: Thấy Vật Nhớ Người!
Một khắc giờ sau, hơn mười người lúc này đang ngồi trong gian động phủ của Phượng Thiên Hành. Mỗi người một vẻ suy tư, nhưng thủy chung ánh mắt đều nhìn về một chiếc hộp trước mặt.
Đứng cạnh đấy là Phượng Thiên Hành, gã giơ hai ngón tay, nghiêm túc đưa ra quy định:
"Các vị sư huynh phải nhớ kỹ, giá mà mọi người đưa ra sẽ không thể thay đổi. Hơn nữa, cũng là phải lấy ra được tại chỗ, xin hãy cân nhắc. Nếu vị nào gian lận, sư đệ quyết sẽ không bán!"
Gã lại nói tiếp, mục đích trấn an mọi người:
"Còn về phần giá cả thế nào, các sư huynh có thể tùy ý. Không nhất định là phải tăng, đây hoàn toàn là dựa vào vận may của mỗi người!"
Cả đám lạnh lùng nhìn nhau, khuôn mặt cười gằn, sau lại thâm trầm nhìn vào hộp gỗ.
Mẹ kiếp, cách của Phượng Thiên Hành rất đơn giản!
Ấy là mỗi người viết vào tờ giấy đơn giá mà mình muốn mua, sau bỏ vào hộp kín, tới khi công bố giá của kẻ nào cao nhất sẽ thắng cuộc.
Lương Nghị, Trạch Phi cùng một số kẻ vốn không đồng ý, nhưng nói ra như vậy lại mất đi uy thế.
Hơn nữa, cho dù bọn họ có không đồng ý, sự thật là cũng không thay đổi được gì.
Bởi vì chỉ cần còn có người đồng ý, việc mua bán vẫn tiếp tục diễn ra bình thường. Kẻ không tham gia, khác nào tự loại mình ra khỏi cuộc tranh đoạt này.
Không thể không nói, đây là cách rất tốt, Phượng Thiên Hành biết lợi dụng được lòng tranh đấu của bọn họ để làm lợi cho mình.
Hàn Tông nhìn mọi người, mỗi người đều nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy ý vị. Sau hắn lại nhìn tới Phượng Thiên Hành, một kẻ dáng vẻ khù khờ mới bước vào hạch tâm này, lại có thể nghĩ ra cách hay như vậy sao.
Không mở lời tăng giá lại có thể tăng giá, có thể làm khó người ta lại không bị người ta trách được, quả là bậc cao tay.
Hàn Tông thầm nghĩ, xét về thủ đoạn kẻ này không hề thua kém hắn chút nào. Thậm chí có phần hơn…
Hàn Tông thôi không nghĩ nữa, hắn tập trung vào việc nên đưa ra giá thế nào mới có thể thắng cuộc đây.
Nhìn thì dễ, lại không dễ chút nào.
Nếu ra giá thấp quá, ắt sẽ không mua nổi. Còn viết giá cao quá, sợ sẽ lỗ vốn, đấy chính là cái hay của trò này.
Hàn Tông nhìn qua mười kẻ, trong đó có tới hơn nửa số là muốn mua thật sự, bọn họ là đối thủ lớn nhất của mình.
Tuy rằng không rõ thân phận của từng kẻ, thế nhưng từ cách ăn mặc tới tu vi, dường như tài phú không kém gì hắn.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn, ấy là kẻ nào cũng có tâm lý như hắn.
Thêm vào đó, mọi người đều hiểu, giá cả của con thú sẽ không vượt quá nhiều giá trị thực tế mà nó đem lại. Không một kẻ ngốc nào lại mua thứ đồ quá đắt, trừ phi thật có tác dụng với họ.
"Như vậy, giá con thú này sẽ nằm trong khoảng ba nghìn bảy trăm tới bốn nghìn. Nhưng nếu muốn chắc chắn…."
Hàn Tông tỉ mỉ suy xét, sau đó hắn bước vào gian phòng, chậm rãi viết ra một cái giá. Cuối cùng Hàn Tông đi ra bỏ vào trong hộp, rồi lại hời hợt quay về chỗ ngồi.
Để đảm bảo tính công bằng, mỗi người đều phải tới một phòng riêng để viết, tránh bị kẻ khác dùng biện pháp trinh sát.
Hàn Tông vừa đi ra, tiếp tục đến phiên Lương Nghị đi vào.
Gã ngồi trong gian phòng, vắt óc suy tính.
Những người khác đều không lo, duy chỉ ba kẻ còn lại đều có thái độ muốn mua bằng được. Thế nhưng…
"Lan sư tỷ nói ta nên cẩn thận, tránh bị tên khốn đó lừa. Cũng bảo ta rằng, tới điểm thì dừng. Dựa theo tính toán của ta, con số của bọn họ sẽ không thể vượt quá bốn ngàn viên được!"
Lương Nghị cẩn thận tính toán, xét tới từng yếu tố tâm lý, sau đặt bút viết ra một cái giá. Gã ta vừa đi ra, lại tới lượt Trạch Phi đi vào.
Trạch Phi gõ gõ ngón tay lên bàn, gã cũng đang tính toán cho riêng mình. Lần này Luân Đằng Vân cử gã tới mua có nhắc, đề phòng tên khốn Nguyên Văn lừa gạt.
Nhưng theo suy tính của Trạch Phi, đây cũng là biện pháp tốt. Mỗi kẻ đều không biết giá người khác đưa ra thế nào, cơ hội mua được là như nhau.
Chỉ là bốn bên tranh nhau, cuối cùng lại làm lợi cho người bán. Trong trường hợp này, giá cả mà gã dự tính đã tăng gấp đôi bình thường.
Gã thầm nghĩ nếu như không cân nhắc tới bối cảnh của người bán, hai ngày trước Luân sư huynh đã mạnh mẽ tới chèn mua ép bán rồi.
Gã thở dài thườn thượt, đúng là không có thực lực, làm gì cũng phải liệu cơm gắp mắm.
"Luân sư huynh đã dự liệu trước, giá mua sẽ tăng gấp đôi quả thật không sai. Nhưng suy huynh cũng nói, tới điểm nên dừng. Theo ta tính toán, khả năng con số sẽ không vượt quá bốn ngàn năm trăm!"
Trạch Phi tính trước tính sau, tính tới tính lui, sau cùng mới viết vào một cái giá. Gã vừa đi ra, lại đến gã họ Thái đi vào.
Pháp trận vừa buông xuống, gã đã cười suýt rụng răng. Bộ dáng thư sinh khi nãy, hiện không còn sót chút nào.
"Kế của Phượng huynh quả nhiên cao minh, câu được ba con cá lớn!"
Gã tủm tỉm cười, sau viết đại một con số rồi cất bước ra khỏi gian phòng.
Gã vừa ra đã tới lượt kẻ khác đi vào, mỗi người đều có những tính toán của mình.
Bên ngoài gian đại sảnh, Phượng Thiên Hành đang bận rộn rót trà cho từng người. Khuôn mặt gã niềm nở, qua mỗi một người đều toàn tuôn ra lời hay ý đẹp.
Đến khi rót trà tới cho Hàn Tông, gã vui vẻ cười bắt chuyện:
"Ta vào nội môn chưa lâu, thế nhưng đại danh sư huynh đã nghe qua không ít. Lần này được gặp, quả nhiên khác xa lời đồn!"
Hàn Tông nhìn gã, ánh mắt hờ hững mang theo chút hiếu kì. Hắn mỉm cười, thuận miệng trả lời:
"Sư đệ mới vào hạch tâm đã có dự tính gì chưa? Ta thấy tài buôn bán không tệ lắm, hay là đầu quân cho Lan hội ta đi?"
Phượng Thiên Hành đang rót trà, nghe được câu này gã quẳng sang một bên, vội nắm lấy tay Hàn Tông mà rằng:
"Ha… Thật như vậy sao? Xưa nay nghe danh Lan hội đã lâu, thật sự không nghĩ vừa vào hạch tâm đã có thần tài đến nhà gõ cửa. Vậy ta phải cảm tạ sư huynh thật nhiều rồi…"
Tới khi thấy vẻ mặt lạnh tanh của Hàn Tông, gã mới vội buông tay, cười gượng mở lời:
"Ta… ta nghe lòng vui quá, không kiềm chế nổi, để sư huynh chê cười rồi. Ha ha… ha ha!"
Bên này nghe được câu chuyện, Lương Nghị chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Còn Trạch Phi lại tiện lời châm chọc:
"Phượng sư đệ như vậy là không biết rồi, làm người có chí lớn thường biết nhìn xa hơn. Lan hội tuy mạnh, nhưng không bằng Song Tượng. Ta nghe nói, mấy năm nay bị chèn ép tới sắp phá sản rồi. Ha ha… cứ nhìn Lan Như Tiên đang phải bán vội một gian hàng là biết!"
Nói xong gã ung dung nhấp một ngụm trà, rồi lại nói tiếp:
"Hừ… Trong nội môn hạch tâm này, không nhất thiết phải gia nhập hội nhóm mới sống được. Nhưng nếu sư đệ muốn, ta có thể mở lời giúp. Thậm chí đừng nói là hội nhóm ở đây, cho dù là ở nội môn chân truyền…."
Mục đích của Trạch Phi rất tốt, không lôi kéo được cho Song Tượng, gã sẽ chơi trò không ăn được thì đạp đổ.
Chỉ có điều Phượng Thiên Hành ở bên, vội vàng chắp tay, bộ dáng áy náy đáp:
"Ha… cảm tạ ý tốt của sư huynh, hội nhóm ở đây uy danh tứ phương, khi còn ở ngoại môn ta đã nghe như sấm bên tai. Tuy rằng rất muốn gia nhập, thế nhưng tự biết tài đức hèn mọn, không xứng được sư huynh tiến cử. Với ta hiện tại mà nói, gia nhập Lan hội đã là rất tốt rồi!"
Phượng Thiên Hành lấy lùi làm tiến, gã uyển chuyển từ chối lời mời, không để đôi bên khó xử.
Nhưng lời này để Trạch Phi lại giật mình, đây không phải chủ ý thật của gã ta đấy chứ?
Hàn Tông chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay rút ra hai tấm lệnh bài. Một cái là của Lan hội, cái kia là của Song Tượng, hắn đặt xuống bàn rồi nói:
"Song Tượng tuy lớn, nhưng người mới lại không có đất phát triển. Lan hội tuy yếu, lại biết trọng nhân tài. Giữa một bên nhiệt huyết, cùng một bên lo lắng. Phượng sư đệ, ngươi muốn chọn cái nào?"
Lần này đến lượt Lương Nghị giật mình, tên khốn này sao lại có lệnh bài Song Tượng chứ? Hắn lại còn công khai trước mặt nhiều người, gan này lớn quá rồi.
Trạch Phi ở một bên trầm ngâm không nói, xuất xứ tấm lệnh bài này gã biết. Đích thân Luân Đằng Vân tặng cho Hàn Tông khi lần đầu gặp gỡ, càng chưa từng thu hồi.
Nhưng hiện Hàn Tông làm vậy là có ý gì….
Chỉ có gã họ Thái sau khi nhìn qua hồi lâu, khóe miệng hơi mỉm cười một chút. Nhưng người hiểu được dụng ý của Hàn Tông đâu chỉ mình gã, Phượng Thiên Hành liếc cái đã nhìn ra.
Chẳng qua ngoài mặt, gã lại tỏ ra bối rối.
Sau dần thái độ nghiêm chỉnh, cầm lấy ngọc bài Lan hội, chắp tay mà rằng:
"Đa tạ ý tốt của sư huynh, quà ra mắt này có dịp ta sẽ hoàn lễ gấp đôi!"
Hàn Tông không nói gì thêm, hắn chỉ gật đầu, tiện giơ tay thu lấy cái còn lại.
Tiếp đó hắn cầm lên tách trà thì biểu lộ hơi chút giật mình, sau đó lại thấy hắn cẩn thận ngắm nghía từng chút.
Hồi lâu gương mặt hắn trầm tư hơn cả lúc nghĩ cách mua Sa Luân Trùng, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó bất ổn.
Phượng Thiên Hành vốn đã quan sát từ lâu, thấy biểu hiện của hắn thì khóe miệng khẽ nhếch một chút.
Thời gian cứ thế trôi đi, mỗi người đàm luận một câu, chả mấy mà trôi về cuối.
Thấy mọi chuyện đã xong, có không nhịn được bèn quát:
"Bớt mấy lời nhạt nhẽo đó đi. Mọi chuyện đã xong, ngươi cũng nên công bố kẻ thắng cuộc được rồi đấy!"
: Cái Gọi Là Công Bằng Chẳng Qua Chỉ Là Lời Đầu Môi!
"Phải phải….
đúng rồi, chúng ta cũng nên xem người thắng cuộc lần này là ai chứ nhỉ...!Ha..
haha!"
Phượng Thiên Hành cười trừ mấy tiếng, sau đó vội đến bên hộp gỗ.
Sau phút bối rối, gã làm ra bộ dạng nghiêm túc, trịnh trọng kho khan vài tiếng rồi tuyên bố:
"Khụ… Chư vị sư huynh, ta sẽ lần lượt mở của từng người, công khai cùng xem.
Như vậy vừa tránh được gian lận, lại rất công bằng!"
"Hừ….
Làm thì làm đi, nói nhiều làm gì!"
Một kẻ trong đám người tức giận, không muốn xem gã làm trò, lập tức mở miệng.
Phượng Thiên Hành bối rối ra mặt, gã vội vàng phân bua thêm hai câu, khiến cho mấy kẻ nghiến răng kèn kẹt.
Sau cùng gã thở dài, khi này mới chịu đút tay vào hộp gỗ.
Vừa lấy ra mảnh giấy đầu tiên, thái độ gã lập tức thay đổi.
Phượng Thiên Hành nhìn liếc qua rồi mỉm cười, giơ ra cho mọi người cùng xem:
"Lục Ngạc sư huynh, giá đưa ra là ba ngàn bảy trăm!"
Nhìn qua mảnh giấy có tên Lục Ngạc, không ít kẻ nhìn về hướng một gã nam nhân ngồi đó.
Có kẻ ngạc nhiên, cũng có kẻ cười khẩy, cảm thấy vui mừng.
"Tiếp theo là Ba Tư Bốn sư huynh, giá đưa ra ba ngàn sáu trăm!"
"Th ẩm Du Thiếu sư huynh, giá đưa ra là ba ngàn bảy trăm!"
Quả nhiên mỗi người một giá, đều gần sàn sàn như nhau.
Lương Nghị và Trạch Phi không tỏ thái độ, bọn họ vốn đã đoán ra rồi.
Những kẻ mua con thú này chủ yếu đều là vì nguyên do đặc thù.
Do đấy cái giá bọn họ đưa ra, sẽ không thể nào đạt tới bốn ngàn.
Duy chỉ có bốn người, khả năng tranh đoạt sẽ lớn hơn.
Hàn Tông yên lặng không nói, hắn lê đễnh nghĩ đến chuyện khác trong trọng hơn.
Quả nhiên chả mấy chốc, cũng chỉ còn lại năm người cuối cùng.
Phượng Thiên Hành bốc tới một lá, hai tay gã xuýt xoa, ngoác miệng cười mà hô lớn:
"Hừm… Lương sư huynh, giá đưa ra là năm ngàn!"
Nhìn loại kết quả này, bất ngờ sắc mặt Hàn Tông bất ngờ trầm xuống.
Hắn không thể nghĩ, kẻ này lại đưa ra một giá đó.
Với cái giá này, Hàn Tông xem như không cần phải chờ tới lượt báo giá của mình rồi.
Ngay cả Trạch Phi ở bên cũng giương mắt nhìn lại, giá này cao quá.
Người này thật sự bị điên, hay còn có chủ đích khác?
Giá trị của yêu thú phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ cấp độ tới tiềm năng, huyết mạch.
Cấp độ yêu thú càng cao, giá trị càng lớn.
Thế nhưng cũng có đại bộ phận thiên kiêu, lại đánh giá yêu thú qua huyết mạch.
Giả dụ, một con Bách Điêu lai tạp cấp , tương đương cấp độ Hoàng cảnh nhân loại, giá trị tất nhiên rất cao.
Thế nhưng liệu có cao hơn một con gà cấp , trong người có huyết mạch chân phượng?
Thật ra cái này cũng tùy hoàn cảnh phụ thuộc!
Nếu cần phải chiến đấu ngay, đương nhiên con Bách Điêu sẽ có ưu thế cao hơn.
Ngược lại từ từ nuôi dưỡng, hẳn ai cũng sẽ chọn con gà kia rồi.
Rất nhiều yếu tố khách quan sẽ làm thay đổi toan tính, suy nghĩ cùng góc nhìn của mỗi người, từ đó mà đưa ra quyết định khác nhau.
Nhưng trường hợp này thì khác, bỏ cái giá lớn để mua một con thú cấp thấp chỉ biết đào hang, có phải điên rồi hay không?
"Không hề!"
Hàn Tông nhẩm tính trong lòng, nếu là trường hợp không thể thay thế, vậy thì đáng giá.
Vạn vật hữu linh, mỗi loài sinh ra đều có ý nghĩa, có tác dụng của riêng mình.
Không có loài nào tuyệt đối toàn diện, sẽ luôn luôn có điểm yếu.
Thiên địa khuyết, vạn vật khuyết, đây là tự nhiên!
Còn đang mông lung, Phượng Thiên Hành lại báo đến một cái giá khác:
"Hửm? ừm… tiếc quá, Trạch sư huynh chỉ đưa ra cái giá bốn ngàn năm trăm!"
"Hừ!"
Trạch Phi không nói tiếng nào, gã làm theo chủ ý của Luân Đằng Vân mà thôi.
Con thú này không quá quan trọng với kế hoạch của bọn họ, không cần quá phí phạm.
Phượng Thiên Hành cười cười, gã lại tiếp tục báo giá:
"Thái sư huynh, giá đưa ra là bốn ngàn năm trăm!"
Thái Tàn Miên cười đầy ý vị, tỏ vẻ không mấy ngạc nhiên.
Hàn Tông thì lại thầm phỏng đoán, người này đưa giá cao ngang với mình, cũng là kẻ muốn có sao….
Nhưng sự tình tiếp theo mới làm Hàn Tông phải giật mình, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Phượng Thiên Hành.
Chỉ thấy gã ta kích động nhìn hắn, miệng cười toe toét hô:
"Ha ha… Thật đúng là thú vị, người đưa giá cao nhất lại là Nguyên sư huynh.
Cảm tạ sư huynh ưu ái, đa tạ chư vị…."
Không chỉ Hàn Tông ngạc nhiên, ngay cả đám người còn lại cũng vậy.
Cái giá này chỉ cao hơn đúng của Lương Nghị mười viên linh thạch.
"Xem ra Lan sư tỷ phán đoán vẫn còn sai lệch, tên này thật sự muốn mua con thú cho bằng được!"
Trạch Phi híp mắt nhìn Hàn Tông, hắn sao lại có thể đưa ra cái giá soát suýt như vậy.
"Quả nhiên có thể được Luân sư huynh đưa vào hàng ngũ những kẻ nguy hiểm, tất cả đều là người không tầm thường!"
Không chỉ mình gã cố kị, Lương Nghị thâm trầm, sắc mặt lần đầu lộ ra dáng vẻ bất ngờ.
Nếu nói Hàn Tông thắng, gã cũng không mấy ngạc nhiên.
Đây chỉ là chiêu trò tâm lý, đánh vào lòng ganh đua của mọi người mà thôi.
Thứ khiến gã bất ngờ, ấy là cái giá mà Hàn Tông đưa ra.
Chỉ chênh nhau hơn mười viên linh thạch, đây là ý gì?
Nói sâu xa một chút, tên này có thể nhìn thấu nhân tâm, thấu hiểu lòng người hay sao? Hay là nói về mặt kinh thương, hắn đã trình độ chuyên môn rồi?
"Lan Như Tiên có một thủ hạ như vậy, không biết là nên vui hay buồn thay nàng ta đây…"
Gã ngẫm nghĩ rồi thở dài, rất nhanh đã bình tâm trở lại.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên, Lương Nghị gằn giọng chất vấn:
"Hừ… Phượng sư đệ, cái giá này làm ta nghi ngờ, tên khốn kia gian lận!"
Chính phải, thủ đoạn tu giả nhiều vô kể, rất dễ xảy ra gian lận.
Tên này lại nổi danh khôn lỏi, chuyên giả mèo khóc chuột.
Mọi người lại được một phen nổi lên nghi ngờ…
"Đúng vậy, tuy rằng ta đã thua, không còn gì để nói.
Thế nhưng nếu có kẻ dám gian lận, hòng qua mặt ta, vậy thì phải cho hắn một trận!"
Trạch Phi ở bên đứng dậy, ý định tát nước theo mưa.
Gã không mua được con thú, nhưng không để nó rơi vào tay Hàn Tông thì cũng tốt lắm.
"Hai..
hai sư huynh hãy bình tĩnh.
Ta đảm bảo không có gian lận nào ở đây…"
Phượng Thiên Hành vội vàng giải thích, chấn an cục diện.
Chỉ có Hàn Tông là vẫn bất động, ngồi yên quan sát.
Bản thân hắn đoán Phượng Thiên Hành đã có ý đồ muốn bán con thú cho mình, việc gì phải cãi nhau hơn thua với đám này.
Hắn cứ ngồi dửng dưng ngắm tách trà, mặc cho những lời dọa nạt quát tháo bên tai.
Hắn không phải đại năng trùng sinh, không nhịn được lời của đám kiến hôi thì liền giết hết.
Quan trọng hơn cả, là vì hắn không có thực lực để mà bật lại.
Hàn Tông nhớ ở địa cầu, có một câu chuyện thú vị thế này.
Một kẻ thấy người mình yêu bị trêu ghẹo, gã xông vào đánh nhau với đám côn đồ, kết quả bị người ta xiên chết.
Người yêu sau này đi lấy kẻ khác, còn gã đã lên mả tròn!
Lại có một kẻ thấy người mình yêu bị trêu ghẹo, nhưng đã bỏ qua, kết quả sau khi quay về gã bị người yêu chia tay, bởi vì không bảo vệ được nàng ta!
Nóng giận hay hèn nhát, nhẫn nhịn hay dũng cảm, thật buồn cười là lại do người đời phán định đúng sai!
Đây cũng là lý do khi không có thực lực, nói gì hay làm gì trong mắt kẻ khác cũng là sai cả!
Trong khi hắn còn đang phiêu đãng với câu chuyện nọ, xúc cảm tựa bay về nơi nào.
Khi này, Lương Nghị và Trạch Phi nói tới chán miệng, kết quả là tên kia cứ như tảng đá, chẳng có biểu hiện gì.
Biết là giằng co chỉ thêm mất mặt, cả hai hừ lạnh, buông thêm lời đe dọa rồi cùng cả đám rời đi.
Thấy mọi người hùa nhau rời đi, gian phòng khi này chỉ còn hai kẻ.
Hàn Tông thu hồi cảm xúc, hắn lặng buông xuống chén trà.
Bàn tay lấy ra một túi nhỏ lên bàn, sau bình thản nhìn Phượng Thiên Hành mà hỏi:
"Hừ… ngươi cố ý dùng mẹo để ta thắng cuộc, rốt cục là vì sao?"
…..