Tôn Kỳ tại không, tay chỉ chân trời, lớn tiếng ra lệnh:
“Chuẩn bị lực lượng tiêu diệt phản loạn!”
Bầy yêu nghe lệnh kích động, hô vang dậy trời:
“Diệt phản loạn! diệt phản loạn!”
Đám đại thánh nhìn nhau, Tôn Kỳ làm vậy có hơi vội, có nên ngăn hắn lại, đợi bàn bạc kỹ rồi hãy hành động.
“Thất đệ làm vậy sợ không chu toàn?!” Tê Hoành Vương mở lời khuyên.
Tôn Kỳ xua tay:
“Quân ta thiện chiến, tinh thần sĩ khí đang cao. Đối phương không có hoàng tọa trấn, tinh thần nơm nớp lo sợ, chỉ trốn không dám liều. Ta mạnh địch yếu, lúc này không tiến quân thì chờ lúc nào?”
“Nhưng còn phía Thanh Long?” Ma Bằng Vương nói vào.
“Lo sợ Thanh Long vậy thì càng phải đánh nhanh thắng nhanh, khiến bọn chúng bất ngờ không kịp trở tay.” Tôn Kỳ kiên quyết, một lời đã định không nghe bất kỳ lời bàn ra nào. “Các vị yên tâm, lần này tất thắng, dương danh Bát Thánh Thiên Tôn chúng ta. Các vị huynh đệ nghỉ ngơi, ta đi một chút sẽ về.”
Dứt lời, Tôn Kỳ mang theo đại quân tiến công.
“Thôi tùy hắn đi.” Ma Bằng Vương thở dài nói.
“Hắn đi rồi cũng tốt. Chúng ta nói một chút về bản nguyên sinh mệnh đi.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười thần bí nói.
Đám đại thánh nghe thấy chủ đề này thì ánh mắt tỏa sáng, ngay cả vô cảm vô xúc như Ô Nhung Vương cũng không tránh khỏi một chút xao động.
“Chỗ này không thích hợp nói chuyện!” Ác Giao Vương nhìn quanh nói.
Nơi này có một đám tiểu yêu qua lại, ai biết trong số chúng có hay không tai mắt của Tôn Kỳ vậy nên tốt nhất vẫn là chọn địa điểm khác.
Tê Hoành Vương một bước đằng không, tiến tới một ngọn núi, đưa tay đấm một cái.
Oanh! ngọn núi bị đục một lỗ lớn.
“Chúng ta vào đây nói chuyện!” Tê Hoành Vương mở miệng, trước tiên tiến vào.
Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, Ma Bằng Vương lên tiếng:
“Các vị thấy sao?”
“Máu huyết của hắn chứa đựng nồng đậm sinh mệnh lực giống với bản nguyên sinh mệnh của chúng ta. Chắc chắn là cùng một nguồn gốc.” Ác Giao Vương kết luận.
“Phải! nhưng tại sao sinh mệnh lực của hắn lại nồng đậm như vậy? phải chăng sinh mệnh lực nồng đậm chính là nguyên nhân hắn có thể tái sinh? chúng ta có thể bắt chước được không?” Ma Bằng Vương liên tiếp đặt câu hỏi.
Đám đại thánh bắt đầu thảo luận về sinh mệnh trong huyết dịch của Tôn Kỳ, truy nguyên cách hồi sinh.
…
“Giết! giết! giết!”
“Ma thánh vì sao lại vậy? Hoàng bọn ta đã nhận thua, sao ngài còn đuổi cùng giết tận?”
“Ma thánh! tha mạng!”
“Ma thánh, ngài làm như vậy không sợ Tham Thiềm Hoàng trả thù sao?”
“Ma thánh đại yêu đại lượng, xin tha cho bọn tiểu yêu. Chúng tiểu yêu không liên quan gì với Tham Thiềm Hoàng. Chúng tiểu yêu cũng là bị bắt buộc.”
“Ma thánh, bọn tiểu yêu xin đầu hàng...”
“Ma thánh, xin nể mặt Thanh Long thần thú tha cho chúng tiểu yêu...”
“Huyết Ngục, ngươi là ma đầu, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
“Huyết Ngục, ta nguyền rủa ngươi, ta có chết cũng hóa thành oán linh khiến ngươi sống không được ngủ không yên.”
“Ta hận!!”
×
“Không! ta không muốn chết!”
Đủ các loại âm thanh từ cầu xin, nguyền rủa, đe dọa, xin hàng… bất cứ cách nào có thể giữ mạng, bọn chúng đều xử ra. Tham Thiềm Vực không có hoàng tọa trấn, Tôn Kỳ lại đích thân ra tay, ưu thế địa lợi của bọn chúng hoàn toàn bị nghiền nát. Tôn Kỳ chém giết không biết mỏi tay, ngay cả tiểu yêu hắn cũng không tha, chỉ cần trong tầm mắt của hắn đều phải chết.
Máu tưới không trung, huyết nhục rải đường, ngàn dặm máu tươi, chấn kinh thiên hạ.
Yêu giới thường xuyên xảy ra chiến tranh, mỗi tên Yêu tộc đều hung tàn ác sát, liếm máu trên móng vuốt là chuyện thường tình.
Nhưng cho dù có tàn ác đến mức nào đi chăng nữa, đi vào Tham Thiềm Vực cũng muốn nôn ói. Đây không phải chiến tranh, đây là nghiêng về một phía tàn sát!
Bình thường phe chiến thắng sẽ không tàn sát quá mức tộc bại trận, vì tù binh, vì lương tâm, vì sợ ô danh. Kẻ đứng đầu cũng tự trọng thân phận mà không tự tay ra tay với kẻ yếu. Nhưng Tôn Kỳ lại khác, chỉ cần hắn thấy hắn liền giết. Hắn đối với giết chóc như một loại hưởng thụ.
Đứng trên đống xác chết chất cao như núi, Tôn Kỳ thản nhiên, không vui không giận.
Xung quanh là hàng trăm ngàn Yêu thú bị bắt làm tù binh, bọn chúng nhìn Tôn Kỳ chẳng khác nào ác ma, tính mạng của bọn chúng hoàn toàn nằm trong một câu của Tôn Kỳ.
Hắn lấy ra bầu rượu, nhấp một ngụm, mỉm cười. Rượu nồng phối với mùi máu quả là tuyệt phối.
Ngoảnh mặt mười dặm máu tanh, nhấp chung rượu thanh ai sánh danh?!
500 năm trước, ta giết chưa thống khoái. 500 năm sau, ta lại giết tiếp. Ai có thể cản!
Tôn Kỳ giơ tay hạ xuống.
Phốc, phốc, phốc… đầu bay lên, máu tuôn trào, thân chạm đất, mười vạn hồn phách.
Trời cao giận dữ, huyết sắc thương khung là hơi máu hay ánh hoàng hôn?
Oanh! oanh! oanh! huyết lôi rạch ngang bầu trời, huyết vân hội tụ. Sát quá nhiều, oán linh cảm nhiễm thiên địa đại đạo, thiên địa giáng huyết lôi trừng phạt ác ma.
Tôn Kỳ mỉm cười, từng bước đằng không, nghịch thiên nghịch địa.
Ta muốn xem trời tru đất diệt ta thế nào?
Mấy ngàn năm trước, ngươi không trừng phạt đám Yêu tộc sát nhân. Mấy ngàn năm sau, ta chỉ lấy đạo của bọn hắn trả bọn hắn, người lấy cớ gì trừng phạt ta.
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm rút về sau thủ thế.
“Thiên địa bất minh. Ta tự cầu mình.”
Oanh! nắm đấm vung ra, không gian răng rắc sụp đổ, cuồng phong bão tố kéo lên, bầu trời bị đánh xuyên thủng một lỗ lớn.
Thiên địa phản ứng, tức giận vì bị khiêu khích.
Sấm sét giăng đầy trời như mạng nhện, hắc vân che thái dương.
Ầm, ầm… chớp nổ.
Tách, tách… từng giọt mưa nặng hạt trút xuống mặt đất khô cằn.
Có mưa, đám Yêu tộc không hề vui mừng, ngược lại còn thêm kinh sợ vì trận mưa này lạnh, sắc, âm oán, hồng nhạt màu máu… đây là điềm báo cực xấu. Trời giáng nguyền rủa.
“Thiên phạt! Đây là thiên phạt!” một tên Yêu tộc già, ngửa mặt nhìn trời, không giấu nổi kinh sợ. Đám Yêu tộc trẻ không hiểu chuyện gì nhưng cũng biết đây không phải chuyện tốt. Phải chăng do bọn chúng giết quá nhiều khiến trời đất phẫn nộ.
Tôn Kỳ hừ lạnh. Hắn đạp bước thiên không, lấy tay làm đao, một thanh huyết đao khổng lồ hiện ra. Tôn Kỳ tay giáng xuống, cự huyết đao cũng động theo. Huyết đao chém đôi bầu trời. Lôi tán, mây tản, phong tan.
Tôn Kỳ cúi đầu nhìn bầy yêu, ánh mắt sắc lạnh:
“Từ nay kẻ nào còn phát tán mấy lời mê tín nữa thì đừng trách ta diệt cả tộc.”
Lời đe dọa của Tôn Kỳ khiến bầy yêu run sợ cúi đầu, hắn không chỉ muốn trừng phạt cá nhân hay gia đình, hắn muốn diệt cả tộc, đây là cỡ nào mạnh sát tính. Tôn Kỳ dám ra tay không? không Yêu thú nào dám nghi ngờ lời hắn.
Tôn Kỳ đe dọa xong, ra lệnh:
“Các ngươi tiếp tục chinh phạt, kẻ nào không hàng giết không tha.”
“Vâng! đại thánh.” chúng yêu nhận lệnh, vội vã rời đi. Bọn chúng không dám ở bên Tôn Kỳ quá lâu, biết đâu Tôn Kỳ nổi sát tính, giết luôn cả bọn chúng thì sao.
Rất nhanh, chỉ còn lại Tôn Kỳ giữa trời đất cùng ngổn ngang xác chết.×
Tôn Kỳ sắc mặt trở nên nghiêm túc trịnh trọng, vẻ ngông cuồng, ác sát, bất cần trước đó hoàn toàn tiêu mất.
Tôn Kỳ vỗ hồ lô, bên trong bay ra một bộ hài cốt. Tôn Kỳ cầm bộ hài cốt trịnh trọng đặt trên đống xác chết Yêu thú.
Tôn Kỳ chắp tay, cúi đầu nhất bái.
“Đa tạ tiền bối vì Nhân tộc cống hiến hy sinh, mặc dù không có thành quả nhưng tấm lòng đáng quý.”
Tôn Kỳ cúi đầu nhị bái.
“Đa tạ tiền bối giúp ta. Mặc dù tiền bối vô tình làm nhưng quả thực đã cứu mạng ta, ơn này không thể quên.”
Tôn Kỳ cúi đầu tam bái.
“Ta xin tạ lỗi cùng tiền bối, vì một chút bốc đồng của ta khiến xương cốt tiền bối rơi vào tay đám Thanh Long, dù không biết bọn chúng đã làm gì nhưng ta chắc chắn bọn chúng sẽ không đối xử tốt với hài cốt tiền bối.”
“Tiền bối huyết nhục đã tan, hồn phách đã tán. Bụi về với bụi, đất về với đất. Ta xin dùng hàng triệu sinh mệnh Yêu tộc làm lễ tế, tiễn tiền bối lên đường. Đây chỉ là lãi nhỏ ban đầu Tiền bối có linh, hãy dõi theo bước chân của ta. Nhân tộc nhất định có ngày tươi sáng.”
Bái xong ba bái, Tôn Kỳ lặng im tưởng niệm.
Một thoáng sau, hắn hít một hơi sâu, cao giọng cất tiếng ngâm xướng:
“Tiết tháng Bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi may lạnh buốt xương khô,
Não người thay buổi chiều thu,
Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.
Đường bạch dương bóng chiều man mác,
Ngọn đường lê lác đác sương sa,
Lòng nào là chẳng thiết tha,
Cõi dương còn thế nữa là cõi âm.
Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Có khôn thiêng phảng phất u minh,
Thương thay thập loại chúng sinh,
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người.
Hương khói đã không nơi nương tựa,
Hồn mồ côi lần lửa đêm đen,
Cũng có kẻ tính đường kiêu hãnh,
Chí những năm cướp gánh non sông,
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau.
Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa sất phu,
Lớn sang giàu nặng oán thù,
Máu tươi lai láng, xương khô rã rời.
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc,
Quỷ không đầu than khóc đêm mưa
Cho hay thành bại là cơ
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan!”
(Trích Văn tế thập loại chúng sinh, Nguyễn Du)
Sau đó, hắn lại lặng im, nhìn xương Kiêu một lần đưa tiễn cuối cùng. Hắn búng tay, một đốm lửa nhỏ xuất hiện. Lửa này không phải bình thường lửa mà là Vạn Hỏa Chi Tổ.
Xương Kiêu đã đạt tới mức bất nhập, bất xâm, bất hủ. Bình thường phương pháp không thể phá hủy được, đó là lý do vì sao nhiều năm rơi vào tay đám Thanh Long nhưng xương Kiêu vẫn không hề có một vết xước dù là nhỏ nhất.
Trong trời đất này cũng chỉ có vài thứ có thể phá hủy được xương Kiêu, Vạn Hỏa Chi Tổ là một trong số đó.
Nhìn bộ xương từ từ tiêu tán, lòng Tôn Kỳ cảm thấy nhẹ nhàng.
Xương Kiêu với hắn hoàn toàn không có tác dụng, hắn cố gắng lấy lại xương Kiêu chỉ vì tôn trọng tiền bối, không muốn để Kiêu chết mà không yên, bị mang tới mang đi thực nghiệm. Lần này coi như giải quyết xong một tiểu tâm tư.