Giang Anh Tuấn lắc đầu: “Cháu muốn ở lại đây”
Anh thẳng người ngồi trên sô pha, ánh mắt lãnh đạm, trong mắt không có tí buồn vui, dường như mọi cảm xúc đều lắng xuống: “Ông nội nghỉ ngơi thật tốt đi, cháu đến công ty †rước, năm giờ còn có cuộc họp ạ.
Ông cụ Chánh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt Giang Anh Tuấn quét qua liền nuốt lại lời bên miệng xuống trong lòng, trơ mắt nhìn anh đi ra ngoài.
Khi Trần Nhật Linh đến thì những người khác đã rời đi, cô ta từ từ đi đến trước phòng bệnh.
Khi nghe tin ông cụ Chánh muốn đưa Giang Anh Tuấn ra nước ngoài, cô ta suýt chút nữa không kìm lòng được mà lao vào, may mà còn sợi lý trí cuối cùng giữ lại, kéo cô ta khỏi ranh giới mất kiểm soát.
“Ông ơi, có phải Anh Tuấn không cần cháu không ạ?”
Trần Nhật Linh hơi cụp mắt xuống, nhìn vào bàn tay nhăn nheo của ông cụ Chánh.
Đôi bàn tay của ông lão đã phủ đầy vết chai sạn và nếp nhăn, cho dù được bảo dưỡng tốt cũng không thể thoát khỏi sự bào mòn của năm tháng.
“Nhật Linh, có rất nhiều loại tình cảm, không phải tất cả đều là tình yêu.
Chỉ cần cháu đi theo bên cạnh Anh Tuấn thật tốt, nó sẽ nhìn thấy điểm tốt của cháu.
Ông nội có lòng tin như vậy”
Ông cụ Chánh ngẩng đầu lên, ra hiệu với quản gia Sơn, ánh mắt ân cần xoa dịu cảm xúc của Trần Nhật Linh.
“Cháu tin ông nội.”
Trần Nhật Linh rũ mắt, trên mặt ửng hồng lên, cúi đầu che nửa khuôn mặt, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy lân nữa giữa những tiếng cười nói, hình như thuyền đã cặp bến.
Cô nhìn vào khung cửa sổ nhỏ, những ngọn núi cách đó không xa giống như một rào cản bảo vệ nơi đây.
Cô cẩn thận rời khỏi giường bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hiện tại đã là hoàng hôn, ánh sáng màu cam ấm áp bao trùm khắp mặt đất.
Mọi thứ cô nhìn thấy dường như đều được bao phủ bởi một tấm lọc màu, ấm áp nhẹ nhàng không tưởng.
“Con tỉnh rồi à? Khi nào muốn dậy thì xuống thuyền cùng thím, chú của con đã nấu đồ ăn rồi, chỉ còn chờ chúng ta thôi.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Thím Hoa mỉm cười, đứng ngoài thuyền di chuyển những thúng cá từ trên thuyền xuống liên tục với tư thế khí thế ngất trời.
Làng chài này khá hẻo lánh, lâu lâu mới có một hai người nước ngoài đến đây, ngoại trừ những người buôn bán thu mua cá thì đã lâu không có người lạ ở đây.
“Thím Hoa, thím trộm cô gái xinh đẹp này ở đâu vậy? Ở đây chúng ta không có người đẹp như vậy đâu.
“Đúng, đúng! Thím Hoa, cũng nói cho chúng tôi biết đi, chúng tôi cũng muốn có một cô bé như thế này.”
“Ha ha ha… Thím Hoa, nói một chút cho con biết đi…”
Người dân trong làng chài nhỏ rất nhiệt tình, chỉ cần nói vài câu, cảm xúc khó chịu của Nhan Nhã Quỳnh cũng được xoa dịu đi rất nhiều.
Cô chào mọi người bằng một nụ cười ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng như tuyết ngọc, nụ cười này có thể bắt được tình cảm của hầu hết các thím ở đây.
“Được rồi, con bé da mặt mỏng, đừng có trêu chọc nó nữa.
Tôi về trước đây, tự mình lựa cá lớn ra đi, tôi không quản nữa”
Thím Hoa nhanh chóng đưa Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi đám người.
“Sau khi về đến nhà, trước tiên con hãy gọi điện thoại tìm người đến đón đi.
Chỗ của chúng ta hẻo lánh, người bình thường không tìm được, lát nữa thím sẽ kêu chú của con ghi địa chỉ cụ thể.”
Thím Hoa kéo Nhan Nhã Quỳnh nói.