Nhân Tổ

chương 267: đan thanh cung chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thư phòng hoàng cung, Lý Thiên Hoa mặc một bộ y phục đơn giản, nhìn hắn lúc này càng giống một tu sĩ mà không phải hoàng đế một nước.

Dưới ánh đèn leo lét, chỉ còn Lý Thiên Hoa và Tôn Kỳ, lúc này Lý Thiên Hoa mới cẩn thận hỏi kỹ mọi chuyện:

“Đại sư nói thật cho trẫm biết đan này tỉ lệ thành công bao nhiêu?”

Tôn Kỳ chắp tay thành thật nói:

“Bệ hạ tha tội, trước đó nói không tới năm thành, nhưng thực tế có thể đạt tới năm thành.”

“Thật chứ?” Lý Thiên Hoa nhíu mày, không hoàn toàn tin vào lời này.

“Thần tuyệt không dám dối gạt bệ hạ.” Tôn Kỳ tâm như chỉ thủy thành thật nói.

“Vậy thì trước đó, ái khanh thành công ngay lần thử đầu tiên cũng quá may mắn đi.”

“Hẳn là Ma tổ muốn thần sống để phục vụ bệ hạ.”

Lý Thiên Hoa nghiêm sắc mặt nhìn thẳng vào mắt Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ tâm sáng như hồ nước không hề có một gợn sóng.

Sau vài hơi thở, Lý Thiên Hoa thu hồi ánh mắt, hắn quả thực không quá tin tưởng lời Tôn Kỳ, nhưng cũng không dám ép quá mức, dù sao cũng mới thu Tôn Kỳ dưới trướng, Tôn Kỳ không hoàn toàn thành thật cũng là dễ hiểu, sau này hắn lại dùng tâm kế thu phục cũng không muộn.

Với Lý Thiên Hoa mà nói tỉ lệ năm thành đã phi thường cao. Nên biết số lượng Luyện Linh cảnh đỉnh phong tại Nộ Chiến Thành nhiều lắm, chỉ cần một nửa trong số đó tạo thể thành công, hắn sẽ có được một đội quân Tạo Thể cảnh khổng lồ, đủ sức chinh phạt tứ phương.

Lúc này trên mặt của Tôn Kỳ lại có sự bối rối, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Lý Thiên Hoa nhanh chóng nhận ra, hắn hỏi:

“Đại sư có chuyện gì khó nói sao?”

Tôn Kỳ lúc này chắp tay cúi đầu nói:

“Không dấu gì bệ hạ, đan này mới ở giai đoạn thử nghiệm bước đầu, mới chỉ có một loại tạo thể…”

“Khanh muốn có thêm nhiều phụ thể để nghiên cứu sao?” Lý Thiên Hoa nhanh chóng đoán được ý của Tôn Kỳ.

“Bệ hạ sáng suốt.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, trong kho hoàng cung còn có rất nhiều loại phụ thể, khanh có thể tùy ý sử dụng…”

Nghĩ một chút Lý Thiên Hoa lại nói:

“Không chỉ vậy, ma thạch, ma thú hạch, thảo dược… trong kho, khanh có thể tùy ý lấy.”

“Đa tạ bệ hạ.” Tôn Kỳ chắp tay cúi đầu, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn nét băn khoăn.

“Còn yêu cầu gì khanh cứ nói, trẫm đã tin dùng khanh thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi.” Lý Thiên Hoa nhanh chóng nhận ra nét băn khoăn của Tôn Kỳ.

Chuyện này cũng vừa thích hợp cho Lý Thiên Hoa dùng tâm kế, nếu như Tôn Kỳ càng có nhiều yêu cầu, càng có nhiều tham niệm, vậy thì sẽ càng gắn chặt với hắn, càng dễ điều khiển.

Tôn Kỳ như được cởi khúc mắc trong lòng, nói:

“Bệ hạ, thần cần có Luyện Linh cảnh thử đan.”

“Tưởng chuyện gì, khanh chỉ cần nói với đám nô tài, bao nhiêu Luyện Linh cảnh cũng có.”

“Nhưng thử đan khả năng thất bại rất cao, nếu như giết chết Ma tộc, tội này…”

“Ha… ha… ha… trẫm còn tưởng khanh lo lắng chuyện gì? Chết một ít Luyện Linh cảnh thì đã sao? bọn hắn đây là hy sinh cống hiến vì Ma tộc. Bọn hắn chết rất đáng. Khanh không cần lo lắng mấy chuyện đó, cứ thoải mái mà làm.”

Tôn Kỳ nét mặt giãn ra, tươi cười đa tạ Lý Thiên Hoa.

Trước đó còn kết tội Tôn Kỳ giết hại Ma tộc, bây giờ lại cho Tôn Kỳ thoải mái thí nghiệm. Đây chính là Ma giới, chỉ cần có đủ ích lợi trăm ngàn mạng sống của Ma tộc đều xứng đáng.

Sáng sớm, gió lành lạnh thổi. Một cánh cổng đại môn mở ra.

Một tên trung niên lực lưỡng mặc áo giáp toàn thân đẩy ra một chiếc xe lăn.

Ngồi trên xe lăn là một thanh niên tuổi tác trẻ trung.

Tên trung niên mở rộng tầm mắt nhìn xung quanh, sau đó đẩy xe lăn đi ra, hắn giọng nói trầm vang mà hữu lực, hỏi:

“Trong hoàng cung không thiếu thần dược trị thương, cung chủ vì sao còn ngồi xe lăn?”

Tên thanh niên phe phẩy quạt cười nói:

“Thân thể Nhân tộc quá yếu đuối, không chịu được dược lực quá mạnh, chỉ có thể từ từ chữa khỏi.”

Tên thanh niên này không ai khác chính là Tôn Kỳ. Đây là ngày đầu tiên hắn nhận chức Đan Thanh Cung Chủ, hắn tạm thời không nghĩ đến chuyện luyện đan, hắn muốn đi dạo một chút để thả lỏng tinh thần.

Còn tên trung niên này chính là hộ vệ đặc cách Lý Thiên Hoa phái đến làm chân sai vặt cho Tôn Kỳ, tên này gọi là Lý Biểu tu vi Tạo Thể cảnh đỉnh phong, trước đó là đội trưởng trong cấm quân hoàng thành.

Không cần thông minh cũng biết Lý Biểu được phái đến không chỉ làm chân sai vặt mà còn giám sát nhất cử nhất động của Tôn Kỳ, trong bóng tối còn có một vị Hợp Nhất cảnh luôn theo dõi Tôn Kỳ.

Lý Thiên Hoa đây là vừa muốn bảo vệ Tôn Kỳ khỏi đám phản nghịch, vừa muốn giám sát Tôn Kỳ.

Lý Thiên Hoa hiện tại muốn lấy lòng Tôn Kỳ nên không đòi hỏi đan phương, nhưng sau này Lý Thiên Hoa chắc chắn phải có được đan phương. Hắn không thể tin tưởng hoàn toàn vào Tôn Kỳ, lỡ đâu có một ngày Tôn Kỳ chạy sang phe địch, vậy thì cái gì hắn cũng không có.

Vậy nên cần giám sát Tôn Kỳ không để chạy thoát, đồng thời âm thầm dò xét đan phương của Tôn Kỳ, nếu như trong âm thầm có thể lấy được đan phương của Tôn Kỳ mà không cần mở lời đòi hỏi, đây mới là kết cục tốt nhất.

Trong mắt Lý Thiên Hoa thì Tôn Kỳ cũng chỉ là công cụ chuyên nghiên cứu cho hắn.

Tôn Kỳ biết rõ Lý Biểu và một tên Hợp Nhất cảnh đang giám sát mình, nhưng hắn vẫn làm như không biết.

Tôn Kỳ phe phẩy quạt cười nói:

“Lý đội trưởng vào cung được bao lâu rồi?”

“Thuộc hạ vốn sinh ở trong hoàng thành, sau đó được đưa vào trong cung đào tạo, cả đời này ở trong cung, tương lai cũng là chết ở đây.” Lý Biểu thành thật trả lời.

“Lý đội trưởng không có ý định ra ngoài ngắm phong cảnh sao?”

“Bên ngoài hay bên trong có gì khác nhau, vẫn là cuộc tranh đấu cá lớn nuốt cá bé. Tại trong hoàng thành, quen thuộc địa bàn, thuộc hạ vẫn là sống dễ hơn.”

Tôn Kỳ lắc đầu cười, tên này cũng quá nghiêm túc đi, nhưng ngẫm kỹ lời của hắn thì cũng không sai. Tôn Kỳ đổi chủ đề hỏi:

“Lý đội trưởng có thể dẫn ta đi tham quan hoàng cung?”

Lý Biểu đẩy xe lăn về phía trước, từ tốn kể chuyện hoàng thành.

Hoàng thành vô cùng rộng lớn, là nơi sinh sống của vô số con dân. Hoàng thành có khoảng mười ngàn công trình lớn, trăm ngàn công trình vừa và vô số công trình kiến trúc nhỏ.

Trung tâm hoàng thành là Tử Cấm Thành.

Tử Cấm Thành là nơi ở hoàng gia. Tử Cấm Thành có tám đại môn và mười sáu tiểu môn, phân bố đều tại bốn phương vị.

Trong Tử Cấm Thành có Điện Thái Hòa và sân Đại Triều Nghị, là địa điểm được dùng cho các buổi triều nghi quan trọng.

Ngoài ra còn có Điện Long An, Hồ Thái Dịch, Cầu Trung Đạo, Đại Cung Môn, Tả Vu, Hữu Vu,…

Bảo vệ hoàng thành có Tứ Đại Soái, Ngũ Đô Thống, Bát Lộ Hầu, Thập Nhị Tinh Quân, Ẩn Tàng Sát…

Tôn Kỳ nghe Lý Biểu giới thiệu sơ lược cũng cảm thấy đau hết cả đầu, muốn từ muôn trùng vây mà trốn khỏi hoàng thành là không thể nào, kế hoạch trốn chạy của hắn xem ra còn phải tính toán lâu dài.

Mà đây mới chỉ là ngoài mặt hình thức, ai biết ẩn dấu đằng sau là lực lượng mạnh thế nào?

Tôn Kỳ được đưa đi tham quan các nơi trong hoàng thành.

Các nơi đều được canh phòng vô cùng nghiêm mật, cứ cách năm thước là một tốp lính, mỗi một canh giờ lại đổi phiên canh gác, đám lính tu vi đều là Tạo Thể cảnh trở lên, đội trưởng đều là Tạo Thể cảnh đỉnh phong, chỉ huy đều là Hợp Nhất cảnh.

Mỗi nơi đi qua đều phải khai báo ám hiệu cùng lệnh bài, chỉ cần có sai sót lập tức bị bắt giữ tra khảo.

Cũng may Lý Thiên Hoa cho Tôn Kỳ quyền lợi tương đối nhiều, hắn có thể tham quan nhiều nơi mà không bị ngăn cấm.

Dừng lại trước một cung điện, Lý Biểu nói:

“Đây là Xuân Hoa Cung, chuyên luyện đan cho các vị nương nương.”

“Ta tưởng nhiệm vụ luyện đan cho hoàng gia chỉ có Đan Thanh Cung?” Tôn Kỳ hiểu kỳ hỏi.

“Cung chủ mới đến còn không biết, luyện đan cho hoàng cung có tận bốn cung: Xuân Hoa Cung chuyên luyện đan cho các vị nương nương, Trường Thọ Cung chuyên luyện thọ đan, Đan Thanh Cung chuyên luyện đan cho tu luyện, Dược Cung là cung lớn nhất trong bốn cung chuyên luyện tất cả các loại đan.

Bốn cung đồng thời cũng có nhiệm vụ giám sát lẫn nhau, mỗi một viên đan được đưa lên cho hoàng tộc phục dụng đều phải thông qua sự kiểm tra của cả bốn cung.”

Tôn Kỳ gật đầu đã hiểu.

Cách làm này phi thường hợp lý, để tránh có trường hợp kẻ gian dụng tâm bất chính trong đan cần cả bốn cung kiểm tra, đồng thời giám sát lẫn nhau đề phòng một cung nào đó phản bội.

Tôn Kỳ làm bộ thở dài:

“Xem ra ta phải gánh thêm trọng trách rồi.”

“Chuyện đó thì cung chủ không cần lo. Bệ hạ đã có lệnh cung chủ chỉ cần tập trung vào nghiên cứu, còn mấy chuyện khác không cần lo.” Lý Biểu trả lời.

“Như vậy là tốt nhất.” Tôn Kỳ mỉm cười.

Đúng lúc này có một đám thiếu nữ từ trong Xuân Hoa Cung đi ra đang vui vẻ cười nói, đám thiếu nữ này nhìn thấy hai tên đang chỉ chỉ trỏ trỏ Xuân Hoa Cung, một tên còn ngồi xe lăn. Đây là đang nói xấu Xuân Hoa Cung sao? Chắc chắn là như vậy rồi.

Đám thiếu nữ này luôn mang ngạo khí, ỷ có mấy vị nương nương yêu thương chống lưng, thường thường sẽ không coi ai ra gì, hành động và lời nói luôn cực đoan.

Một vị thiếu nữ bước lên chỉ thẳng mặt Tôn Kỳ, quát:

“Tên nhà quê này ở đâu chui ra, dám đứng trước Xuân Hoa Cung chỉ chỉ trỏ trỏ?”

Tôn Kỳ nhìn nàng cười nói:

“Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải đứng chỉ trỏ mà là ngồi chỉ trỏ.”

“Ây dô! Tên nhà quê ngươi cũng thật to gan còn dám bắt lỗi ta. Ngươi có biết ta là ai không hả? chỉ cần ta nói một câu, ngươi sẽ sống không bằng chết.”

Tôn Kỳ nở nụ cười:

“Vậy nói xem nàng là ai?”

Một vị thiếu nữ khác từ phía sau nhảy ra nói:

“Giới thiệu cho ngươi biết đây là Hương Loan tỷ, gần đây Hương Loan tỷ đã luyện thành Trường Xuân Đan rất được Cẩm Phi ưa dùng, mà Cẩm Phi lại rất được bệ hạ ân sủng. Ngươi nói xem lời của nàng có khiến ngươi chết được không?”

Cô nương gọi Hương Loan nghe giới thiệu về mình thì tự hào hất mặt lên trời, chờ đợi Tôn Kỳ run rẩy xin tha.

Tôn Kỳ chỉ phe phẩy quạt cười nói:

“Vậy mà ta còn tưởng là nữ hoàng bệ hạ đây?”

Hương Loan mặt đỏ tức giận, hắn vậy mà còn dám buông lời trêu chọc nàng. Nàng ngay lập tức buộc cho Tôn Kỳ một cái tội:

“To gan! Dám mang bệ hạ ra trêu đùa. Đây chính là tội chết. Lính đâu! Mau bắt tên này lại.”

Mấy tên lính gần đó nghe được ồn ào liền tiếp lại gần.

Hương Loan cùng đám thiếu nữ hất mặt dương dương, chuẩn bị đem Tôn Kỳ ra kết tội.

Tôn Kỳ vẫn tủm tỉm cười, phe phẩy quạt.

Lý Biểu không chịu được nói:

“Các vị cô nương, đây là Đan Thanh Cung Chủ. Các vị không được vô lễ, mau quỳ bái nhận tội.”

Hương Loan cùng đám bạn nghe thấy mấy chữ Đan Thanh Cung Chủ thì sắc mặt hơi tái, đây là chức vị ngang với Xuân Hoa Cung Chủ của các nàng, lần này các nàng chọc phải họa rồi.

Các nàng thực sự còn không biết rằng chức vị của Tôn Kỳ còn cao hơn Xuân Hoa Cung Chủ, ngang với thượng thư một bộ.

Hương Loan có chút hơi run, nhưng vẫn cứng miệng:

“Ngươi nói là cung chủ thì là cung chủ sao? Các ngươi có bằng chứng gì? Đan Thanh Cung đã lâu rồi không có cung chủ, các ngươi có phải tự mình nhận vơ? Tội này càng đáng chết muôn phần.”

Tôn Kỳ lắc đầu cười:

“Chứng minh? Ta việc gì phải chứng minh với các ngươi! Lý đội trưởng, giết đi!”

Lý Biểu nghe lệnh cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Tôn Kỳ lại dứt khoát như vậy, hắn ngập ngừng nói:

“Cung chủ bớt giận! nàng là hồng nhan bên cạnh Cẩm Phi…”

“Bệ hạ háo sắc sao?” Tôn Kỳ ngắt lời hỏi.

Lý Biểu nghe xong, lại không nói thêm nữa.

Bệ hạ khác với tiên vương đời trước, bệ hạ không hề háo sắc, ngược lại còn mang trong mình một cỗ hoài bão lớn lao. Nếu bệ hạ đã không háo sắc, vậy thì giữa Tôn Kỳ và Cẩm Phi, bệ hạ chắc chắn sẽ chọn Tôn Kỳ, mà đây thậm chí chỉ là một nữ quan của Cẩm Phi, giết thì giết có gì phải suy nghĩ.

Lý Biểu bước lên, khí tức Tạo Thể cảnh đỉnh phong phóng thích.

Hương Loan cùng đám bạn tu vi yếu lập tức bị ép liên tục lùi lại, đám lính gần đó thấy không ổn vội đi gọi đội trưởng vì thực lực của bọn hắn không đủ ngăn lại Lý Biểu.

Hương Loan bắt chéo tay trước ngực kêu lên:

“Khoan đã…”

Rắc… rắc… tiếng xương cốt vỡ nát.

Hương Loan hai cánh tay bị đánh nát, miệng không ngừng ọc máu. Không hổ là lính được hoàng thành đào tạo, vừa ra tay là sấm động chớp giật.

Không để Hương Loan kịp suy nghĩ, một nắm đấm đã tới ngay trước mặt nàng.

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Dừng tay!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio