vào nơi đấy rồi kiếm chỗ nấp, an toàn hơn so với chỗ này nhiều.
Ánh lửa tuy xa dần nhưng chỗ này gần dốc, vẫn có thể le lói nhìn thấy được xung quanh lờ mờ vài mét.
Trời đông nhanh tối, từng bông tuyết bay bay, nhảy múa trong gió.
Áo gã rách tươm, tuyết rơi bám đầy người, nhưng gã lại cảm thấy nóng hừng hực.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên gã cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng lăn người tránh né.
Bànhhhh....!rắc...!
Vừa hay nơi gã đứng vang lên một tiếng như có vật gì đập xuống, lại có tiếng xích sắt va chạm.
Tới khi ngước lên, khuôn mặt gã tràn đầy sợ hãi.
Cách gã vài mét, một bóng đen đứng trên nhánh cây, tay hắn cầm một dây xích dài.
Nhìn dáng vóc và độ tuổi, thật không lớn hơn gã là mấy, nhưng trên người tỏa ra sát khí, làm cho Tề Thanh cảm thấy ngột ngạt.
Tề Thanh nhìn thấy cảnh này, biết là chạy không nổi nữa rồi, gã vội vàng mở miệng phân bua:
"Vị huynh đệ này khoan đã, có gì từ từ nói chuyện.
Tên khốn kia trả người bao nhiêu, ta trả gấp đôi...!à không, gấp mười…"
"Hừ… giết chết ngươi thì đồ vật trên người đều là của ta, còn cần gì ngươi trả nữa!."
Không để cho gã nói thêm, nàng ta lao tới tung chiêu, tối nay ngươi nhất định phải chết.
Con người rơi vào đường cùng, chiến lực tất sẽ đại tăng.
Tề Thanh chửi bới mấy câu, gã cắn răng rút ra thanh kiếm, tung người đón đỡ.
Dù sao trong mắt gã mà nói, thằng khốn này cũng chỉ có chiến lực Luyện Khí tầng bốn, gã là tầng ba, còn chưa tới mức không đánh nổi.
Tu vi nói chung chênh nhau không nhiều, hơn nữa cảnh giới tầng chót, linh lực quá ít.
Thường là so bì về sức khỏe nhiều hơn, xét về thể hình gã to gần gấp đôi, đương nhiên là khỏe hơn.
Càng nghĩ Tề Thanh lại cảm thấy tự tin một chút, hơn nữa gã vẫn còn một con bài chưa lật.
Chỉ là nếu phải dùng tới nó, gã cảm thấy có chút đau cái túi tiền của minh.
Vì vậy nếu có thể cậy khỏe, ép tên này lùi bước thì tốt.
Nhưng mà sau khi vài chiêu qua đi, gã bị hắn đánh cho quên cả lối về, Tề Hành mới ý thức được rằng, phán đoán sai lầm rồi.
Hắn ta nhỏ con, chiến đấu linh hoạt nhanh nhẹn, lại toàn nhằm vào những chỗ yếu hại mà đánh.
Tề Thanh lấy cơ bắp phòng thủ, lấy kiếm để tấn công.
Nhưng gã đánh không trúng, ngược lại ăn thiệt không ít.
Kiếp trước Mệnh Tại Y sử dụng Xích Thiết Diệt Hồn Ám đã thành quen, hiện tại chỉ là một dây xích nhỏ, càng quá dễ dàng.
Nàng biết hắn dùng thân thể phòng thủ, lấy thể hình để cường công, sức mạnh cơ bắp bù cảnh giới.
Vì thế, không chút do dự, nàng vận dụng chiến thuật phòng thủ phản công.
Mỗi lần gã tấn công, nàng lại liên tục tránh né, không thì lựa thế lùi về.
Ngược lại khi hắn chém hụt, cũng là lúc lộ ra sơ hở để nàng phản kích.
Dây xích của nàng dài tới một trượng, kiếm của gã lại chỉ có hai thước hơn.
Đồng nghĩa với việc, gã không tiếp cận được gần nàng quá ba mét, sẽ không thể đánh trúng.
Mệnh Tại Y chỉ cần tiếp cận cách gã năm mét, là có thể làm gã bị thương.
Dây xích có thể thu ngắn, linh hoạt có thừa.
Xét thì không mạnh, không đủ uy thế, nhưng lại linh hoạt.
Nhìn chung so về dưới hàng Pháp Khí, đôi bên chiến đấu, là loại công thủ toàn vẹn.
Đây chính là ưu điểm của dây xích, cũng là nhược điểm của kiếm bình thường.
Trừ phi gã ta sử dụng kiếm quang, khắc phục được điểm yếu này.
Nhưng cả hai đều không dùng, ấy là bởi cảnh giới thấp, tiêu tốn linh lực rất nhanh.
Hai bên nghi kị gườm hè lẫn nhau, đều chờ thời cơ.
Gã muốn dùng thể hình đối cứng để nàng tiêu hao nhanh hơn, nàng cũng đang chờ gã tung chiêu cho cạn linh lực, khi đó giết không tốn sức.
Mệnh Tại Y lấy điểm mạnh đánh vào điểm yếu của gã, bảo sao từ nãy tới giờ, thân thể gã nhiều chỗ đã nhuốm đầy máu tươi.
Nàng di chuyển thoăn thoắt, nhảy lên cao tránh khỏi thanh kiếm của gã, sau đó tung người ra sau.
Hai tay nàng cầm hai đầu dây xích, tạo một đường cung, dây xích quấn lấy cổ gã.
Mệnh Tại Y hạ xuống lưng gã, nàng ta lập tức dùng đầu gối tì vào sau ót, hai tay nắm chặt dây xích siết lại.
Bị xích thiết quấn cho ngạt, Tề Thanh mặt đỏ như gấc, nhưng gã ta nào phải kẻ ngu, đứng cho người ta siết cổ.
Gã ta vung kiếm đâm ngược loạn xạ về đằng sau, khiến cho nàng phải chuyển thế.
Mệnh Tại Y nghiêng người đổ ngược về sau, hai chân nàng lấy lưng gã làm điểm tựa, làm cho lực kéo càng thêm mạnh mẽ.
Nàng cũng đã tính tới chuyện gã đổ ngược về sau, chuẩn bị làm ra phòng bị.
Nhưng Tề Hành không làm vậy, gã đang nghẹt thở tới sắp chết, trong thời khắc bình sinh, gã cố hết sức bật người lên rồi đưa lưng xuống đất rơi xuống.
"Hừ…"
Gã chơi cách này, nàng đương nhiên là phải nhảy ra khỏi người gã, nhưng gã cũng đã quá ngây thơ rồi.
Mệnh Tại Y nổi danh ma nữ, người trong ma đạo có trận nào chiến đấu lại không mang sinh tử của mình ra đánh cược chứ.
So bì kinh nghiệm, chỉ một tên Luyện Khí tầng ba vắt mũi chưa sạch, sao có thể làm khó.
Đừng nói là gã ta, nếu chỉ luận kinh lịch, cho dù Tử Đào Nhân tới, vẫn còn chưa có cửa.
Mệnh Tại Y buông tay, nàng nhảy khỏi người gã, cũng tiếp xuống đất trước.
Sau đó từ trong túi càn khôn vung ra một thanh kiếm, lúc này Tề Thanh dùng lưng tiếp đất, đây chẳng phải là đang lộ ra sơ hở hay sao.
Gã ta cũng biết như thế, phần trên cơ thể sẽ va chạm, gã liền vội vàng nghiêng người, hòng dùng tay tiếp đất.
Chỉ là bàn tay vừa chạm tới đất, đã bị một kiếm quét qua, đường kiếm sắc bén vô cùng.
Mệnh Tại Y nhảy xuống chờ sẵn, đâu để cho gã lật mình chứ.
Tề Thanh bị chém đứt một tay, máu tươi bắn ra, gã rơi xuống đất còn chưa kịp hét lên, lại bị ăn thêm một cước.
Một cước này chuẩn xác, nàng ta vận dụng linh lực, tung cước đá thẳng vào cột sống của gã.
Rắc một tiếng giòn vang, Tề Thanh lăn thêm mấy vòng, nhưng vì bị gãy cột xương trụ, đã không cách nào có thể gượng dậy.
Lúc bấy giờ, gã mới kịp gào lên đau đớn, một tay che vết thương, khẩu âm lệch lạc đi rất nhiều, đến sức lăn lộn không còn.
Mệnh Tại Y nhìn gã rên la trên đất, nàng thu lại dây xích, ánh mắt hờ hững nhìn gã.
"Xin tha mạng…."
Gã ta biết đã là cá nằm trên thớt rồi, không ngừng cầu xin tha mạng.
Mệnh Tại Y híp mắt, cười thâm ý lộ rõ trên mặt, từ từ tiến tới.
Đúng vào lúc cách gã ba mét, Tề Thanh dùng rút từ trong túi ra một miếng ngọc phù, nhanh chóng ném về phía hắn.
Mệnh Tại Y mặc dù đã đoán từ trước, nhưng không dám coi thường, nàng buộc phải sử dụng Ma Tung Bộ.
Điểm yếu của tất cả các loại phù là chậm, phải mất thời gian để truyền linh lực vào vận khởi, mới có thể dụng.
Tu giả hiểu biết, đều sử dụng như một sát chiêu đánh lén, còn kẻ có tâm phòng bị, phải luôn chú ý vào tay đối phương.
Nàng lùi về sau một đoạn, tạo ra khoảng cách với tấm phù, sau đó mới tránh sang một bên.
Mỗi một bước đi đều để lại tàn ảnh, chúng tiêu tán như những làn khói đen huyền bí.
"Ngươi… Ma đạo…"
Tề Thanh hoảng hốt, khí tức kia âm u lạnh lẽo, đặc điểm thường thấy của ma khí.
Nhưng một kiếm vô tình chém xuống, tiếng kêu liền im bặt.
"Xem ra ta đã nghĩ nhiều rồi, không có kẻ nào tới giúp thật…."
Mệnh Tại Y vì sợ có kẻ âm thầm bảo hộ, nơi này nàng đã phòng ngừa, cho đặt mai phục khá kỹ lưỡng.
Nhưng cho tới khi thanh kiếm vung xuống, vẫn không có gì phát sinh, xem ra… lần này giết gã khá dễ dàng rồi.
Nàng nhìn thi thể gã nằm trên đất, đang định tiến đến xử lý, bỗng nhiên con ngươi co lại, nhanh chóng phi thân về trước.
Oành....!
Mệnh Tại Y vừa kịp né, nơi đứng vừa nãy đã vang lên tiếng nổ, đất cát tung tóe.
Đến khi quay lại, ánh mắt nàng không nhìn về nơi đó, mà nhìn ngước lên một thân cây.
Trong bóng đêm mờ ảo, lay lắt bởi chút ánh sáng, trên cành cây cách đó không xa, một bóng người đứng đó.
Chỉ là nhìn theo thể hình, lại là không lớn hơn nàng bao nhiêu….
.