Đường Chính Dật mở mắt, tỉnh giấc đã thấy mình nằm trên giường, quần áo không hề thay đổi. Ngay lúc tỉnh dậy này, tâm trạng hắn không trậm trễ mà trùng xuống. Chỉ là người hắn cần hiện tại không nằm gần hắn. Một điều đơn giản như vậy cũng có thể khiến cho Đường đại thiếu gia trở nên tức giận. Nếu để người ngoài biết được chắc chắn sẽ cười nhạo đại thiếu gia này quá mức trẻ con rồi. Nhưng không một ai hoài nghi hắn yêu một nam nhân, yêu đến mức những điều nhỏ nhặt nhất liên quan đến người ấy cũng đủ khiến hắn phải phát điên.
Đường Chính Dật tạm thời gác cơn bực dọc trong người sang một bên. Hắn vào tắm rửa một trận. Đúng là bản thân uống đến mức mất kiểm soát, cũng chẳng thể nhớ nổi chuyện hôm qua như thế nào.
Khi Đường Chính Dật bước xuống phòng khách liền nghe tiếng xoong chảo va nhau, tiếng xào nấu rất nhộn nhịp. Trong đầu liền hình dung được hình ảnh của người nào đó, trong lòng ngay lặp tức có một trận vui vẻ khó lòng nói được. Kết quả khi thấy người này bước ra từ bếp, tâm trạng hắn càng tệ hơn hẳn bốn mươi phút trước.
Tống Vu Lỵ bưng thức ăn vừa nấu để lên bàn ăn. Nhìn Đường Chính Dật cười một cái rất dịu dàng: " Chúng ta ăn đi! Đều là em làm cả đấy "
Đường Chính Dật đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Hoàn toàn chẳng thể thấy bóng dáng quen thuộc kia. Bồn chồn trong lòng hắn ngày một dâng cao lên đến đỉnh đầu. Đường Chính Dật cứng ngắt gật đầu đáp lại Vu Lỵ. Hắn lạnh nhạt nói: " Tiểu Tâm đâu? "
Vu Lỵ vài giây còn ngơ ngác không biết Đường Chính Dật muốn nói ai. Trong nhà không ai gọi Tinh Đông bằng cái tên cũ. Dường như chỉ có một mình hắn gọi y như vậy. Mặc dù cái tên Hạ Lạc Tâm này Vu Lỵ cũng đã nghe nhiều rồi nhưng từ miệng Đường Chính Dật lại có cảm giác rất khác biệt.
Lúc Vu Lỵ ngộ ra Đường Chính Dật nuốn nói ai, nàng trả lời bằng giọng nói rất nhỏ nhẹ: " Đông Đông từ tối hôm qua đã ra ngoài. Dường như là gặp bạn "
Vẻ mặt Đường Chính Dật cơ hồ nhẹ nhõm hơn hẳn. Đôi hàng lông mày cũng giãn ra bớt. Hắn đi tới bàn ăn, ngồi xuống. Vu Lỵ biết trong lòng hắn luôn có gì đó rất nặng nề. Giống như ngày một kéo tâm trạng của hắn đi xuống thấp hơn. Thấp đến khi nào hắn không nhẫn nhịn được nữa sẽ thả con thú dữ trong người ra ngoài. Bằng mọi giá chiếm đoạt lấy thứ đang đè nặng tâm tư của hắn. Vu Lỵ cũng rất sợ, sợ sẽ có một ngày Đường Chính Dật không nhẫn nhịn được nữa. Ngày đó chắc chắn sợi chỉ đỏ mỏng manh này Vu Lỵ sẽ không giữ nổi mà buông tay.
Vu Lỵ gắp thức ăn vào chén của hắn. Nàng làm gì cũng đều sẽ đặt trọn tâm tư tình cảm sâu đậm vào trong. Thể hiện nó một cách rõ ràng như vậy. Đường Chính Dật không phải bị mù, tất nhiên những thứ này tuyệt sẽ thu hết vào trong mắt. Chỉ có điều hắn không để trong đầu.
Mắt thấy không khí trên bàn ăn tệ như vậy, nàng liền muốn kiếm đề tài giải vây: " Ba ngày nữa Hạ gia mở tiệc, có mời cả Tống gia với Đường gia. Nghe nói làm rất lớn, anh có tính tham dự không? "
Vu Lỵ biết đề tài này vô cùng nhạt nhẽo, còn khẳng định trong đầu Đường Chính Dật chắc chắn không đi. Con người hắn không hề thích tiệc tùng náo nhiệt. Giống hệt mấy lão già chỉ thích cuộc sống an nhàn yên tĩnh. Vậy mà Đường Chính Dật lại trả lời lại một cách gây sốc Vu Lỵ:
" Có "
Sáng nay có rất nhiều thứ làm tâm tình Đường Chính Dật trở nên tệ hại. Cuối cùng Vu Lỵ lại nói một cái đề tài mà hắn tuyệt đối không muốn nghe nhất. Từ vụ việc Hạ Từ Niệm đánh Tinh Đông, Hạ gia này hoàn toàn được hắn ghi nhớ. Vậy nên buổi tiệc lần này hắn chắc chắn sẽ đi, hắn thật sự muốn xem thử sau lần hạ thủ không lưu tình của hắn, Hà Từ Niệm sẽ nhìn Tinh Đông bằng cặp mắt như thế nào.
Lần này Vu Lỵ hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều đi. Nàng đơn thuần nghĩ chắc hẳn việc Đường Chính Dật tham dự có sự nhúng tay của cha hắn, Đường Nhuận.
Vu Lỵ gật gù: " Ừa. Em cũng thấy anh nên xã giao nhiều một chút, cho người ngoài nhìn Đường gia thật thiện cảm "
Hắn trước nay chưa từng xem ánh nhìn của người ngoài. Chỉ có người ngoài cần ánh nhìn của hắn. Vu Lỵ nói như vậy cũng chỉ để cho không khí không bị ngột ngạt nhưng lại vô tình làm Đường Chính Dật không vui.
Một lần nữa không gian cứ như vậy rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng bát đũa. Tống Vu Lỵ là tiểu thư của gia tộc có danh tiếng. Mấy việc bếp núc thường sẽ không động tay chân. Vậy mà hôm nay xuống bếp vì hắn, đến tay cũng bị cắt chảy máu. Kết quả Đường Chính Dật chỉ ăn cho có lệ, không hề có ý thưởng thức. Hắn đã ăn quen khẩu vị của Tinh Đông. Đồ ăn Vu Lỵ nấu cho vào miệng cứ nhàn nhạt rất khó nuốt. Vừa ăn xong mấy đũa hắn đã lấy laptop để lên bàn và không có ý định ăn tiếp.
Đường Chính Dật có thói quen vừa ăn vừa làm việc hoặc ngay tại bàn ăn hắn cũng có thể bàn chuyện công việc. Thói quen này của hắn dường như tất cả mọi người đều biết chỉ trừ một người.
Hắn trước khi vào công việc sẽ xem một loạt tin tức trong ngày. Cuối cùng thấy được một tin tức sốt nổi nhất, hoàn toàn đứng đầu top tìm kiếm trong h qua khiến cho mọi sự nhẫn nhịn cả ngày của hắn bỗng chốc tiêu tan hết. Tức giận của hắn đều đưa lên hết trên mặt, bộc lộ rõ ràng cho người đối diện thấy. Tống Vu Lỵ nhìn vẻ mặt này đột nhiên cũng hết sức khẩn trương lo lắng, chẳng hiểu có chuyện gì khiến hắn trở nên khó coi như vậy.
Đúng lúc đó, cánh cửa kêu lên một tiếng bật mở. Tinh Đông cả người lờ đờ bước vào, trông rất không khỏe. Vu Lỵ thấy y liền muốn tìm cho mình một đường thối lui khỏi sự căng thẳng chết chóc này, vội vội vàng vàng nói: " Đông Đông! Em về rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi! "
Không thấy thì thôi, Tinh Đông vừa nhìn một bàn đầy đồ ăn, phu phu thê thê ngồi chung liền mệt mỏi dâng cao. Y lắc đầu: " Chị ăn cùng ca ca đi! Em hiện tại muốn nghỉ ngơi "
Vu Lỵ còn chưa kịp nói gì đã nghe một giọng gằng đáng sợ vang lên: " Em ngồi xuống! "
Tinh Đông có chút giật mình. Dạo gần đây cả hai có quá nhiều mâu thuẫn khiến cho y không tài nào muốn đối diện với hắn. Vậy mà hết lần này đến lần khác bị hắn dọa sợ, vẫn là phải ngồi trước mặt hắn một cách căng thẳng như vậy.
Tinh Đông vừa ngồi xuống, Đường Chính Dật chóng gắp lại laptop cất sang một bên.
Vu Lỵ lấy chén, gắp thức ăn cho y. Tinh Đông khẽ cúi đầu đáp lại.
" Áo khoác của ai? "
Tinh Đông lúc vào đã quên mất phải cởi áo khoác. Cứ như vậy mà mặc áo của Kỳ Thời đi vào nhà. Y vừa cởi vừa nói: " Là của Kim Tiểu Trùy "
Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện y mặc áo khoác của Kỳ Thời cũng đâu có gì lớn lao để phải chột dạ như vậy? Không hiểu vì sao ánh mắt khi nhìn chiếc áo của Đường Chính Dật bỗng nhiên lạnh lẽo đáng sợ thật sự.
" Đông Đông, mấy ngày nay em không đến Hoa An hả? ", Vu Lỵ hỏi y.
Tinh Đông vừa ăn vừa đáp: " Ân. Mấy ngày này Lý Ngụy sẽ rất cáu gắt. Em cũng không muốn làm vật chướng mắt hắn "
Đôi mắt Vu Lỵ đặt biệt to tròn, khi nói chuyện còn chớp chớp long lanh, vô cùng có thần. Tinh Đông rất thích điểm này ở nàng. Vu Lỵ đáp lại: " Nghe nói Vãn Ngư bệnh khó chữa, không sớm thì muộn cũng sẽ không qua khỏi. Chỉ là Lý Ngụy quá xui xẻo thôi "
Lý Ngụy phải nói chính là một đại xui xẻo thích làm màu. Bản thân đã không may mắn còn bày đặt làm vẻ đắc ý huênh hoan. Lần nào cũng bị quần chúng mắng chửi mấy trận cũng không bỏ.
Tinh Đông không thích nói tới vấn đề này liền gật đầu cho có. Trong người y hiện giờ lại lờ đờ khó chịu, đầu còn choáng váng. Điều y muốn làm nhất bây giờ chính là lên phòng đánh một giất thật là dài. Khi tỉnh lại cơ thể sẽ không còn mệt mỏi nữa.
" Hôm qua em đi đâu? ", Đường Chính Dật trầm giọng hỏi. Ngữ khí rất không hài lòng.
Tinh Đông hết lần này đến lần khác đều bị chột dạ, giật mình mấy lần. Dường như hiện tượng này chỉ xảy ra khi y ở với Đường Chính Dật. Tinh Đông im lặng một lúc mới trả lời: " Em đón Y Thiều về. Rõ ràng anh cũng thấy? "
Đường Chính Dật tất nhiên thấy. Vừa nãy Y Thiều còn định nhảy lên người hắn nữa cơ mà còn vội nhìn thấy được vẻ mặt căng thẳng của hắn, nó ngay lặp tức cong đuôi lảng đi chỗ khác. Mà Đường Chính Dật không hỏi tới vấn đề này, hắn là đang muốn nói vấn đề nghiêm trọng khác nữa. Tống Vu Lỵ còn đang ở đây, nhất thiết hắn sẽ không quá ồn ào.
" Em dạo gần đây thường xuyên rất hay nói dối "
Đường Chính Dật nói lời này rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì? Tinh Đông nhíu mày, ngước lên nhìn hắn, trầm giọng hỏi: " Anh là có ý gì? "
Đường Chính Dật buông đũa, đôi mắt chim ưng hiện lên một tia sắc bén hướng về phía y. Đôi mắt hắn lúc nào cũng thập phần khinh thường người khác quá mức đáng sợ như vậy. Nếu quay về thời điểm mười lăm năm trước, y chắc chắn ngay lần đầu tiên gặp hắn sẽ bỏ chạy. Hắn nhìn y một lúc giọng nói trầm khàn mới phát ra: " Em làm cái gì tự mình còn không nhận ra? Em rốt cuộc là muốn Đường gia phải mất mặt như thế nào? "
Tay Tinh Đông hiện đang cầm đũa, nghe lời này không chậm trễ liền mở to mắt, đập mạnh đôi đũa xuống bàn vang lên một tiếng keng. Tức giận nói: " Anh muốn nói cái gì? "bg-ssp-{height:px}
Mắt thấy không khí gần như rơi vào căng thẳng quá mức, Vu Lỵ lúng túng, vụng về nói: " Đường Chính Dật! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Anh đừng lớn tiếng với Đông Đông "
" Em đem mặt mũi Đường gia để ở đâu? Em muốn bôi đen Đường gia tới khi nào mới hài lòng? ", Đường Chính Dật gằng giọng. Ai nhìn vào cũng biết hắn chắc chắn đang rất tức giận nhưng vẫn cố không muốn tỏ ra quá mức dữ dội đối với y.
Tinh Đông vốn không hiểu hắn đang muốn nói đến chuyện. Y từ lúc vào khách sạn đã không hề bước ra ngoài. Mắt mở trưng trưng tới gần sáng không thể ngủ được. Hoàn toàn không hề biết đã làm điều gì ảnh hưởng đến Đường gia. Bởi vì sự không biết này mới làm y vừa bức rức vừa bực bội khó chịu nên cũng bắt đầu lớn tiếng với hắn: " Anh không thể nói rõ ràng hay sao? Đường Chính Dật, cuối cùng anh bị làm sao vậy? "
Đường Chính Dật không muốn tiếp tục nhiều lời, ngay lặp tức lấy dưới ghế chiếc laptop nép lên bàn ăn. Tinh Đông nhíu mày khó hiểu, mở laptop lên xem ngay sau đó liền trợn mắt không dám tin. Y vội vã đem laptop bỏ xuống bàn, vuốt một tầng mồ hôi lạnh trên trán. Vu Lỵ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, kéo laptop về phía mình.
" Em còn muốn nói gì nữa hay không? "
Tinh Đông xoa ấn đường, cúi đầu khẽ nói: " Anh đừng hiểu lầm! Nghe em giải thích... "
Mặt Đường Chính Dật không thấy nổi một tia sáng nào. Hắn siết cổ tay y kéo đi, Vu Lỵ vội vội vàng vàng giữ cánh tay Đường Chính Dật, khổ sở van hắn: " Anh... anh bình tĩnh. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm, Đông Đông vốn không phải như vậy "
Đường Chính Dật mở mắt tỉnh dậy đã bị chuyện này đến chuyện khác chọc giận hắn. Đến ngay cả khi hắn muốn làm việc để tạm quên đi liền bị bài báo kia chọc đến mất khống chế.
Tinh Đông cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể nói một câu vô ích: " Em với Kỳ Thời không hề có quan hệ gì cả! "
Sau khi Kỳ Thời ôm Tinh Đông, y liền cố sức đẩy anh ra. Không ngờ còn bị Kỳ Thời cưỡng hôn đến ngạt thở. Felix Kỳ Thời vốn là ngôi sao mới nổi khoảng vào vài năm gần đây. Báo chí liên tục theo sát, tìm tin tức để kiếm tiền. Việc Kỳ Thời tùy tiện hôn y trên đường như vậy thật sự quá mức lộ liễu. Mặc dù anh đã che kín người nhưng so với độ tinh mắt của fan cuồng khó lòng qua khỏi.
Bình thường Đường Chính Dật nói chuyện với người khác sẽ có phần vừa điềm tĩnh vừa lạnh nhạt. Cho dù hắn đang trong trạng thái nổi nóng cũng sẽ không hề để lộ ra bên ngoài, thậm chí một chút hành sự nhỏ cũng không để người khác hoài nghi biểu tình trên gương mặt. Vì một người nào đó chọc hắn phát điên, hắn liền cái gì cũng đem để hết lên mặt. Siết lấy cổ tay y đến đau rát. Tinh Đông đặt tay lên tay hắn, chân mày nhíu nặng trĩu.
" Không có quan hệ gì? Tại sao không có gì mà hai người lại hôn nhau? ", Đường Chính Dật nói chuyện cứ thể như sẽ gầm lên vậy. Đến Vu Lỵ còn phải xanh mặt khi nghe giọng nói này của hắn.
Tinh Đông muốn gạt tay hắn ra nhưng hoàn toàn là không thể: " Chỉ là... chỉ là tai nạn. Em thật sự đối với anh ta không có gì cả "
" Tôi nói em không nên gặp hắn. Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Em là không nghe hay cố ý không nghe được? "
Tinh Đông có thể hiểu được chuyện bị báo chí đăng tin như vậy một phần là lỗi do y. Nhưng chuyện lúc trước Đường Chính Dật không cho y gặp Kỳ Thời chính là thứ y muốn hiểu cũng chẳng thể hiểu nổi. Kỳ Thời lúc trước mắt nhìn vào cũng sẽ thấy anh đơn giản giống như Jack với Nhĩ Kha là những người bạn bình thường. Y có phải hay không đang tự ảo tưởng Đường Chính Dật chính là ghen mới như vậy?
Vu Lỵ vốn rất chật vật với tình cảnh này, nàng liên tục ở phía sau nỉ non giải thích hộ Tinh Đông: " Anh hiểu tính cách thằng bé, nó không hồ đồ cố ý làm ra chuyện mất mặt này đâu "
Đường Chính Dật căn bản chẳng quan tâm tới lời nói của ai. Hắn hất tay nàng ra khỏi. Vu Lỵ bị cái hất tay này của hắn làm cho cả người cứng đờ không biết phải làm gì tiếp theo.
" Không hồ đồ? Từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành em đều như vậy. Hạ Lạc Tâm! Em tới lúc nào mới chịu thôi day dưa với cái tên đó? "
Phải thừa nhận từ khi sống với Đường Chính Dật, sức chịu đựng của y đã lên một tầm cao mới. Có thể nghe đến đây đã là kỳ tích rồi.
" Kỳ Thời đã làm gì khiến anh trở thành như vậy? "
Đường Chính Dật giống như không thể kìm nén lâu hơn được nữa. Mặt hắn đỏ như lửa, trán nổi mấy đường gân ngắn dài. Cả cánh tay đều nổi lên gân. Tới lúc này Tinh Đông mới trở nên sợ hãi hắn, cả thân đều bắt đầu run rẫy. Hắn gầm lên: " Hắn công khai rồi! "
Tinh Đông mở to mắt, đến giờ phút này còn không hiểu công khai này chính là công khai cái gì. Trái tim của y đập một cách dữ dội, cả gương mặt đều toát mồ hôi. Nếu đúng là công khai mà y nghĩ thì không thể nào bài báo này không lọt tới tai của Đường Nhuận.
" Tôi hỏi em tới khi nào mới chịu trưởng thành đây? Chính miệng em muốn nhận mình là một phần của Đường gia, hiện tại thì đang làm ra cái chuyện gì? "
Mỗi lần cả hai cãi nhau, Đường Chính Dật luôn cố ý nhắc đến điểm này. Vô tình là điểm khiến y dễ phát điên lên nhất. Đến cả ăn năn hối lỗi hay lý lẽ trong đầu y từ ban nãy đến giờ đều bay đi sạch sẽ.
" Đúng! Chính miệng tôi tự nhận có phải làm anh không hài lòng? Đường Chính Dật anh ngày ngày đều không muốn tôi ở trước mặt anh... khụ... anh... chuyện tôi gặp ai anh cũng can thiệp vào. Có phải sau này tôi yêu ai có phải anh cũng sẽ nói người đó vô cùng xấu xa sao? Hiện tại tôi yêu Kỳ Thời rồi có phải anh ghê tởm lắm đúng không? Đường Chính Dật! Bây giờ tôi yêu Kỳ Thời tất cả đều nói với anh rồi. Anh muốn đuổi tôi đi nhanh một chút còn kịp... "
Chát
Tinh Đông ngã xuống sàn. Bất ngờ đến độ hai mắt mở lớn không thể khép lại. Vô định hướng về một phía.
Vu Lỵ thấy màn này liền giật mình một cái, hai chân vô thức lùi về sau. Đôi vai của nàng run rẫy, hai bàn tay che chặt miệng. Mọi chuyện trước mắt cứ như không phải hiện thực.
Đường Chính Dật hạ tay tát Tinh Đông một cái giống hệt như đã đánh tỉnh lý trí của mình. Không ngờ cùng lúc đó cũng đánh vào trái tim một cái thật đau đớn. Chuyện hắn làm từ trước đến nay đều rất quyết đoán. Trước khi hành động sẽ suy nghĩ đúng sai thật rõ ràng. Đứa nhỏ này hắn dạy dỗ không dễ dàng. Từ nhỏ đã không dám nói nặng, chuyện này dường như ai cũng biết. Chỉ có đứa nhỏ này ngu ngốc chưa từng nhận ra. Hôm nay, để hắn đành đoạn hạ tay xuống. Tinh Đông hoàn toàn không kiên dè gì mà chọc giận hắn.
Mắt Đường Chính Dật giật liên tục, hắn đỡ cánh tay đang run lên của mình.
Trong không gian chỉ nghe được tiếng thở dốc này. Tinh Đông vô thức bật cười thành tiếng. Vu Lỵ cùng Đường Chính Dật đồng loạt nhìn về phía y với ánh mắt ngạt nhiên.
Mắt Tinh Đông ngấn nước nhưng không hề chảy xuống. Chỉ là y chợt cảm thấy rất buồn cười. Đáng lí ra chuyện này y phải biết từ sớm hơn.
Đường Chính Dật! Đáng lẽ ngày hôm đó hắn không nên bế ai đó trên vai. Ngày hôm đó hắn không nên vô ý tiếp một cuộc điện thoại của ai đó để sau này phải tiếp một trăm cuộc điện thoại tương tự. Đường Chính Dật! Nếu hắn biết thời điểm này diễn ra như vậy ngày hôm đó hắn không nên cãi cha mẹ mà lấy Tống tiểu thư. Ngày hôm đó hắn không nên yếu lòng vì giọng nói của ai đó, không nên vì ai đó mà nhẫn nhịn chịu đựng, càng không nên vì ai đó ngày ngày sống trong khổ sở.
Hạ Lạc Tâm! Ngày hôm đó nếu như không ngu ngốc si mê bộ dáng trưởng thành của người đàn ông nào đó chắc chắn sẽ không có ngày hôm nay. Không ngu ngốc bị người đàn ông cao lãnh này giả vờ ôn nhu mê hoặc. Nếu như không phải ngày đó không có người đàn ông cầm ô sẽ không có ngày hôm nay. Nếu như Hạ Lạc Tâm không ngu ngốc vì mong chờ tình cảm của người đàn ông này mà mặc kệ người đời phỉ báng ra sao thì sẽ không có ngày hôm nay.
Tinh Đông thật sự rất buồn cười. Nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao bao nhiêu tâm tư tình cảm đều dành hết cho người đàn ông này. Buồn cười những năm tháng cứ ngỡ là hạnh phúc nhất chỉ là tự y ảo tưởng. Buồn cười một người cố giữ chặt tình cảm không dám buông. Buồn cười cả đứa trẻ ngốc bảy tuổi đã nhất quyết muốn theo hắn không màn tương lai ra sao. Buồn cười một thanh thiếu niên mười sáu tuổi len lén viết tên hắn lên trang vở trắng. Buồn cười một chàng trai hai mươi hai tuổi đội trời mưa mua cho hắn thuốc trị cảm.
" Hạ Lạc Tâm cả đời chưa từng hối hận, chưa từng tiếc nuối. Đến hiện tại chuyện tôi tiếc nuối nhất chính là năm tôi mười tám tuổi! "
- ------------
Nguyệt: Thật ra có vài lời muốn nói với mấy bạn. Chuyện tình cảm vốn là chuyện phức tạp nhất. Giữ không được, buông lại càng không. Nếu nói " Vì yêu tôi tình nguyện để người đó đến với người yêu họ. Họ hạnh phúc, tôi hạnh phúc ". Vậy có khác gì đang nói tình cảm của các bạn không đủ lớn để giữ người kia? Yêu thì hãy nói, xin đừng giữ trong lòng. Đừng biến tình cảm của mình thành một trò đùa. Có thể đối phương sẽ từ chối bạn cũng có thể đối phương sẽ giữ lấy bạn. Hoặc là bạn có thể thoải mái ra đi, không thứ gì đè nặng tâm tư bạn hoặc bạn có thể cùng người đó tạo nên một tình yêu. Tình yêu giống như cơn gió vậy, trước khi nó trôi qua cũng nên để cho nó một kỷ niệm. Có thể nó sẽ giữ lại để ghi nhớ cũng có thể nó sẽ giữ lại để trân trọng.
- Phải xin lỗi vì gần một tháng mới ra chương. Một phần vì bận quá. Thời gian tới sẽ siêu tích cực ra chương:>>> dạo gần đây mình u mê Trần Tình Lệnh không thoát nổi luôn huhu: