Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

chương 625: c625: chương 625

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tâm trạng đã tốt lên, Lê Quốc Nam nhìn ra mấy cành cây đang đu đưa trong gió bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cười vô cùng xán lạn với cậu bé.

Đang định nói gì đó, cửa đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ trung niên sắc mặt tiều tụy bước vào, tóc đã bạc một nửa, cả mặt đầy nước mắt đứng ở đó.

Lê Quốc Nam ngây ra, trong não đột nhiên hiện ra những suy nghĩ làm anh ta rất kinh ngạc, mặt của bà ấy không nên có nhiều nếp nhăn như thế này, không nên có nhiều tóc bạc như thế kia… Không biết những suy nghĩ đó từ đâu ra, lại ùn ùn kéo đến trong đầu anh ta, đau buồn, vui vẻ, cảm giác rất phức tạp dâng lên trong lòng, vô cùng kỳ lạ.

“Quốc Nam… Mẹ, mẹ là mẹ của con…”

Mẹ Lê Quốc Nam nói, nước mắt rơi xuống từng giọt như những hạt chân châu, rất nhanh lại liền thành một chuỗi, rơi xuống đất, bà ấy giơ tay ra bước về phía trước hai bước, giật mình phản ứng lại.

Lau khô nước mắt trên mặt, đi từng bước đến bên cạnh giường, bàn tay thô giáp đặt trên mặt anh ta, nhẹ nhàng xoa.

“Quốc Nam, mẹ là mẹ của con, mẹ đến đưa con về nhà có được không, sức khỏe ông con không tốt, sau lần tức giận ấy, bây giờ cơ thể đã không còn như trước kia rồi, nghe được tin tức của con, vốn dĩ ông muốn đến cùng, thế nhưng… Cùng mẹ đi về xem ông thế nào đi!”

Niềm vui khi nhìn thấy Lê Quốc Nam làm bà ấy vô thức quên đi sự tồn tại của Giang Anh Tuấn và NhanHướng Minh ở bên cạnh, trong mắt chỉ còn người con trai gặp nạn của mình, bà ấy càng lau thì nước mắt càng rơi, khóe miệng nhếch lên, có thể nhìn thấy bây giờ tâm trạng của bà ấy rất tốt.

“Mẹ?”

Trong não hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này, thế nhưng chỉ nhìn dáng vẻ của bà ấy, Lê Quốc Nam cảm thấy mũi mình hơi chua, nước mắt rơi xuống dọc theo má của anh ta.

“Con, con không nhớ nữa, mẹ, con… Không nhớ gì nữa cả.”

Trong lòng anh ta hoảng hốt, nước mắt cứ rơi xuống, Lê Quốc Nam luống cuống chân tay, cầm lấy bàn tay già nua đầy nếp nhăn của bà ấy, lòng đau đến khó chịu.

“Không sao cả, còn sống trở về là tốt rồi, mẹ đều nhớ, mẹ nhớ là được, chúng ta cùng về nhà có được không.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, kinh hồn bạt vía trong một thời gian dài, đến bây giờ nhìn thấy Lê Quốc Nam vẫn còn sống, mẹ Lê Quốc Nam không yên tâm để anh ta ở bên ngoài, cho dù ở đây có đầy đủ vệ sĩ, thế nhưng không tận mắt nhìn thấy anh ta, bà ấy mãi mãi không thể yên tâm.

“Dì à, bác sĩ đề nghị ở lại nửa tháng để quan sát, tác dụng phụ của thuốc vẫn chưa hết.”

Không thể đi như vậy được, người Nhan Nhã Quỳnh khó khăn lắm mới cứu về được, nếu như xuất viện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, anh sẽ hối hận cả đời mất.

“Tôi có thể đưa bác sĩ đến nhà, có thể mời bác sĩ ở cả bệnh viện này đến nhà họ Lê, chuyện nhà tôi không cần Chủ tịch Tuấn phải lo lắng!”

Vừa nghe thấy tiếng của Giang Anh Tuấn, mẹ Lê Quốc Nam vô thức phản bác, vẻ mặt tức giận quay ra nhìn anh.

“Tôi có thể không tính toán những chuyện xảy ra trước kia, thế nhưng lần này, cho dù thế nào tôi cũng không để Quốc Nam ở bên cạnh các người được! Bao nhiêu năm rồi, đều như vậy, Quốc Nam đi theo sau các người phải chịu bao nhiêu khổ sở, đến bây giờ, các người còn muốn nó thế nào nữa!”

Mẹ Lê Quốc Nam nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, quát lên với Giang Anh Tuấn không chút lưu tình, biểu cảm bà ấy dữ tợn, cả mặt đầy nước mắt, cả người toát ra vẻ thù địch, NhanHướng Minh vô thức lùi về sau hai bước, trốn sau Giang Anh Tuấn, thậm chí còn không dám hít thở.

“Bác sĩ chỉ đề nghị như vậy thôi, nếu như dì khăng khăng như vậy, cháu cũng không ngăn cản.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio