Nhân Thường

chương 56: phiền toái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại nói lúc đó, ngay khi Lâm Tuyệt Cảnh rời khỏi chưa lâu thì lão giả họ Diệp cùng cô cháu gái cũng tới nơi.

Bước tới cửa hang, lão đã nhận ra nơi này vừa hay có một trận chiến, vết tích còn rất mới.

Lão liền vội vàng chạy vào trong hang thì thấy mọi sự đã xong rồi.

Trước mắt lão một bộ xương khô khoanh chân ngồi trên nệm, dựa theo mấy miếng y phục chưa tàn cùng vài hình dạng đặc thù, lão khẳng định ngay đây chính là thê tử của mình.

Nhưng trớ trêu thay, thứ lão tần khổ nhọc công dẫn đứa cháu tới lấy lại không thấy đâu. Dựa theo kinh nghiệm, lão nhận ra vết tích ngoài kia là xác một con rết đã chết, trong này trống trơn vậy chỉ có khả năng một người một thú đánh nhau.

Soi xét kỹ địa thế xung quanh, lão khẳng định lão bà nhà mình không có dùng thủ đoạn gì trong hang động này, vậy thì chắc chắn là có kẻ đã tới trước hớt tay trên.

"Người này dùng thủ đoạn tại cửa hang, lại xử lý phần còn lại của con rết, vậy thì khẳng định y không quá mạnh, thậm chí đã bị thương không nhẹ mới không rời đi ngay."

Thứ lão bà để lại cho đứa cháu nhỏ đáng thương, lão sao có thể dễ dàng để mất như vậy, dấu vết lưu lại chưa tới một ngày, lão bèn cấp tốc dẫn cháu gái theo chân tìm tới.

. ..

Cực khổ mất nửa ngày khi lão tính chuyển sang hướng khác thì nhìn thấy đằng xa có khói bốc lên, không chút do dự lão hướng tới chạy đến.

Quả nhiên gặp phải đám Hàn Tông, nhìn ra trong đó một kẻ vừa mới bị thương, lão đã năm phần hoài nghi.

Lão cũng nhận ra Hàn Tông trong đó, Hàn Tông cũng thế, không ngờ lại là lão, hóa ra lão cũng vào đây tìm Anh Túc thảo.

Nhưng bộ dáng lão ta hiện tại lại hình như có chút không giống.

"Không biết tiền bối ở quanh đây, đắc tội rồi, đám vãn bối đi ngay."

Lâm Tuyệt Cảnh chắp tay, gã tự nhiên linh cảm có gì đó không ổn.

"Không biết vị huynh đệ này bị thương là do đâu?"

Lão nhìn gã họ Lâm chăm chú.

"Là tiểu bối gặp phải một con Hoàng Kim Hắc Tùng cấp nên bị nó đánh trọng thương. Hiện tại đám vãn bối đang muốn ra ngoài Họa Cốc về trấn Núi Đèo dưỡng thương, sư tôn còn đang chờ ở đó."

Lâm Tuyệt Cảnh kính cẩn nói lời giả dối, ở nơi này không nên quá tin người lạ.

Hàn Tông thầm gật đầu lại lắc đầu, tên này lươn lẹo rất khá, gặp ai cũng cắm đầu tin thì có mà ăn cám.

Nhưng vẫn còn non lắm, sơ hở đầy rẫy không qua nổi mắt lão đâu.

"Ồ ta là dược sư ở Nam Sơn thành, không biết sư tôn của sư điệt là ai, biết đâu lại là người quen?."

"Lại nói sư điệt không phiền có thể cho ta xem qua vết thương, ta có cầm theo thuốc đây."

Nghe xong lời kia trong mắt lão có chút kích động, xem ra gặp đúng người rồi.

"Thật tốt quá, sư huynh ta vừa bị thương hôm qua mới trở về không lâu, mong tiền bối giúp cho."

Đặng Văn Quân xúc động, mặc dù nãy giờ không hiểu ý lời sư huynh đang nói, nhưng nghe thấy hai chữ dược sư để gã vui lắm, phải dìu sư huynh có chút không thoải mái.

Thật đúng là đang cơn buồn ngủ nhặt được chiếu manh, người tốt trên đời còn nhiều lắm.

"Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng tiền bối nhọc công, chúng ta đã xử lý xong rồi, không đi nhanh sư tôn chờ lâu lại trách phạt."

Lâm Tuyệt Cảnh vội vàng nói, dù không biết chủ ý của lão nhưng không nên tiếp xúc quá gần tránh cho người ám toán không kịp trở tay.

Ngược lại, trong bụng gã rủa thầm cmn, cái tên họ Đặng đúng là đồng đội con bò mà, vừa nãy khen còn chưa dứt miệng.

"Nào thế được, sau này sư tôn ngươi biết ta gặp qua lại khoanh tay không cứu, ta còn mặt mũi nào nhìn sư tôn ngươi?."

Lão từ từ tiến lại vài bước.

"Xin tiền bối tự trọng, giữa nơi đồng không mông quạnh thế này chúng ta sao biết tiền bối có ý tốt hay xấu?."

"Chuyện thương thế của vãn bối vẫn mong người đừng xen vào, tâm ý tiền bối ta xin nhận, tuyệt sau này trước mặt sư tôn sẽ không nhắc qua nửa lời."

Miệng nói, tay gã lại nhanh chóng rút ra thanh trường kiếm thủ thế.

Mấy kẻ thấy sư huynh làm vậy cũng đồng loạt rút kiếm, thà tin sư huynh chứ tuyệt không tin người ngoài.

Hàn Tông lắc đầu, trận chiến này hẳn không tránh khỏi rồi, lão nhất định là có mục đích. Chứ làm gì có chuyện xem vết cứu người, lão già này móc được ra lòng tốt hắn đi đầu xuống đất.

Dựa vào hiểu biết mấy lần tiếp xúc, hắn cũng đang nghĩ có phải không thứ gã họ Lâm kia đang cầm có liên quan tới lão già này?

Xem ra sáu phần là có, chả lẽ giết người cướp của mang theo trẻ con ngụy trang?

Nếu là kẻ nào hắn còn tin một chút nhưng lão thì lại khác, nhớ chuyện năm xưa hắn vẫn tin nàng ta và lão có huyết thống hơn là lợi dụng.

Hàn Tông phỏng chừng nàng ta chỉ nấp đâu đây mà thôi.

Đối với kẻ không xấu không tốt như lão, không có mục đích nhất định không làm.

Vậy thì xem ra đồ gã họ Lâm này cầm cũng chính là đồ mà lão đang tìm kiếm rồi.

Lại nói tên họ Lâm này đúng thật là có tật giật mình, càng nói càng sai. Không nói thì thôi, nói xong không còn nghi ngờ gì nữa.

"Tiểu tử, ta biết ngươi đang cầm thứ không thuộc về mình, biết điều thì giao ra."

Mặt lão lạnh lùng nhìn Lâm Tuyệt Cảnh uy hiếp, hết cách lão đành chơi bài ngửa.

Bảo Nhi, Bối Nhi và gã họ Đặng ngơ ngác chưa hiểu chuyện, Hàn Tông thâm trầm chỉ có Lâm Tuyệt Cảnh lại hơi biến sắc.

"Tiền bối nói gì ta không hiểu, chúng ta là đệ tử Tru Thiên Môn còn mong người nể mặt."

Gã cố chống chế, trong lòng lại giật mình vỡ lẽ. Hóa ra kẻ tới là vì thứ gã vừa lấy được, nhưng vật vừa tới tay cầm còn chưa ấm, sao có thể cam lòng buông tay.

Lâu nay cứ nghĩ vật vô chủ, thật không ngờ...

"Một Luyện Khí tầng bị thương, ba kẻ tầng và một tầng , các ngươi chắc có thể chạy được chứ?."

Bàn tay lão nổi lên linh lực dao động, sau đó nói tiếp.

"Sư huynh các ngươi vô tình cầm một món đồ của ta, ta cũng không muốn ra tay với các ngươi. Nhưng mà vật của ta cần phải thu hồi, đây là chuyện riêng giữa ta và y, chỉ cần lấy xong đồ ta sẽ đi khỏi."

"Ta có thể cam đoan y sẽ không việc gì, ngược lại nếu ai can thiệp có gãy tay, gãy chân cũng đừng kêu."

Lão nhìn qua hai tiểu cô nương cùng hai tên nhóc uy hiếp, ánh mắt lão dừng lại ở nơi Hàn Tông.

Theo lão suy tính, không biết chừng lời kẻ này nói là thật, sư tôn y ở trấn mà bản thân mình ra tay không sạch sẽ rất rắc rối.

Nhưng mà không giết người chỉ cướp đồ, vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều.

"Sư huynh à, nếu huynh vô tình cầm đồ của tiền bối thì trả đi, chúng ta còn nhanh nhanh về môn."

Gã họ Đặng sốt ruột, đồ vật quý không quý hơn tính mạng, lại nói cảnh giới của gã không thể nhìn ra tu vi lão, gã sợ cũng phải thôi.

Hàn Tông một bên xem tình hình, hắn đã lờ mờ đoán ra suy nghĩ của lão, người này có phải đang sợ uy môn phái ta?.

Nếu đúng thì xem ra tu vi đã không còn như trước mới dùng tới cách này.

Tuy nhiên cách này hay lắm, là đồng môn chứ không phải là cha mẹ, ai chẳng ngại rắc rối quấn thân, quan tâm người khác làm gì nhiều.

Bình thường trên bàn nhậu thì anh anh em em, luôn miệng có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, rốt cục phúc tới cùng chia họa tới liền chạy.

Tên họ Đặng kia là ví dụ tốt nhất, chỉ cần mọi người không can thiệp, lão lấy đồ trong túi gã họ Lâm còn không dễ như lấy đồ trong túi lão sao?.

Nhưng mà mọi chuyện đâu có dễ thế, ngoại trừ gã họ Lâm không muốn nhả, ngay cả Hàn Tông cũng không muốn cho kẻ khác hưởng.

Nếu tu vi đã không còn như xưa cộng thêm phải lo cho đứa cháu, vậy thì thoát khỏi tay lão cũng chẳng khó khăn, hắn đang tính liều ăn nhiều.

Lại nói việc này dù đúng như lời lão nói, chuyện đúng là không liên quan tới bọn hắn, nhưng để cho lão ra tay lấy đồ, ai mà biết được lão nói thật không?.

Lúc đó lão không chỉ lấy đồ mà còn lấy luôn đầu gã họ Lâm thì sao? Tu vi Lâm Tuyệt Cảnh cao nhất, gã chết rồi thì còn ai thoát được lão ra tay diệt khẩu.

Tình huống hiện tại Hàn Tông dù không có động tâm cũng còn mỗi cách nghiêng về phe gã họ Lâm, gặp phải kẻ tu vi cao chỉ có số đông mới áp chế nổi.

Dẫu sao cũng thật đúng là buồn cười, ít nhất huynh đệ còn có phúc cùng chia có họa mới chạy, bọn hắn chính là phúc chưa được miếng nào nhưng họa thì đã tới để chia.

Cháttt…

"Ngu ngốc, ngươi có còn là đồng môn của ta nữa hay không? Chẳng lẽ đã quên môn quy?."

"Lại nói lão ta chỉ là Ngưng Khí sơ kỳ, một tên khọm già có gì mà đáng sợ?."

Lâm Tuyệt Cảnh không nhịn được tát cho gã họ Đặng một cái, đồng môn gì đâu toàn chọc gậy bánh xe.

Đặng Văn Quân bị một tát rát hết cả mặt, tuy trong lòng còn muốn mắng lại

"Người ta già cũng là Ngưng Khí, còn ngươi hơn sao? Một tên Luyện Khí què mà thôi."

Nhưng mà nghe tới môn quy để gã rùng mình một cái, nhìn người ngoài ám hại đồng môn không cứu cũng không khác tử tội bao nhiêu.

Xem ra không thể không ra tay rồi, lão giả lắc đầu nhân lúc bọn chúng phân tâm phi thân lao tới…

...

(). Chửi tục nói bậy là một câu cửa miệng rất khó bỏ trong mỗi con người chúng ta, bất kể sang hèn hay giàu nghèo, cho dù có học hay vô học thì cũng thế. Nó giống như một hình thức để phát tiết khi con người ta khó chịu, cần phải giải tỏa ngay.

Dẫu thế không phải ai cũng chửi tục, tác giả cũng không khuyến khích hành vi này. Nhưng nhân vô thập toàn, muốn viết một kẻ có tính cách thì không thể thiếu.

Vì thế tác giả xin được phép viết tắt hoặc dùng () những câu có nội dung chửi tục, nói bậy, mong độc giả không phiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio