Thành Chu dành sự chú ý đặc biệt đến giải nhất, đúng là năm nghìn nhân dân tệ thật.
Hắn nắm tay thành đấm, cao giọng nói to, “Hà Sinh, Hồng Diệp, đã đến rồi đây… Chúng ta phải chơi hết sức mình nhé. Nhất định phải giúp Chúa tể Bóng Tối tìm lại được kho báu của ông ấy đấy… ”
Hồng Diệp không có hứng thú với việc này cho lắm.
Còn Hà Sinh thì rất hào hứng.
Thành Chu khuyến khích hai đứa, “Nếu như được hạng nhì, nhà mình sẽ tăng thêm một bữa ăn mặn một ngày mỗi tháng nhé.”
Giải nhì cũng không ít, được thưởng những ba nghìn tệ.
“Tôi muốn lắp mạng cơ.” Hồng Diệp yêu cầu.
“Cũng được, nhưng phải từ hạng nhì trở lên mới được lắp.”
“Ngu vờ lờ! Cố mà mơ đi.” Gã choai choai bên cạnh mắng khinh.
Thành Chu nén cơn giận, dẫn con đi. Không thể xích mích bừa bãi với người khác được.
Rất nhiều người đến tham gia vì tiền thưởng, dường như mỗi người đều hy vọng được thử thời vận.
Lúc tiến vào lâu đài ma, Thành Chu còn mỉm cười với nhân viên tiếp tân đang hoá trang thành bộ xương. Hắn cười, vì những người này không biết rằng hắn đang dẫn theo một con ma vào lâu đài. (ý ảnh là Hà Sinh)
Nhân viên tiếp tân nghiêng đầu nhìn, chính giữa sọ gã là một lỗ hổng sâu hoắm. Gã cũng cười lại với Thành Chu, hàm răng trắng hếu phát ra hai tiếng ‘ken két’. Một lát sau, nhân viên tiếp tân này cũng xếp hàng đi vào.
Một lối đi đen thẳm với ánh đèn lờ mờ hiện ra sau lối vào. Trước lối đi là một hàng gồm tám cánh cửa, để mọi người tùy chọn mà tiến vào.
Phía trên tám cánh cửa là một màn ảnh to, nhấp nháy trình chiếu nội dung truy tìm bảo vật cùng với hình dạng các mảnh tiền vàng và một số điều cần biết.
Thành Chu còn cẩn thận lấy di động chụp lại hình dáng tiền vàng, cũng không lựa chọn gì nhiều, tìm cánh cửa ít người mà đi.
“Ba ba, mình đi bên kia đi.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị nhóc quỷ kéo mạnh đến cánh cửa bên kia.
Thành Chu hết cách, vừa xin lỗi du khách, vừa lách qua bên kia.
Nào ngờ gã choai choai đứng phía trước không thích Thành Chu lách qua, liền đẩy mạnh hắn một phát.
Thành Chu bay vọt tới trước, va vào một cánh cửa.
Hắn vịn tường để đứng vững lại.
Cánh cửa phía sau hắn đóng sầm, hắn đã đến một không gian khác.
Không gian này được trang hoàng rất thú vị. Thứ nhất, màu sắc của nó không phải là màu đen tối tăm hay đỏ âm u như những căn phòng ma ám thường thấy, mà là một mảnh xanh lam yên tĩnh.
Thứ hai, trên tường phòng cũng không có các vật dụng doạ người, mà chỉ là một đường cong màu xanh dương dài hẹp chạy dài theo một quy luật.
Thứ duy nhất khiến nó giống một căn phòng ma ám chính là, các lỗ thông khí không biết giấu ở đâu mà cứ truyền đến từng đợt gió lạnh.
Thành Chu cảm thấy lành lạnh, vô thức kéo chặt áo khoác.
… Chợt, hai bàn tay hắn khựng lại… Hồng Diệp đâu rồi?!
Hắn nắm tay Hồng Diệp chặt lắm mà?!
Còn Hà Sinh nữa… Hai đứa nó đâu mất tiêu rồi?
Thậm chí chẳng có lấy một mụn khách nào ở đây cả, chỉ có mỗi mình hắn thôi!
Thành Chu căng thẳng dị thường, lập tức gọi to tên của Hồng Diệp và Hà Sinh, quay đầu đẩy cửa ra.
Bên trong là một khoảng tối đen, một đứa trẻ phủ vải trắng trên đầu đứng giữa phòng.
Đứa trẻ cầm một ngọn nến le lói trong tay, và đó cũng là nguồn sáng độc nhất trong phòng.
Thành Chu biết rõ những thứ này đều là hàng giả, nhưng quả tim hắn vẫn chực nhảy ra khỏi khoang miệng như cũ.
Áp lực ở chỗ vừa rồi tuy lớn, nhưng vẫn tốt hơn cái nơi quỷ khí dày đặc này rất nhiều.
Thành Chu nhanh chóng quay người, nhưng cánh cửa sau lưng hắn cứ thế mà biến mất, thay vào đó là một chiếc gương.
Đờ mờ! Hắn sợ nhất là bị giam cầm trong không gian gương đó, có biết không?
Thành Chu ra sức đẩy tấm gương, nhưng không chút sứt mẻ.
Trong gương, hình ảnh phản chiếu của đứa trẻ lệch dần, thật giống như nó đang nghiêng đầu quan sát hắn vậy.
Thành Chu không dám nhìn tấm gương nữa, đành xoay người, cố gắng giật giật khóe miệng để cười với đứa trẻ.
Tiếc thay, khóe miệng méo mó phối hợp cùng ánh mắt hoảng sợ của hắn thoạt nhìn không hề giống như đang tươi cười, mà giống uy hiếp hơn.
“Xin chào, cậu bạn nhỏ.” Thành Chu cố sắm vai thanh niên cứng.
“Chú đang tìm mẹ sao?” Đứa trẻ bỗng cất tiếng.
Đứa bé trông rất nhỏ, chiếc quần nó đang mặc trên người kéo dài lê thê trên mặt đất, thật không thích hợp chút nào. Trông chiều cao, chẳng lẽ nó chỉ mới ba tuổi thôi ư?
Để một đứa trẻ bé tí như thế làm cộng tác viên sao? Trò chơi gì thất đức quá vậy? Hay là mướn người lùn đóng vai? Nhưng người lùn cũng sẽ không thấp bé đến mức này đâu nhỉ?
“Không, chú không tìm mẹ, chú đang tìm con của chú, nhóc có thấy nó đâu không?” Thành Chu thử tìm cách mở cửa, nhưng dù hắn mở to mắt đến cỡ nào cũng không thể nhìn ra được thứ gì giống cánh cửa trong phòng với bóng tối tĩnh mịch như thế này cả.
“Mẹ đến một thế giới khác rồi. Con không tìm thấy mẹ, chú tìm giúp con được không?” Đứa trẻ tự nói.
“Nhóc không tìm thấy mẹ là do âm dương cách trở, nếu nhóc muốn đoàn tụ với mẹ thì mẹ của nhóc phải chết đi… Nhóc bằng lòng sao?” Thành Chu xem như đang chơi trò nhập vai, bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Mẹ cũng đã mất rồi.” Giọng đứa trẻ vô cùng ngây thơ non nớt, nghe không giống như là giọng của người lùn trưởng thành. Tuy người lùn không cao, nhưng sau khi dậy thì bọn họ vẫn có giọng nói như người trưởng thành bình thường.
“Nhưng chú không biết mẹ nhóc ở đâu thì làm sao để tìm?” Thành Chu bất đắc dĩ hỏi.
“Cái này có thể cho chú mượn dùng tạm thời.” Đứa trẻ lấy ra một em bé búp bê cỡ ngón cái từ túi quần, hình như là một móc khoá treo balo.
“Đây là cái gì?” Thành Chu đi qua nhận lấy búp bê. Hắn hầu như đã xác định đây là trò chơi nhập vai, lá gan rách nát bị doạ ban nãy cũng gần khép lại lành lặn.
“Mẹ bảo, đây là búp bê làm từ tro cốt của con.”bg-ssp-{height:px}
Tay Thành Chu run lên, suýt ném búp bê xuống đất. Dựa vào ánh nến mỏng manh, hắn có thể thấy được búp bê trong tay được đúc rất tinh xảo, thoạt trông như một em bé người thật khoảng hai ba tuổi được thu nhỏ lại vậy.
“Chú ơi, giúp Nguyên Nguyên con đây tìm mẹ được không?”
“Ấy, được rồi.” Thành Chu thoáng do dự rồi đồng ý, “Đúng rồi, tìm được có phần thưởng phải không?”
Đứa trẻ suy nghĩ, lại lấy ra một con búp bê sứ khác đưa cho Thành Chu, song con này chẳng những không có mặt mũi rõ ràng, mà đầu còn bị thủng một lỗ to, máu me đầy mặt.
Thành Chu thật sự không thích hệ thống phần thưởng Bóng Tối này chút nào, mấy món quà lưu niệm khủng khiếp thế này khiến hắn chỉ muốn vứt đi ngay tắp lự mà thôi.
“Mẹ bảo, nó có thể giết người, nhưng chỉ có thể giết được một lần.”
Thành Chu không muốn càng không muốn, hắn cóc quan tâm món đồ chơi này là thật hay giả, chỉ cầm trên tay thôi đã khiến lòng hắn không thoải mái rồi, “Chú xin lỗi nhé, để chú suy nghĩ một chút, trò chơi này… chú không…”
Một bàn tay bỗng duỗi ra từ trong gương, bắt lấy cánh tay Thành Chu, ra sức kéo một phát!
Thành Chu lại cảm thấy thân thể bay vút một lần nữa, trước mắt tối sầm rồi sáng ngời trở lại. Đến khi đứng vững, hắn bắt gặp lửa giận tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình.
Hà Sinh buông tay Thành Chu ra, chậm chạp ngồi xuống đất. Cú kéo tay kia hầu như đã bòn rút hết sức mạnh của cậu.
“Cái tên ngu ngốc nhà anh đấy! Dám lơ ngơ nhận nhiệm vụ trong biết chả biết cái khỉ gì hết, mém tí còn dám bội ước nữa chứ. Nếu anh muốn chết sớm thì cứ nói thẳng với tôi, đừng có để kẻ khác lợi dụng khơi khơi như thế!” Dường như Hồng Diệp phẫn nộ đến tột cùng, giơ chân đạp ba nó.
Thành Chu bế nhóc quỷ lên, ôm lấy nó rồi ra sức dùng mặt cọ cọ, “Hu hu con ơi, ba cứ tưởng ba sắp chết rồi ấy chứ! Hồi nãy con chạy đi đâu vậy? Ba gọi con quá chừng luôn, con có nghe thấy không? Ôi, nhóc ma vừa nãy làm ba sợ chết đi được… Ba cũng đâu muốn nhận nhiệm vụ của nó đâu, lúc đó ba kiếm mấy đứa quá trời luôn mà?”
“Cái tên ngu ngốc nhà anh đấy, đơn giản như vậy mà cũng để bị người ta lừa cho được. Nếu không phải tên kia chạy trốn nhanh, tôi đã vội tìm anh rồi… Hừ hừ hừ!” Hồng Diệp tỏ vẻ mình cần được vỗ về cấp tốc, “Tôi muốn ăn kem! Loại trà xanh ấy!”
Thành Chu lúc này mới phát hiện bọn hắn đang đứng gần một quầy kem ma một trong góc lâu đài.
Vì sao mỗi lần ra khỏi cửa là lại đến một nơi khác thế nhỉ?
Thành Chu không khỏi vỗ tay tán thưởng cách thiết kế nội thất của toà lâu đài. Đừng thấy ngoại hình người ta xấu mà xem thường nhá, bên trong hoành tráng lắm đấy!
“Trời lạnh như vậy mà ăn kem cái gì? Coi chừng đổ bệnh bây giờ.” Thành Chu ôm con đi qua bên kia, đi được hai bước thì phát hiện Hà Sinh còn ngồi dưới đất liền vội vàng quay trở về.
“Hà Sinh, cậu làm sao vậy? Không ổn chỗ nào à?”
“Anh Thành, phiền anh cho em hút chút tinh khí với.”
“… Anh không muốn hôn cậu.”
Hà Sinh hết sức lúng túng, mặt cũng đỏ lên, “Không cần miệng đối miệng, anh chỉ cần vịn em một cái là được.”
Thành Chu cười khà khà quái dị, duỗi tay ra cho Hà Sinh mượn lực.
Hà Sinh giữ chặt tay của hắn đứng lên.
“Anh cũng chỉ chọc ghẹo được mỗi mình Hà Sinh chất phác thôi.” Hồng Diệp ngồi trên cánh tay ba nó, châm chọc nói.
Thành Chu chưa kịp phản bác, bởi vì hắn cảm giác rất rõ rằng trong tíc tắc khi Hà Sinh chạm vào, thân thể hắn thật giống như bị mất đi thứ gì đó. Một cơn gió lạnh từ bàn tay đánh úp lên toàn thân.
Thành Chu rùng mình dữ dội, may là cơn gió lạnh ấy cũng biến mất sau cú rùng mình.
Hà Sinh tỏ vẻ biết ơn.
Hồng Diệp sờ sờ trán Thành Chu rồi nhanh chóng gật đầu thoả mãn, “Được đấy, tốc độ chuyển hóa mau hơn trước kia rồi.”
Chuyển hóa? Chuyển hóa cái gì? Thành Chu muốn hỏi cho rõ, nhưng con của hắn hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này, cứ mè nheo đòi ăn kem trà xanh.
“Kem trà xanh đắt bỏ mợ, đổi món khác đi.” Thành Chu sợ nó rồi, ai đi ngang qua cũng nhìn bọn hắn hết trơn.
“Anh có thể lấy thù lao nhóc ma đưa anh ban nãy để đi đổi đấy.”
“Ý nhóc mày là con búp bê ma này á hả?” Thành Chu lấy con búp bê nhuốm máu ra.
Thành Chu ôm Hồng Diệp đến quầy kem ma, đưa búp bê máu đến, hỏi: “Cái này có thể đổi lấy kem trà xanh không?”
Chủ quầy mặc áo giáp như một chiến binh thời trung cổ, một tay chống cằm ngáy ngủ, nghe tiếng hỏi bèn ngẩng đầu lên, đẹp trai đến không ngờ.
“Anh muốn đổi bao nhiêu?” Chủ quầy đẹp trai liếc mắt nhìn búp bê sứ, trên mặt không có lấy một chút tươi cười.
“Hả? Tôi chỉ muốn đổi một mà thôi.”
“Xin lỗi nha, không đổi đâu.” Chủ quầy đẹp trai một tay chống trán, nhắm mắt lại, định tiếp tục say giấc nồng.
“Này này, thái độ phục vụ gì đây? Bảo sao chẳng có mống khách hàng nào ghé mua.” Thành Chu hơi bực mình lên tiếng.
“Anh ơi, tỉnh dậy đi, anh đổi cho em một cây kem để ăn được không?” Hồng Diệp rướn người, thò tay đâm đâm cánh tay của chủ quầy đẹp trai, hỏi thăm một cách thật đáng yêu.
Chủ quầy trợn mắt ngẩng đầu lần nữa, trông thấy Hồng Diệp liền bật dậy, máy móc làm ngay một cây kem trà xanh thật to đưa cho nhóc nhỏ.
Thành Chu ngượng ngùng, vừa mới chê bai thái độ người ta xong, không ngờ lại được người ta đưa kem ngay, bèn vội vàng cảm ơn không ngớt.
Lúc chủ quầy đang làm kem, Thành Chu thoáng quét mắt sang quang cảnh xung quanh bọn hắn một phát.
Hai hàng đèn dầu chạy dọc theo con đường dài tít tắp, nhìn mãi vẫn không thấy được điểm dừng.
Dưới đèn đường là các quầy hàng. Từng quầy hàng đều có nét đặc trưng riêng, mỗi chủ quầy lại càng đặc biệt hơn cả.
Ừ, chỗ này “bình thường” hơn nơi hắn vừa đến lúc nãy nhiều lắm, ít ra còn có nhân khí. Du khách đông nhưng không chen chúc, từng tốp năm tốp ba tản bộ với nhau, đi dạo nhàn nhã vòng quanh các quầy hàng.
Thành Chu còn phát hiện có vài người, không biết là du khách hay nhân viên công tác, để phù hợp với quanh cảnh mà ăn mặc trang phục cổ đại hoặc những bộ áo quần kì lạ. Một số người còn đeo mặt nạ hoặc khăn trùm đầu, phía trên có các hình thù quái gở, trông rất chi là hay ho.
“Chào ngài, ngài có cần dẫn đường không?” Sau lưng Thành Chu bỗng vang lên một giọng nói.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một nhân viên hoá trang thành bộ xương đang đứng phía sau mình.
Người nhân viên này thoạt nhìn hơi quen mắt, chính giữa trán của gã có một lỗ hổng nhỏ rất dễ gây sự chú ý, giống như bị cái gì đánh xuyên qua… Chính là nhân viên tiếp tân ở cửa ra vào.
Dường như anh chủ quầy đẹp trai đưa kem cho Hồng Diệp cũng quen biết nhân viên này, hất cằm chào gã.
Bộ xương cũng gật đầu chào chủ quầy.