Chỉ thấy bạch ngân quang sắc nổi lên quanh người Trình Duyệt Lan trăm trượng, sau dần hội tụ thành hình người.
Mỗi một đạo bạch ngân tụ hội, đều là một thân ảnh như đúc, giống hệt bà ta, số lượng đã tới hơn trăm.
Hơn nữa mỗi người đều cầm một cây chổi lớn, giống như lão bà quét rác.
Nương theo tiếng hét của Trình Duyệt Lan, hơn trăm thân ảnh cầm chổi tre lao xuống, nhắm tới kẻ địch mà đánh.
Mỗi một thân ảnh động tác đều giống nhau, tu vi đồng nhất, chiêu thức y hệt.
Đám hắc y thấy vậy, khuôn mặt xám như tro tàn.
Nhiều kẻ không kịp phản ứng, bị một chổi kia đập tới, hộc máu mà chết.
Phi Tuyết ở xa nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hâm mộ tới la lên:
"Quả nhiên vẫn là Trình sư tỷ lợi hại, pháp môn này quá tuyệt diệu rồi!"
Hàn Phong ở bên cũng phụ họa:
"Đúng thế, tu vi giống nhau, chiêu thức y hệt.
Đám hắc y này đối chọi cùng lúc với hơn trăm vị Vương cảnh, lần này khó mà thoát thân!"
Ngay cả đám chúng đệ tử nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng hâm mộ, biết khi nào mới được như thế đây.
Thế nhưng lại chỉ có Ngọc Hoa là dè chừng, cẩn trọng nhận xét:
"Hệ chiêu thức này lợi hại, nhưng nghe nói điểm yếu cũng có nhiều.
Thứ nhất phân thân như vậy, nguồn linh lực và thần niệm duy trì tiêu hao cực lớn.
Thứ hai, tuy rằng là hơn trăm tu giả Vương cảnh, thế nhưng vẫn là từ một người huyễn hóa mà ra.
Nếu gặp phải kẻ có pháp môn tương khắc, có thể nhìn ra ảo diệu, ắt dễ dàng phá chiêu!"
"Ngọc Hoa, tỷ nghĩ có thể dễ dàng tìm tới một kẻ khắc hệ sát chiêu, nhiều giống như khắc hệ ngũ hành linh căn hay sao?"
Quả thật đúng như Phi Tuyết đã nói, xác suất chiến đấu để gặp phải tu giả khắc hệ ngũ hành là rất lớn.
Thế nhưng hệ sát chiêu lại vô vàn biến hóa, bởi nhiều hệ đơn lẻ tạo thành.
Do đó, muốn gặp phải kẻ có hệ sát chiêu tương khắc, đúng là rất hiếm.
Mà khắc hệ ngũ hành, cái này chỉ thật quan trọng với đám tu giả cấp thấp mà thôi.
Lên tới tầm trung như Hợp Linh đã có hệ sát chiêu phụ trợ, khắc hệ ngũ hành muốn chiếm ưu thế, e là rất khó, trừ phi hai bên không có hệ sát chiêu.
Do đó, cho dù yếu điểm của hệ sát chiêu là linh lực tiêu hao quá nhiều, nhưng số tu giả muốn có, vẫn nhiều hơn chứ không ít đi.
Lúc ba người đàm luận với nhau, phía này hai mươi tên hắc y đã ngã xuống.
Kẻ thì chết, người bị thương, cảnh giới chênh lệch áp đảo hoàn toàn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, cách hơn trăm trượng có hai thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện.
Người đến tuy rằng che mặt, nhưng dáng dấp này đúng là hai nữ tử.
Trong đó một kẻ mang áo choàng đen, người còn lại mặc áo choàng xanh.
Bọn họ đứng không hề phi tới ngăn cản, lại chỉ ở đằng xa quan sát.
Hơn nữa từ khí tức này, nữ nhân vận hắc y lại có tu vi không hề thua kém Trình Duyệt Lan.
Mà thật kì lạ, người còn lại không có chút khí tức, như thể một phàm nhân.
Chỉ là từ sâu trong lớp mặt nạ của người này, đôi mắt dần tỏa sáng rồi mất đi con ngươi, chỉ còn lại hai màu thuần đen trắng.
Nếu như nàng ta không che mặt, hẳn nhiều người sẽ nhận ra, đây là con mắt Âm Dương!
Thì ra nàng ta cũng giống với Thanh Tử Dương, chỉ là người phàm, nhưng lại có ưu ái từ thiên địa.
"Là kẻ nào?"
Nữ hắc y nhìn về phía hơn trăm thân ảnh Trình Duyệt Lan đang sử dụng sát chiêu, đả thương thủ hạ của mình, nóng lòng hỏi.
Nữ tử có con mắt Âm Dương không nói, nàng ta giơ tay chỉ vào một người…
"Tốt!"
Nữ tử hắc y vừa nói xong, thân hình nàng ta đã biến mất tại chỗ.
Lại nói về Trình Duyệt Lan, bà ta dùng hệ sát chiêu truy kích đám hắc y.
Mắt thấy chỉ còn vài kẻ tránh được, nhưng kết quả đã định, đang muốn ngừng tay.
Đúng vào lúc này, trước mặt bà ta hai trượng chợt xuất hiện một kẻ.
Người đến bất ngờ, bàn tay giơ lên tung chưởng.
"Hừ… trước mặt của ta, chiêu này vô dụng!"
Ầm ầm mấy tiếng nổ lớn, bụi khói văng đầy trời.
Một quyền lực này kéo dài, quét tan luôn cả mảng lớn mái lầu các nơi xa.
Quyền này không phải hệ sát chiêu, uy lực chưởng pháp đơn hệ mạnh hơn, đánh tan sạch sẽ luôn hai bên đường.
Cũng theo tiếng nổ ấy, hệ sát chiêu của Trình Duyệt Lan đã bị phá.
Hơn trăm thân ảnh lập tức tiêu tán, không còn bóng dáng.
Thế công của người nọ đến quá nhanh, đám người Hàn Phong không kịp trở tay, tới khi nhìn thấy thì mọi sự đã muộn.
Bụi khói tiêu biến, chỉ thấy trước mặt nữ hắc y, một đường rãnh cực lớn xuất hiện.
Đằng xa một lầu các đã bị đánh vỡ, đang ầm ầm sụp đổ.
Đám người Hàn Phong lúc này mới có phản ứng, hắn vội vàng thủ thế, che chắn cho Ngọc Hoa gảy đàn.
Phi Tuyết thì lại vụt rời đi, phóng tới chỗ Trình Duyệt Lan.
Trái với dự tính mấy người, nữ hắc y chỉ liếc tới Hàn Phong một cái, sau nàng ta dứt khoát quay người rời đi.
Tình huống diễn ra chỉ hơn chục hơi thở, thế cục đã chuyển biến khiến cho nhiều kẻ chôn chân ngỡ ngàng.
Mắt thấy đám hắc y rời đi, Hàn Phong lúc này vẫn đứng yên tại trận, không dám xông lên ngăn cản.
Về phần Trình Duyệt Lan dính phải lực quyền này, bà ta văng xa trăm trượng.
Sức mạnh vạn cân đánh vào, cả thân hình bà như diều đứt dây, đập thẳng vào căn lầu các nơi xa.
Bà ta bị đánh xuyên qua mấy bức tường, sau kéo lê trên đất tạo thành rãnh lớn, thêm vài chục trượng nữa mới dừng lại.
Trình Duyệt Lan hự một tiếng, bà ta nằm rạp tựa người trên nền đất đá, bị thương quá nặng.
Miệng bà ta hộc ra máu tươi liên tục, xương cốt một bên vỡ vụn, phế mất một tay.
"Hự… hự…khốn…!"
Tà áo rách nát, tóc tai rối bời, nửa thân trên bị liệt, máu tươi lênh láng.
Trình Duyệt Lan phun ra từng ngụm máu, cực kì thảm hại, bà ta thật sự động dung tới hoảng hốt.
Event
Không thể ngờ được, lại có kẻ có pháp môn, nhìn ra được ảo diệu trong sát chiêu của bà, tiến hành đánh úp bất ngờ.
Thế nhưng giờ không phải lúc hoảng loạn, bà ta cố gắng bình tĩnh, hít thở điều hòa khí tức.
Trình Duyệt Lan lại lôi ra một trợ phù kích hoạt, cố gắng lê thân thể gượng dậy.
Bà ta biết rằng, đây là lúc bà khó ứng biến nhất.
Không phản ứng nhanh, kẻ kia lại tới vung thêm một quyền lực nữa, bà chắc chắn phải chết.
Nhưng khi bà ta vừa gắng gượng dậy, vừa cực độ cảnh giác.
Lại chỉ thấy Phi Tuyết chạy tới, vội đỡ lấy bà ta, khuôn mặt hoảng hốt mở lời:
"Sư tỷ… tỷ… tỷ không sao chứ!"
"Mau… Mau hình thành trận pháp, lập tức truyền pháp về môn, gọi người tiếp ứng!"
Trình Duyệt Lan gấp gáp mở lời, giọng nói ngắt quãng, lại phun máu tươi.
Nhưng mà, tới khi hai người nhìn lại, đám hắc y kia đã rời đi rồi.
Trình Duyệt Lan cố gắng sử dụng thần thức quét qua, quả thật đám người kia đang theo một hướng, mau chóng rời đi.
Tới lúc này, bà ta lại phun ra ngụm máu, cả người khụy xuống nền đất.
Phi Tuyết hoảng sợ lo lắng, nhưng khi thấy Trình Duyệt Lan vẫn còn tỉnh táo, lắc đầu tỏ ý không sao.
Lúc này nàng ta mới đứng dậy, dụng ý hộ pháp cho Trình Duyệt Lan trị thương.
Nhưng nàng cũng hiểu, với thương thế loại này, chỉ sợ sẽ mang tật cả đời.
Phi Tuyết cảm thán, tình huống vừa xảy ra vượt quá khả năng ứng đối của mọi người, cũng mang đến tác động lớn cho đám đệ tử.
Bọn họ vừa được chứng kiến màn đối đầu của tu giả cấp cao, kinh tâm động phách.
Mỗi chiêu của Vương cảnh xuất ra, đều có thể hủy diệt phạm vi thật lớn.
Nhưng sức mạnh này, cũng thật sự đáng sợ.
Lên tới cảnh giới cấp cao, tu giả sẽ không chủ động nhào tới đánh lộn, quần ẩu giống như tu giả cấp thấp.
Đa phần chỉ là vài chiêu thăm dò đối phương, sau đó âm thầm trù bị ám chiêu, chờ đợi thời cơ.
Một khi xuất kích sẽ dồn phần lớn toàn lực, ắt phải nắm chắc tử cục.
Một chiêu đánh ra phân rõ thắng bại, cũng là nhất kích tất sát.
Rất nhanh Phi Tuyết tỉnh táo, hiện không phải lúc phân tích chuyện này.
Khi này Ngọc Hoa đã tới, nàng ta chủ động gảy đàn, phụ trợ Trình Duyệt Lan trị thương.
Về phần Hàn Phong, hắn bị Phi Tuyết gọi tới, hộ pháp cho bà ta.
Xung quanh bà ta trăm trượng, vô số đệ tử đứng ra phân chia từng điểm, tạo thành một vòng bảo hộ thật lớn.
Chỉ có Phi Tuyết là rời đi, nàng ta điểm lại quân số, tiện dọn dẹp nốt đám loạn đảng Viên gia.
Bọn họ khi này đã ở thế phóng lao theo lao, không còn có thể quay đầu được nữa.
Thế nhưng cũng chính như vậy, bi kịch hiện thời mới thật bắt đầu.
Đám người hắc y rời đi, bọn họ đâu còn chiến lực đối kháng được nữa.
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, hơn ba trăm chúng đệ tử còn lại phân ra, lập tức diệt sát toàn bộ.
"Phong! Ngươi không được lên!"
Phía này Ngọc Hoa vừa thấy Hàn Phong nhíu mày, nàng vừa gảy đàn, vừa truyền âm ngăn cản.
"Nhưng…."
"Đám sư đệ đồng môn hiện đang cực kì phẫn nộ, ngươi mà lên ngăn cản lúc này, ắt sẽ rước lấy ác cảm của mọi người.
Tới lúc đó, hành động của ngươi sẽ bị nghi kị.
Chuyện hiểu lầm sẽ càng khó gỡ, hơn nữa đây là tội đồng đảng cùng ma đạo đấy!"
Hàn Phong cũng hiểu điều này, bởi vì trước đó hắn ngăn cản mọi người ra tay, sau mới rước lấy phục kích.
Một màn sai lầm này, đã dẫn tới biết bao huynh đệ đồng môn tử thương.
Giờ hắn còn chạy lên cản nữa, hậu quả là có thể đoán được.
Nhưng nói Hàn Phong đứng trơ mắt nhìn, hắn thật khó làm được.
Nhìn từng người già trẻ lớn bé ngã xuống trước mắt, tâm hắn như chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
"Ta chỉ muốn cứu mọi người, thế nhưng hi vọng này lại bị chính ta dập tắt…"
Tâm trạng của hắn thật khó mà diễn tả thành lời, muốn cứu người, rốt cục lại hại người chết nhanh hơn.
Hàn Phong cúi mặt nhắm mắt, hắn sợ nhìn thấy, sợ nghe thấy những ánh mắt kia, những tiếng hét kia sẽ làm hắn đau thêm.
Bất lực và sợ hãi, không dám vượt qua ranh rới bản thân, ranh rới quy chế, đây chính là bản ngã của bất kì ai.
Vượt qua nó ngươi sẽ tự do, nhưng đây là hành động đi ngược lại đám đông, cái giá thật sự quá lớn.
Chấp nhận khuôn khổ, ngươi sẽ an toàn, nhưng cả đời sẽ sống trong lồng giam của chính mình!
"Hiện thời ta không cứu được bọn họ, nhưng nếu chịu đựng vượt qua được cảm giác tội lỗi này.
Một ngày nào đó trở nên mạnh hơn, ta sẽ có thể cứu được nhiều người hơn bây giờ.
Vậy thì so với ngàn vạn sinh mạng sẽ được cứu sau này, cam chịu một chút có đáng gì!"
"Ha ha ha… ngụy biện! Cứu người cũng phải so sánh nhiều ít hay sao? Tất cả vì ngươi mà chết thảm hơn, còn ngươi thì lại làm như không thấy gì.
Ngươi chính là ngụy quân tử, cho dù sau này có cứu thêm bao nhiêu người đi nữa.
Tội lỗi ngày hôm nay sẽ luôn đeo bám ngươi, hành hạ tới hết đời!"
Trong lòng Hàn Phong giống như có hai giọng nói, tranh đấu không ngừng.
Nội tâm giằng xé hắn, lựa chọn thế nào đây!
Giữa tốt và xấu, giữa thiện và ác, tất cả chỉ là một sợi dây có hai màu đen trắng mà thôi.
Nhưng muốn tách chúng, phân ra thiện ác rõ ràng? thật sự là ảo tưởng!
Thiện và ác chính là như vậy, không bao giờ có thể vẹn toàn đôi đường.
Nơi nào có thiện sẽ có ác, nơi nào có ác cũng sẽ có thiện tồn tại.
Chính vậy, muốn làm điều thiện phải hiểu rõ cái ác, muốn làm điều ác phải biết lợi dụng cái thiện!
Trên đời này không có hoàn hảo, chỉ có chọn lựa và trả giá mà thôi!
"Chẳng lẽ mỗi lần gặp phải chuyện này, ta lại bắt đầu so sánh, bỏ ít lấy nhiều, nhịn nhục tiếp hay sao? Vậy thì chờ tới khi ta đủ mạnh mẽ, sẽ có thêm bao nhiêu người phải chết trước mặt ta nữa đây…."
Hàn Phong vẫn cứ bị từng lời nói giằng xé nội tâm, đầu hắn như muốn nổ tung.
Thế rồi hắn chợt nhớ đến một câu nói của Thanh Tử Dương.
Thế gian này thiện ác phất phân, muốn vẹn toàn là không thể nào.
Hãy cứ nghe con tim mách bảo, sống đúng với bản tâm, khi đó sẽ không thẹn với chính mình!
Ngọc Hoa từ nãy tới giờ luôn quan sát Hàn Phong, tới khi thấy hắn phi thân lao đi, nàng bất giác thở dài.
.