Sau câu nói ấy, Khả Vy im lặng không đáp.
Chỉ vì không muốn bạn mình khổ với người chồng ngốc không biết bao giờ mới bình thường trở lại.
Vì lo cho bạn mình nên cô mới tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Nhã Ân lúc nói về Vương Đình Phong, Khả Vy hiểu bạn mình đã chọn đúng.
Cô nén tiếng thở dài, cầm tay Nhã Ân nói:
Tớ tôn trọng quyết định của cậu.
Hy vọng sau này sẽ không hối hận.
Cảm ơn!
Nhưng có điều tớ cần phải nhắc nhở cậu.
Cậu nên nhớ trước khi xảy ra tai nạn, Vương Đình Phong đã từng là một tay chơi.
Nhã Ân ngồi nói chuyện với Khả Vy một lúc lâu rồi mới rời đi.
Hai người bạn lâu ngày không gặp có rất nhiều chuyện để nói.
Nhưng rồi vì một số lý do riêng mà phải kết thúc cuộc nói chuyện.
Cả ngày hôm nay cô sẽ không đến công ty, thay vì về nhà cô lái xe đến nhà ngoại lấy một số đồ.
Suốt quãng đường đi cứ nhớ đến chuyện phải chạm mặt bố mình, Nhã Ân lại càng muốn quay xe.
Có điều, ở bên đó cô vẫn còn những kỷ vật cần phải lấy lại.
Mất hơn phút lái xe cuối cùng cô cũng đến nơi.
Đứng trước cổng một căn biệt thự, Nhã Ân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Kể từ sau khi tới Vương gia làm dâu, cô chưa từng quay về đây.
Và có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng cô tới nơi này.
Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, Nhã Ân đưa tay bấm chuông cửa.
Khoảng thời gian chờ đợi bắt đầu.
Hơn phút sau người làm trong nhà ra ngoài mở cửa cho cô.
Nhìn người giúp việc, cô đoán có lẽ đây là người mới bởi từ trước đến nay có ai trong nhà cúi đầu kính cẩn chào cô như vậy.
Nhã Ân lên tiếng hỏi:
Tôi đến để lấy một số đồ.
Bố tôi có ở nhà không?
Người giúp việc lắc đầu:
Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.
Cô có cần tôi giúp gì không?
Không đâu, tôi đến lấy một số thứ rồi đi ngay.
Dứt lời, Nhã Ân bước vội vào trong.
Căn nhà này vẫn vậy từ trước đến nay không thay đổi, chỉ có lòng người thay đổi mà thôi.
Không hiểu sao từ khi đặt chân vào đây, cô cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Có lẽ là do những ký ức đau buồn của quá khứ ùa về.
Phòng của tôi vẫn mở chứ?
Dạ, vẫn mở.
Cảm ơn.
Cô làm việc của mình đi, tôi tự lo liệu được.
Người giúp việc cúi đầu kính cẩn rồi quay lưng rời đi.
Nhã Ân nhìn về hướng cầu thang từng bước chân nặng nhọc bắt đầu di chuyển.
Bỗng nhiên, giọng nói của một người phụ nữ đột ngột vang lên khiến cô dừng lại.
Về nhà không biết thưa gửi ai sao?
Nhã Ân quay đầu lại nhìn, thì ra là Cẩm Lệ, người mẹ kế yêu quý của cô.
Gặp bà ta, cô cũng chẳng hào hứng gì chỉ là vẫn phải gửi phép lịch sự đối với người bề trên.
Xin lỗi, tôi không thấy bà nên mới không chào.
Bây giờ thì thấy rồi, cũng đã nói chuyện rồi nên việc chào hỏi chắc cũng không cần thiết đâu nhỉ? Còn nếu bà muốn thì chào bà
Con nhỏ này!
Đừng ăn nói sỗ sàng như thế.
Giữ cho mình chút tôn nghiêm nếu mà muốn làm bà chủ của Nghiêm gia.
Bà ta câm nín không nói được lời nào.
Cả mặt đỏ bừng đầy tức giận nhưng không thể làm gì được.
Vẻ mặt của bà ta bây giờ biến thành trò cười cho cô.
Từ một người đàn bà lẳиɠ ɭơ làm trơng bar bỗng chốc biến thành vợ chủ tịch nhưng bản chất vẫn không thay đổi.
Dù bà ta đã ở Nghiêm gia được hơn năm, cứ nghĩ những thứ bẩn thỉu trên người bà ta sẽ không còn nhưng hình như không phải..