“Trân Tuấn Tú bắt tao đến cuối cùng chẳng qua là muốn Giang Anh Tuấn bỏ vài thứ ra để cứu tao, nhưng em gái tao, cái tay nào của mày mà dám đụng vào cô ấy, tao đương nhiên sẽ băm cái tay đó của mày ra đút cho chó ăn…”
Hai chân đau đến mức không thể dứng dậy nổi, quỳ trên mặt đất, tóc bị kéo, da đầu bị kéo căng từng cơn, ngẩng đầu nhìn lên , tư thế như vậy quả thực hơi khó chịu.
“NhanKiến Định, trước khi buông lời độc ác vẫn là nên phân biệt rõ hoàn cảnh bây giờ của mình chứ nhỉ, rất nhiều thứ trước đây mày chưa từng học qua, tao khá là hiếu khách, sau này từng thứ một sẽ giao cho mày hết đó!”
Nhìn bộ dạng này của anh, sự hứng thú của Trần Hiền lại càng lớn hơn, buông nắm tóc trên tay ra, thuận tay móc khăn tay ra tỉ mỉ lau lau ngón tay, tiện tay vứt lên đầu NhanKiến Định, đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi đồ vật ở đây đều đã từng được dọn dẹp sạch sẽ lại, ngoại trừ manh mối thể hiện hướng đi của bọn họ, mọi đồ vật đều đã rửa sạch lại một lần, sau khi Trần Hiền lần lượt kiểm tra xong, mới đầy hứng thú ngồi lên xe chạy về phía nơi mục đích mới.
Vốn tưởng rằng đời này đều không thể gặp được chuyện thú vị nữa rồi, không ngờ NhanKiến Định lại đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ, đặc biệt bảo vệ sĩ đặt người anh ngồi ở bên cạnh mình, Trần Hiền dựa trên ghế, ngẩng đầu quan sát kĩ càng người hôn mê bất tỉnh ở bên.
Có thể nói không hổ là người trẻ tuổi xuất sắc của Hải Phòng, ngũ quan tinh tế nhưng lại không mất đi khí chất, tay dài chân dài, dường như cả trong xe đều không thể chứa nổi vậy, lúc này nhắm chặt đôi mắt dựa trên ghế, bộ dạng nhìn có vẻ trông khôn ngoan hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn rồi Trần Hiền lại có chút ngứa tay, người thế này hợp mắt nhìn của hắn, nếu như có thể làm thành tiêu bản, đặt ở trong phòng chỉ để cho bản thân mình hắn ngắm nhìn thì tốt biết mấy.
Đôi mắt dần dần si mê, không kiêm chế được sờ sờ thanh đao nhỏ đặt ở trong lòng, một bàn tay khác sờ lên mặt NhanKiến Định, lúc sắp chạm vào gương mặt của anh, đột nhiên dừng lại sắc mặt của Trần Hiền trâm xuống, bỗng tỉnh táo trở lại.
Nhanh chóng thu tay lại, híp mắt lại nhìn ra ngoài xe, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, liếm liếm chân răng, đôi tay nắm chặt lại mới miễn cưỡng nén xuống được ước muốn muốn móc thanh đao ra, hai tay chống lấy đầu, vẻ mặt mệt + môi.
Nơi di chuyển đến không quá xa, nhưng chợp mắt một lúc, xe liền dừng lại, dặn dò vệ sĩ dẫn người đi, hơi chán nản chỉnh chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm trên người, đi lên lầu.
Căn biệt thự này được xây trên vách núi, bên dưới chính là biển lớn với sóng biển cuộn trào, đi đến tâng ba đưa mắt nhìn xuống, một vùng hoang vu, trống trãi hoàn toàn không một ai có thể sinh sống ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt này.
“Bắt được chưa hả?”
Vừa lên tâng ba, tiếng của Trần Tuấn Tú liền từ không xa truyền đến, sự biếng nhá trên mặt Trần Hiền lập tức biến mất, mặt không chút biểu cảm cúi đầu xuống, bước chân chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh.
“Toàn bộ đã xử lí ổn thỏa cả rồi, bố yên tâm”
Thông tin đã để lại rồi, nhận được tin Giang Anh Tuấn đã xuất phát đến bên này rồi, nói không chừng không cần đến sáng ngày mai, liền có thể gặp được anh ta, nghĩ thôi cũng có chút mong đợi nhỉ, cúi đầu, cậy Trần Tuấn Tú không nhìn thấy được, vẻ độc ác trong mắt Trần Hiền lại càng mãnh liệt hơn, cũng không biết đợi sau khi NhanKiến Định biết được Nhan Nhã Quỳnh cũng ở đây, sẽ có biểu cảm gì đây!
“Tốt.
Nhốt ba chúng nó vào các nơi khác nhau, nhớ rằng lúc dẫn qua đó nhất định phải che mắt bịt mồm lại, đợi Giang Anh Tuấn đưa người qua đây rồi, hãy cởi ra”
Kế hoạch đã đến thời khắc quan trọng nhất rồi, Trần Tuấn Tú vẻ mặt điên cuồng, nắm chặt lấy vai của Trần Hiền, cắn răng, vừa cười vừa nói, mặt mũi ác liệt, trông rất đáng sợ.
“Bố yên tâm, con trai đã hiểu!”