Vũ Tuyết Phương nhíu mày rồi nói: “Ngu hết thuốc chữa nhưng to gan không ít nhỉ”
Vũ Tuyết Phương nở một nụ cười, chẳng hề có chút căng thẳng nào.
Từ đầu tới cuối bà ta đều ngồi trên ghế salon chẳng hề động đậy.
Vẻ mặt của Trần Nhật Linh dần trở nên âm u, trong ánh mắt của cô ta hiện lên vẻ tức giận: “Chẳng lẽ bà không sợ tôi nói cho Nhan Kiến Định biết chuyện này sao?”
“Nếu như Nhan Kiến Định vẫn còn là cậu cả nhà họ Nhan như lúc trước thì tôi còn sợ hãi một chút.
Nhưng bây giờ cậu ta chỉ là một thằng nhóc có chút tài mà thôi, tôi muốn bóp cht cậu ta cũng dễ như trở bàn tay.”
Nắng buổi sáng cũng không gay gắt lắm, chiếu lên người rất ấm áp.
Vũ Tuyết Phương híp hai mắt lại rồi tựa lưng vào ghế salon.
Vũ Tuyết Phương nói như thế khiến cho Trần Nhật Linh không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô ta nghĩ thâm, đúng là mình đã tra được một chút dấu vết nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, quả nhiên muốn uy hiếp bà ta không phải là chuyện dễ.
“Cô tìm người đi điều tra những thứ này đến cùng là muốn uy hiếp tôi hay tiêu diệt tôi.
Tôi cũng chẳng rảnh mà đoán cô đang suy nghĩ gì.’ Trần Nhật Linh đang muốn nói chuyện thì lại bị Vũ Tuyết Phương ngắt lời: “Tôi để cô tới tập đoàn Phước Sơn làm việc năm năm trời, không phải để cho cô dùng sự khôn vặt của mình lên người tôi.
Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới nữa, ở nhà suy nghĩ cho kỹ”
“Bà dựa vào cái gì mà làm thế.
Tập đoàn Phước Sơn là của bố tôi, bố tôi còn chưa nói gì.
Vũ Tuyết Phương, bà không xứng làm mẹ, chẳng trách Nhan Huỳnh không cần bà mà chọn người phụ nữ khác.”
Trân Nhật Linh cắn răng, cô ta đứng phắt dậy như phát điên rồi nói: “Cả ngày lẫn đêm đều phải nhìn người mình yêu ở chung với người phụ nữ khác, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Nói chuyện thì hay lắm, bà cũng giống như tôi mà thôi…
Chuyện này như một cây gai đâm vào lòng Trần Nhật Linh vậy.
Rất lâu vê trước, khi Trần Nhật Linh biết mẹ mình không thích mình, thậm chí còn ghét mình thì cây gai này đã tồn tại.
Lâu dần làm thối một chỗ thịt, trở thành một vết sẹo xấu xí.
“Bà dựa vào cái gì mà cho rằng Giang Anh Tuấn không quan tâm tới tôi.
Năm năm qua tôi không rời không bỏ, đi theo anh ấy, làm bạn với anh ấy”
Lúc Trần Nhật Linh thốt ra những lời này thì hốc mắt đã phiếm hồng.
Những gì Trần Nhật Linh nói đã chọc tới chỗ đau của Vũ Tuyết Phương.
“A… Cho nên đây là lý do cô uy hiếp tôi đấy à.
Trân Nhật Linh, người cười đến cuối cùng mới là người thắng, quá trình không quan trọng.
Cần cô ư? Cô tưởng Giang Anh Tuấn sẽ xem trọng người như cô ư?”
Vũ Tuyết Phương nói với vẻ khinh thường: “Cô cũng không thấy ngại à.
Năm năm trời mà vẫn chưa tóm được Giang Anh Tuấn, cả nhà họ Trần chống lưng cho cô cũng chẳng làm được gì.
Huống chỉ bây giờ Nhan Kiến Định đã dẫn Nhan Nhã Quỳnh về, mấy ngày nữa tôi sẽ qua nhà họ Giang để hủy bỏ hôn ước.
Thừa dịp cô còn có thể cưới chồng mà chọn một người cũng được.
Tất cả mọi người đều nói bà Phương là một người lạnh lùng tàn bạo, chỉ quan tâm tới lợi ích.
Mặc dù như thế nhưng Trần Nhật Linh chưa từng sợ hãi, cô ta luôn cho rằng trong nhà chỉ có mình là con thì sớm muộn gì nhà họ Trần cũng sẽ là của mình.
Nhưng giờ đây Trần Nhật Linh đã bắt đầu sợ hãi.
Trần Nhật Linh bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí rằng Vũ Tuyết Phương làm ra quyết định như này nhưng bố cô ta chưa từng phản đối.
Chuyện đã tới nước này rồi, Trân Nhật Linh không hề có chỗ lật người! “Cho nên mẹ đang chuẩn bị từ bỏ con ư?”
Trần Nhật Linh có chút bất lực, cô ta vẫn chưa nắm giữ được tập đoàn Phước Sơn.
“Chuẩn bị một chút, ngày mai đi gặp ông cụ nhà họ Giang với mẹ.”
Vũ Tuyết Phương bỏ lại một câu rồi quay người đi khỏi nơi này một cách nhanh nhất.