Không đợi Lê Quốc Nam thoát khỏi thế giới riêng của mình, bên cửa đã đột nhiên có tiếng động truyền tới, anh ta vội ngồi thẳng lại, định xuống giường ra xem thử thì từ bên ngoài đã có hai nhóm vệ sĩ xông vào, đứng sát vào hai bên tường kho hàng.
Không ngờ Trần Tuấn Tú lại làm như vậy, Lê Quốc Nam nuốt nước bọt, vừa định gọi NhanKiến Định dậy thì người bên cạnh đã tự động ngồi dậy, hai mắt sắc bén, chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào.
“Trần Tuấn Tú định làm gì không biết? Giám sát chúng ta à?”
Không hiểu rốt cuộc ông ta định làm gì nữa, muốn giám sát không phải thêm vài cái cameras thì đỡ rắc rối hơn sao, cần gì phải cho nhiều người vào như thế?
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà.
“Không biết nữa, nhưng nếu như vậy thì cứ yên tâm ngủ, chuẩn bị tinh thần thật tốt, sợ là ngày mai sẽ có chuyện lớn đấy”
Nhìn tình hình này thì chắc ông ta cũng đã chuẩn bị cách đối phó cẩn thận rồi, cứ năm bước một người, mười bước một đội thế này, đúng là xem trọng anh ấy quá rồi.
Thể thì cứ nằm lên giường nhắm mắt đi ngủ luôn, nếu mà bọn họ đã đề phòng cẩn thận như thế thì mấy ý tưởng thiếu thực tế kia vứt sớm đi cũng tốt.
“Không phải chứ, anh Định, ý anh là… ý anh là cứ thế từ bỏ sao?”
Tuy rằng tình hình lúc này quả thực không thể nào chống cự lại được, nhưng mà dễ dàng từ bỏ như thế, hình như… hình như hơi dứt khoát thì phải? Lê Quốc Nam không tin NhanKiến Định sẽ như thế, miệng vẫn còn mấp máy, dáng vẻ khó tin nổi.
“Nghỉ ngơi cẩn thận đi, đừng có nghĩ nhiều.
”
Nếu Trân Tuấn Tú đã gửi tin tức đi thì chuyện Giang Anh Tuấn tìm tới chốn này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lúc trước không ai theo dõi thì còn có thể nghĩ cách, chứ giờ mười mấy người đang đứng ở đây, dựa vào hai người bọn họ thì chẳng có chút phần thắng nào cả.
Thay vì hy sinh một cách vô ích, chẳng bằng giữ sức, chuẩn bị tinh thần thật tốt để không để lỡ cơ hội sau này.
NhanKiến Định lắc lắc đầu, nhanh chóng đi ngủ.
Dường như thời gian lúc ngủ vẫn luôn trôi qua cực kì nhanh, ấn tượng trong đầu vẫn còn dừng lại ở đêm qua, thế mà vừa mở mắt, đã chẳng thấy bóng dáng Giang Anh Tuấn đâu, ngay cả Hướng Minh ng chẳng biết đã đi đâu rồi.
Nhan Nhã Quỳnh mơ màng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, cô vươn tay che đi ánh mặt trời chói mắt chiếu lại, mất một lúc lâu sau mới có thể mở hai mắt ra.
Hiếm lắm thời tiết mới đẹp như hôm nay, cô ngáp một cái, vặn vặn cái eo, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới đặt lên eo cô, mạnh mẽ kéo cô về phía sau.
Nhan Nhã Quỳnh bị dọa tới mức thét lên, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch.
Cô không ngừng giấy dụa muốn đẩy bàn tay to lớn trên eo mình ra: “Anh là ai Buông tôi ral”
“Nhã Quỳnh, em sợ gì chứ? Trong nhà này trừ anh còn có ai khác được chứ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, lúc này Nhan Nhã Quỳnh chẳng có cảm giác nhột nhạo mờ ám gì hết, tức giận giãm một cái lên chân anh, gỡ bàn tay của anh ra, dùng sức đẩy người kia tránh xa khỏi mình, cởi luôn quần áo trên người mình ra.
“Giang Anh Tuấn, sao anh có thể như vậy được? Anh như thế này, lần sau… anh… anh sẽ còn như vậy nữa.
Tôi… tôi… Lân sau, anh cứ chống mắt lên xem tôi có cho anh bước vào cửa nhà tôi bước nào nữa không nhé!”