Một trận hỗn loạn trên xe.
Không ít người đứng dậy ló đầu quan sát hoặc hỏi chuyện người bên cạnh.
Nhân viên phục vụ, bảo vệ cùng với cảnh sát phân cục đồng nghiệp của cảnh sát Mông nghe thấy tiếng kêu đều chạy vội đến nơi xảy ra chuyện.
“Xin tất cả mọi người ngồi xuống. Nếu bên cạnh không có chỗ ngồi thì xin tạm thời đứng tại chỗ để tránh gây thêm thiệt hại.” Không biết tiếng ai hô lớn trong xe.
Nhân viên bảo vệ chạy tới nơi phát ra tiếng kêu giết người, còn cảnh sát hình sự phân cục thì sau khi thấy cảnh sát Mông hôn mê bèn lưu lại một người giúp Thành Chu, người còn lại mau chóng đuổi theo nhân viên bảo vệ đến toa xe phía trước.
Thành Chu vẫn luôn đỡ lấy cảnh sát Mông nên không cách nào biết được tình cảnh ở toa xe phía trước, chỉ thấy rất nhiều hành khách trốn đến toa xe bên này. Và bởi vì những vị khách chen lấn rối ren mà các nhân viên bảo vệ phải mất một khoảng thời gian mới tiến vào toa xe đằng trước được.
Nhân viên phục vụ thấy tình trạng nguy kịch của cảnh sát Mông liền thông báo tìm bác sĩ khắp xe.
Cảnh sát hình sự lưu lại đón lấy cảnh sát Mông từ tay Thành Chu, anh ta không biết thân phận Thành Chu nên chỉ cảm ơn hắn không ngớt.
Thành Chu bất giác kéo áo khoác của mình lại. Hắn phát hiện cảnh sát Mông vốn có thể tắt thở bất cứ lúc nào khi nằm trong lòng hắn nhưng sau khi được đồng sự đón lấy thì hô hấp dần dần trở nên ổn định, máu tươi trong miệng cũng ngừng tràn ra.
Thành Chu không nhớ được bao nhiêu, hắn cũng không dám quay về toa xe có án mạng, đành đứng ngẩn người tại chỗ nối tiếp trong lối đi nhỏ.
Nhiều hành khách đi ngang qua thấy người Thành Chu đầy máu nên cũng không dám đến gần hắn, cho đến khi có người nghe thấy lời cảm ơn của người cảnh sát đang giữ cảnh sát Mông mới nhẹ nhàng thở phào —— không phải tội phạm giết người, thật tốt quá.
Có vài kẻ tò mò đến đón chuyện Thành Chu, hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi không biết nữa. Chắc là bệnh cấp tính.” Thành Chu mờ mịt.
Hung thủ giết người ở toa xe đằng trước đã bị bắt lại và khống chế nhanh chóng. Các nhân viên bảo vệ và cảnh sát ghì chặt áp giải hung thủ sang bên này. Phía dưới có một toa xe dành làm phòng nghỉ cho nhân viên, bảo vệ và cảnh sát hẳn định tạm giam người kia ở đó.
Nhân viên phục vụ đi phía sau lớn tiếng hô: “Xin mọi người trở lại chỗ ngồi của mình. Mọi chuyện đã được giải quyết.”
Các hành khách cùng nhìn về phía hung thủ. Lúc trước không biết thì thôi, còn sau khi chứng kiến nhân dạng của hung thủ thì tất cả đều há hốc, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Hung thủ đi ngang qua Thành Chu.
Thành Chu cũng trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.
Bà lão vốn luôn im lặng nhìn Thành Chu bỗng dừng bước đột ngột, khàn giọng hỏi: “Nó có ổn không?”
Thành Chu không biết “nó” là ai, cũng không biết tại sao bà lão cứ mãi hỏi hắn vấn đề này, nhưng thấy bà lão đứng khư khư tại chỗ đợi hắn trả lời và nhân viên bảo vệ áp giải cũng bắt đầu hoài nghi nhìn hắn, Thành Chu đã hết chịu nổi.
“Nó rất tốt.” Thành Chu đáp bừa.
Bà lão hài lòng, vẻ vui mừng và nụ cười dịu dàng hiện rõ trên gương mặt bà. Lúc này, bà thoạt trông chẳng hề giống hung thủ chút nào mà như một người mẹ già nhớ về con cái.
“Nói cho nó biết, tôi cũng rất tốt, và… xin nó hãy tha thứ cho tôi.” Bà lão để lại cho Thành Chu câu nói sau cùng rồi khép mắt lại, thân thể bà bỗng nhiên oặt đi.
Từ lúc thấy bà lão nói chuyện với Thành Chu, nhân viên bảo vệ đã bắt đầu cảnh giác Thành Chu, vị đồng nghiệp ở phân cục thành phố Tử Kim đi sau hỗ trợ liền bước lên tách Thành Chu và bà lão ra.
Thành Chu thậm chí còn cảm nhận được một vật cứng rắn đang chĩa vào bụng mình…
Đây không phải là đồ vật thần thánh kia sao?… Mẹ ơi, không ngờ con của mẹ cũng có ngày bị súng ngắn chĩa vào người này.
Một giờ sau đó, Thành Chu trôi qua trong bấn loạn cùng cực.
Hắn không phải là người thông minh, tâm lý và năng lực thừa nhận cũng chưa từng được huấn luyện để ứng phó khi gặp hiểm nguy, thế nên mỗi lần gặp chuyện thì anh nhà hoặc là nước chảy bèo trôi, hoặc là thi triển đại pháp lừa mình dối người mà gông cổ chờ đợi tai nạn đi qua mà thôi.
Sau khi bà lão nói câu nọ xong thì bỗng tắt thở chết, Thành Chu bị cảnh sát nghi ngờ mang về phòng nghỉ để “trả lời vài câu hỏi”.
Vì con mình mất tích, và sự cố gặp ma lần nữa, cộng thêm tâm phiền ý loạn, lại vô tình nhìn thấy hung khí giết người nên Thành Chu càng bị cảnh sát ép hỏi mấy câu càng nói nhăng nói cuội.
Nhân viên bảo vệ không hề tin những thứ hắn nói về xuyên việt, lâu đài ma, tiểu hòa thượng không mặt mũi cùng chuyện ma quỷ của gã choai choai, huống chi Thành Chu lúc này còn đang lắp bắp nói loạn.
Trong khi ấy, mấy lần Thành Chu nhắc về việc con của hắn mất tích có liên quan đến tên tiểu hòa thượng là mấy lần bị nhân viên bảo vệ coi như hắn đang kéo dài thời gian nói dối.
Ngược lại, người cảnh sát phân cục Tử Kim ngồi cạnh viên bảo vệ thì chăm chú lắng nghe, thậm chí còn ghi chép kỹ càng.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, đi vào là một cảnh sát khác của phân cục Tử Kim.
“Mông Hãn tỉnh rồi.”
Cảnh sát Mông tỉnh lại, tới một mức độ nào đó cũng coi như cứu vãn cho Thành Chu, chí ít thì lời nói của anh cũng phần nào chứng minh được câu chuyện của Thành Chu cũng có chỗ là thật.
Thêm vào đó, Thành Chu cũng không phạm tội nên nhóm bảo vệ và cảnh sát cũng không muốn tốn thời gian “Thỉnh giáo Thành Chu” nữa, bèn đồng ý cho hắn rời đi.
Bất quá các cảnh sát phân cục Tử Kim không muốn buông tha Thành Chu như vậy, bèn đề nghị Thành Chu đồng hành cùng họ khiến anh nhà suýt khóc oà vì sung sướng.
Lúc nghe thấy cảnh sát yêu cầu đồng hành, Thành Chu vốn rất miễn cưỡng. Hắn có phải tội phạm đâu, vì sao những người này cứ nhìn chằm chằm hắn như kẻ tình nghi và lại còn muốn theo dõi hắn vậy?
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, có cảnh sát đi theo cũng tốt, ít ra hắn có thể được bảo đảm an toàn. Hơn nữa, dương khí trên người cảnh sát rất mạnh nên sẽ xua đi được tà ma quỷ quái bình thường … Đúng không?
Có lẽ nếu đi cùng với cảnh sát, biết đâu hắn sẽ không phải bắt gặp mấy con bay bay kia nữa chăng?bg-ssp-{height:px}
Nhóm cảnh sát cũng lấy làm lạ…Vì sao sau khi Thành Chu nghe bọn họ đề nghị đi chung thì lại hớn hở như vậy? Cái này cũng chẳng giống biểu hiện của kẻ có tật giật mình chút nào, trừ phi tâm lý của tên này đã gân đến mức có thể khống chế hoàn toàn nét mặt và lời nói của mình.
Không đề cập đến sự nghi ngờ của nhóm cảnh sát nữa, bên kia, vì sức khoẻ không tốt nên Mông Hãn không thể tiếp tục đồng hành cùng bọn họ, đành xuống xe lửa cùng hai cảnh sát khác và thi thể bà lão.
Sau khi các nhân viên bảo vệ đổi ca trực, một chiếc xe cứu thương đi đến đón Mông Hãn. Thi thể bà lão và nạn nhân được chuyển đi tách biệt khỏi gia đình của bà và các cảnh sát bảo vệ bởi hai chiếc xe cảnh sát khác nhau.
Ban đầu, một trong hai cảnh sát hình sự của phân cục Tử Kim định lưu lại để trông coi Mông Hãn, nhưng Mông Hãn lại từ chối vì anh bảo có thể chăm sóc bản thân và mong các đồng nghiệp đừng vì anh mà chậm trễ việc cứu người.
Xe lửa lại tiếp tục chuyển bánh.
Thành Chu tạm thời bị đổi chỗ, phải ngồi cùng hai cảnh sát hình sự phân cục Tử Kim.
Hai cảnh sát hình sự tự giới thiệu, một người tên là Thái Học Lâm, một người là Nghê Công.
Thông qua cuộc đối thoại giữa hai cảnh sát và hành khách, Thành Chu mới biết bà lão đã giết chết một hành khách nam ở hàng ghế phía trước, hung khí là một chiếc xương sắc nhọn.
Thành Chu nhớ về hung khí đẫm máu trong túi nhựa hắn vô tình chứng kiến trong phòng nghỉ. Đó không phải là một chiếc xương cố tình bị bẻ gãy để lộ ra đầu nhọn hoắc sao?
“Bà già kia độc ác quá, đâm nạn nhân đến bốn, năm nhát bằng cọng xương nhọn đó, đã vậy còn đâm cùng một chỗ nữa chứ. Cổ của anh ta bị thủng một lỗ to, máu tuôn ra như suối vậy.” Thái Học Lâm kể hiện trường vụ án mình đã tận mắt thấy cho Nghê Công không được chứng kiến.
Thành Chu ngồi ở bên trong cũng nghe rõ mồn một.
“Hình như tôi nghe người nhà bảo đầu óc bà lão có vấn đề thì phải?” Nghê Công hỏi.
“Ai biết được. Nhưng cô bé đứng cạnh bà thì hoảng sợ thật sự đấy. Trước lúc tôi dỗ dành cô bé đừng sợ thì cô bé cứ như rối gỗ vậy. Mẹ kéo cô đi thì cô đi, còn không kéo thì cô bé cứ ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ.”
“Biết danh tính nạn nhân chưa?”
“Rồi, cứ tra tên trên vé xe lửa là tiện nhất, đã xác định được người bị hại mang họ Hoàng, hộ khẩu ở thủ đô. Nhân viên bảo vệ đã liên lạc với liên lạc với gia đình người ấy rồi. Mông Hãn sao rồi? Bệnh tình của anh ấy có nghiêm trọng không?”
Nghê Công lắc đầu, “Không biết, chỉ có một y tá đến đây giúp đỡ mà thôi. Cô ấy cũng không nói rõ Mông Hãn đã bị gì, chỉ thúc giục chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra kỹ càng, bảo rằng khả năng có thể là do… ung thư dạ dày.”
“Ôi, Lão Mông hai năm qua cũng tham công tiếc việc quá, ngay cả thân thể của mình mà cũng không quan tâm. Lần này cũng thế, sức khoẻ yếu mà còn không cho người ở lại giúp.”
“Chắc ảnh định cố gắng lập công một lần nữa để quay lại Cục thành phố.”
Nghê Công thốt ra lời này rồi lập tức trầm mặc cùng Thái Học Lâm… Hai người không đề cập đến chuyện của Mông Hãn nữa.
Sau đó, hai người mà bắt đầu nói chuyện phiếm với Thành Chu.
Cách trò chuyện của cả hai rất tinh tế, không hề mang lại cảm giác áp bức doạ người mà tựa như trò chuyện ngày thường. Nghê Công còn lộ ra sự quan tâm vừa phải với chuyện về Trần Nhan và Hồng Diệp.
Thành Chu cũng không hề nghĩ đến việc đề phòng cảnh sát, thấy bọn họ hiểu tâm trạng của hắn như vậy và vẫn chịu nghe hắn nói chuyện, lại còn quan tâm đến đồng nghiệp và con trai cưng của hắn nên anh nhà đầu óc nóng lên, bắt đầu kể khổ ầm ầm.
Thế nhưng hắn vẫn còn có chút lý trí, không ngu ngốc kể toẹt ra hết chuyện nhà cửa, dù có kể khổ cũng không nhắc đến chợ quỷ, tiền vàng, Tư Đồ, Hà Sinh hay về sự khác thường của con mình… Hắn không hề nghĩ đến chuyện kể lể cho người khác về những thứ này bao giờ.
Cuối cùng, hai vị cảnh sát hình sự căn cứ vào lời của Thành Chu mà phân tích thành như này:
Thành Chu có một đứa con trai thông minh lanh lợi đáng yêu, không có vợ.
Hắn thầm mến đồng nghiệp Trần Nhan trong công ty —— Hai anh cảnh sát tự thêm thắt tập một —— phát hiện ra Trần Nhan có tâm sự mà lại cảm thấy hứng thú với xuyên việt.
Trong lúc vô gặp Trần Nhan, biết cô có hẹn đến lâu đài ma, Thành Chu cũng dắt con bám theo —— Hai anh cảnh sát tự biên tự diễn tập hai.
Trong lâu đài ma, Thành Chu đụng phải một gã choai choai nhắc về website xuyên việt, còn thấy một tiểu hòa thượng đeo mặt nạ không mặt rồi chứng kiến cuộc tranh cãi giữa tiểu hòa thượng và Trần Nhan.
Tiểu hòa thượng phát hiện Thành Chu nhìn lén bèn sai người mang gã choai choai và Trần Nhan đi rồi cũng ra mặt uy hiếp hắn và con hắn.
Ngày hôm sau, Trần Nhan gọi điện thoại cầu cứu Thành Chu—— có lẽ Trần Nhan cũng có cảm giác với Thành Chu—— Hai anh cảnh sát soi hint ngôn tình tập ba.
Thành Chu báo cảnh sát, Mông Hãn tiếp án. Sau đó khi Thành Chu đến công ty tra tìm địa chỉ liên lạc của Trần Nhan thì Hồng Diệp – con của Thành Chu – bị bắt cóc. Thành Chu nghi ngờ bọn bắt cóc có liên quan đến tiểu hòa thượng.
Thành Chu nhận được chỉ dẫn của bọn bắt cóc, yêu cầu hắn đến núi Cửu Hoa giao tiền chuộc con——Thành Chu nói dối đoạn này, hắn nói trên đường chạy về nhà tìm Hồng Diệp thì gặp một người, người kia nói lại cho hắn như vậy.
“Tiền chuộc đâu? Anh giao chưa?” Thái Học Lâm không thấy hắn mang hành lý bèn tò mò hỏi.
“Chưa, tôi không có tiền, tôi định gặp con rồi mới bàn sau.”
“Lẽ ra anh nên báo cảnh sát chứ không nên một mình chạy tới cứu con mình. Vả lại anh cũng chẳng mang tiền chuộc, bộ anh định cầu xin bọn bắt cóc sao?”
“Tôi định thương lượng với bọn chúng. Chúng yêu cầu… Haizzz… một trăm vạn… Tôi chỉ có thể bán nhà cửa, nhưng nhà cửa cũng không thể bán nhanh như vậy được, cho nên…”
Thái Học Lâm lại hỏi: “Anh biết bà già giết người kia à?”
Thành Chu vội vàng phủ nhận, “Không, tôi không biết bà ta. Tôi chỉ mới gặp gia đình ấy lần đầu thôi, nhưng bà lão đó cứ mãi hỏi tôi một câu kì quặc. Lúc ấy tôi thấy bà ta đứng hoài không đi nên mới trả lời bừa một câu như vậy.”
“Vậy à…” Hai người Thái, Nghê đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết là tin hay không tin.
: khuya, dù đoàn tàu phải dừng lại trên đường thêm mười phút, nhưng về sau nó lại tăng tốc nên vẫn cập bến Trì Châu đúng giờ.