Nhân Tổ

chương 661: họa từ miệng mà ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vòng thi thứ hai kết thúc, mở ra vòng thi thứ ba xếp hạng.

Thế nhưng có một điểm khiến ban tổ chức bối rối là có một trận đấu hai thí sinh cùng lúc rớt xuống đài, bọn họ không biết nên chọn ai tiến vào vòng tiếp theo.

Nếu loại cả hai thì quá bất công, nếu chọn cả hai thì sợ sẽ thành tiền lệ xấu, có người sẽ lợi dụng để dàn xếp kết quả.

Vả lại cùng chọn hay cùng loại sẽ tạo thành số lẻ, làm rối sắp xếp của ban tổ chức.

Cuối cùng quyền quyết định vẫn là rơi vào mấy vị phong thần ở đây.

“Mấy vị thấy sao?” Thương Quân mở màn hỏi.

“Loại cả hai.” một vị lạnh lùng nói.

“Vậy thì quá bất công, chi bằng cho đấu lại.”

“Mất thời gian! nếu bọn hắn lại đánh hòa, chẳng lẽ phải đấu lại tiếp, vậy bao giờ mới kết thúc được.

Chúng ta đâu dư thời gian nhìn xem hai tên nhóc đánh nhau.” một vị phong thần tỏ ra bực bội.

“Bốc thăm lựa chọn một người?”

“Chỉ sợ tên thua không phục.”

“Để cả hai vào đi.”

“Không tốt lắm!”

Bọn họ bàn tới bàn lui cũng không ra được kết quả.

Cuối cùng, Quyển Phong Thần hắng giọng nói:

“Chư vị nghe ta nói một lời thế nào?”

“Mời!” Thương Quân ra hiệu.

“Ta cảm thấy hai bọn họ thực lực cũng được, nhưng mà có người thực lực còn tốt hơn, đáng tiếc không may bị loại sớm.

Chi bằng chọn thêm một người, tổ chức một trận chiến ba người, chắc chắn sẽ không có kết quả hòa nữa.”

“Cũng được! nhưng như thế nào chọn người thứ ba.” Chung Sơn Thần phụ họa.

“Có gì khó! học viên nào cảm thấy tự tin cũng có thể tham gia, dùng một trận quần chiến, người chiến thắng sẽ đấu tiếp, tranh tấm vé cuối cùng.”

Đề nghị này cũng coi như tạm được, không có ai phản đối.

Quyển Phong Thần tủm tỉm cười.

Thông báo vừa được đưa ra khiến đám học viên xôn xao, đây chính là tấm vé vớt cuối cùng, cơ hội lại mở ra.

Đối với hai tên kia có hơi bất công, nhưng mà nghĩ lại, đối thủ trải qua một trận quần chiến, chỉ sợ không còn nhiều sức lực, bọn họ vẫn có ưu thế lớn.

Trận đấu lập tức diễn ra, có khoảng 50 tên bước lên đài, không ngạc nhiên khi trong đó có Thượng Quan Du.

Quyển Phong Thần dụng tâm chính là cái này, hắn muốn tạo thiện cảm với Thiên Sát lão nhân.

Mặc dù lời nói thể hiện sự công tâm nhưng chỉ cần thông minh liền nhìn ra ý tứ trong đó.

Trận tranh vé vớt diễn ra, có 12 tên là Tinh Khiếu cảnh, còn lại là Liên Tinh cảnh.

Thượng Quan Du bộc lộ tài năng lần lượt đánh bại các đối thủ, giành lấy một phần ba tấm vé vớt.

Tiếp tục trận chiến ba người, Thượng Quan Du lại thắng giành tấm vé cuối cùng.

Thiên Sát lão nhân ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng thả lỏng, ít nhất cũng vào vòng xếp hạng, không quá bị mất mặt.

Bọn Quyển Phong Thần nhìn nhau mỉm cười, mọi chuyện thuận lợi.

Các vị phong thần khác lạnh nhạt, chẳng quan tâm.

Tôn Kỳ chẹp lưỡi, thầm nói: sống dai như đỉa.

Thượng Quan Du sau khi giành được tấm vé vớt, hắn đảo mắt tìm kiếm Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ trong đám đông cũng không quá nổi bật, bình thường thôi, hắn tìm một lúc mới thấy, khiêu khích nói:

“Ngươi chắc chắn không ngờ phải không? ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không gặp lại ta.”

Hắn ánh mắt sát khí đằng đằng nhìn Tôn Kỳ, mấy tên đứng gần đó nhẹ nhàng tách ra.

“Ngươi nói ta sao?” Tôn Kỳ tự chỉ mình, làm ra vẻ không biết.

“Ngươi là ai nha?”

Thượng Quan Du tức giận, bọn họ thế nhưng vừa mới đánh nhau.

“Ta là Thượng Quan Du.”

“Thượng Quan Du? không nhớ.

Nói rõ hơn chút đi.” Tôn Kỳ nhún vai.

“Ngươi mất trí sao!? Ta vừa đánh với ngươi vòng thứ ba.” Thượng Quan Du mắng.

“Vòng thứ ba?? nói rõ chút đi, ta dạo này trí nhớ không tốt.” Tôn Kỳ xoa xoa thái dương nói.

“Là người ngươi đã đánh bại.”

“Cái gì? nghe không rõ, nói lớn một chút.”

“Là người ngươi đã đánh bại.”

“Lớn chút nữa!”

“Là người ngươi đã đánh bại.”

“Thì ra là thủ hạ bại tướng.

Lại còn hét to như vậy, sợ mọi người không biết ngươi thua sao?!” Tôn Kỳ nhún vai cười nói.

Đám người xung quanh ồ lên cười.

Thượng Quan Du mặt đỏ bừng, tức đến bốc khói, hắn bị chơi.

“Lắm chuyện ồn ào! nhanh chuẩn bị thi đi!” lúc này có tiếng nói chấn động màng nhĩ.

Là Thiên Sát lão nhân giải vây cho đệ tử của mình.

Tất cả bị chấn cho rụt cổ.

Tôn Kỳ nhìn lão mỉm cười chắp tay.

“Hạng người lẻo mép như ngươi, không có tiền đồ.” Thiên Sát lão nhân dạy đời.

“Tiền bối dạy phải! thế nhưng thầy của học trò cũng chỉ biết dùng miệng lưỡi, xưa nay chưa thấy thầy động tay chân.” Tôn Kỳ làm ra vẻ thành thật.

“Thầy nào trò nấy.

Ăn nói cho cẩn thận, họa từ miệng mà ra.” Thiên Sát lão nhân hừ lạnh, vừa nói vừa liếc nhìn Nhã Văn, ý đã rất rõ ràng.

Mọi người nghe Tôn Kỳ nói cũng cùng chung khẳng định với Thiên Sát lão nhân.

Nhã Văn đau khổ, không lời có thể giải thích.

...

Trận đầu tiên vòng xếp hạng, Tôn Kỳ không ngờ lại gặp Trần Kỷ.

Nàng tỏ ra rất tự tin, có lẽ vì linh khí.

“Không ngờ lại gặp ngươi ngay trận đầu.”

“Ta cũng không ngờ.

Xem ra cá cược giữa chúng ta sau trận này sẽ có kết quả.” Tôn Kỳ mỉm cười.

“Đúng vậy!” Trần Kỷ gật đầu.

Nàng phất tay lấy ra một bộ đàn đá.

“Ngươi là người tu âm luật, lại chưa dùng lần nào? như vậy không tốt.

Hay là trận này ta và ngươi cùng tranh âm luật.” Trần Kỷ dụ dỗ.

“Được.” Tôn Kỳ phất tay lấy ra Thanh Huyền Cầm.

Hắn liền ngồi xuống bắt đầu khảy đàn.

Tinh… tinh… tinh…

Khi hắn đàn được vài nốt thì Trần Kỷ đột nhiên cầm thiết giản đánh tới.

Tôn Kỳ đã đoán trước giơ đàn đón đỡ.

Oanh! đều là linh khí, không có cái nào bị hỏng.

Trần Kỷ nhếch mép cười, bất ngờ một tay khác lấy ra thêm một thanh thiết giản tập kích.

Tôn Kỳ hất ra thiết giản, đạp đất lui lại.

“Sao ngươi biết?” Trần Kỷ ngạc nhiên.

Hắn vậy mà tránh được.

“Có gì khó! giản không phải luôn đi theo cặp sao?” Thì ra trước đó Trần Kỷ bộc lộ chỉ có một cây thiết giản linh khí là có tính toán.

Đáng tiếc không lừa được Tôn Kỳ.

Không còn lợi thế bất ngờ, nàng nhanh chóng bị đánh bại.

Trần Kỷ khóc hết nước mắt, mất trắng 50 điểm cho hắn, đã nợ chồng thêm nợ.

Vòng này Thượng Quan Du cũng thắng.

Hắn đã chứng minh cho mọi người thấy trận thua trước Tôn Kỳ chỉ là tai nạn.

Hắn nhìn Tôn Kỳ mà nghiến răng, chỉ mong trận sau gặp lại.

Nhưng thật bất ngờ trận tiếp theo, đối thủ của hắn là Dạ Tuyết.

Cả hai cùng bước lên đài, Thượng Quan Du bị sắc đẹp của nàng làm cho sửng sốt, trước đó đã từng nghe nói, nhưng bây giờ đối mặt, hắn mới thật sự cảm nhận hết lời đồn, chỉ có thiếu không dư.

Dạ Tuyết thực sự quá kinh diễm, so với lần trước tham gia, lần này Dạ Tuyết càng thêm lạnh, càng thêm xuất chúng.

“Tại hạ Thượng Quan Du, lần đầu gặp.” Thượng Quan Du chắp tay giới thiệu, biểu hiện ra phong thái ưu nhã quân tử.

Dạ Tuyết không thèm để ý, lấy ra thanh kiếm.

Thượng Quan Du cũng lấy ra vũ khí, là một cái quạt, phất nhẹ mấy cái nói:

“Đây là linh khí Nguyệt Loạn Vũ, sư tôn tặng cho ta nhưng ta không phát huy hết tác dụng của nó.

Vừa gặp nàng, Nguyệt Loạn Vũ đã rung động, ta nghĩ bảo phiến nên sánh với mỹ nhân...”

“Không cần!” Dạ Tuyết cắt ngang từ chối.

“Xin đừng từ chối! đây coi như là lễ vật làm quen của ta.”

“Không cần!” Dạ Tuyết nhấn mạnh từ chối.

“Dạ Tuyết, ta biết nàng không thiếu những vật này, cứ coi như là vật dụng cầm tay cũng được.” Thượng Quan Du mỉm cười đối đáp nho nhã.

Hắn gọi thẳng tên, như muốn kéo ngắn khoảng cách với Dạ Tuyết, còn nàng nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, không chỉ hắn, nàng nhìn ai cũng vậy thôi.

Trần Kỷ thì tặc lưỡi không ngừng, vì một kiện linh khí, nàng làm nhiệm vụ bán sống bán chết, còn người ta mở miệng là tặng, giống như linh khí là lá cây vậy, thích nhặt bao nhiêu thì nhặt.

Tôn Kỳ nhìn mà lắc đầu, đúng là hồng nhan họa thủy, lại một tên ngốc nữa cắm đầu vào.

Dạ Tuyết cầm kiếm đưa lên trước mặt, gió lốc cuốn lên tuyết bay đầy trời.

Thượng Quan Du mỉm cười khen:

“Rất đẹp!”

Hắn nhẹ nhàng tiến lên một bước, tinh thần trôi nổi, luân hoàn tỏa sáng.

Hắn triển khai toàn bộ lực lượng, dựng lên một vòng bảo hộ.

Với người đẹp, hắn làm sao có thể ra tay công kích được.

Dạ Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, một kiếm đâm ra, kiếm khí vô hình.

Phốc! kiếm khí đâm vào vòng bảo hộ, không một chút lực cản, vòng bảo hộ ầm ầm sụp đổ.

Một kiếm, phá phòng ngự toàn lực của Thượng Quan Du, nhưng mà hắn cũng không có thất vọng, mọi sự nên là như thế.

Thời gian tu đạo hai bên cách nhau mấy trăm năm, Dạ Tuyết thiên phú cũng là nhất tuyệt.

Thượng Quan Du chắp tay, mỉm cười:

“Ta nhận thua.”

Dạ Tuyết liếc hắn một cái không thèm để ý, bước xuống đài.

“Dạ Tuyết, khoan đã!” Thượng Quan Du với tay gọi.

Dạ Tuyết dừng chân, nghiêng đầu.

“Nguyệt Loạn Vũ, ta tặng nàng...” Thương Quan Du bước tới, muốn tặng quạt.

“Không cần!”

Thượng Quan Du bước tới trước mặt, nghiêm túc nói:

“Có thể lúc này nàng thấy tu vi ta không bằng nàng, nhưng tin ta đi, ta rất nhanh sẽ đuổi kịp nàng.” để tăng thêm sự thuyết phục, hắn khoe ra sư tôn.

“Sư tôn ta là Thiên Sát Thần Đồng, đệ nhất đồng thuật Thần tộc.

Ta thiên phú dị bẩm, sẽ...”

“Đệ nhất đồng thuật? ai nói cẩn thận.

Họa từ miệng mà ra.” Dạ Tuyết lạnh lùng khinh thường.

Nàng không muốn nghe nữa, thật chán ghét.

Thượng Quan Du hơi khựng lại, đây là lần đầu tiên nàng nói với hắn nhiều hơn hai từ, thế nhưng lại là lời khinh thường.

Hắn tưởng nàng không nghe rõ liền nhắc lại.

“Sư tôn của ta là Thiên Sát Thần Đồng! đã từng là gia chủ đồng thuật gia.”

“Ai thì cũng như vậy thôi!” nàng bỏ lại một câu, thân hình biến mất tại chỗ, lười cùng Thượng Quan Du nói chuyện.

Thiên Sát lão nhân thở phì phì tức giận, chẳng lẽ do lão bế quan quá lâu, đám nhóc này quên mất sự tồn tại của lão, trước đó là Tôn Kỳ, bây giờ là Dạ Tuyết.

Hai tên nhóc này dám không coi hắn ra gì.

Thiên Sát lão nhân ánh mắt sắc lạnh nhìn Băng Tuyết Nữ Thần:

“Dạy con cho cẩn thận.

Họa từ miệng mà ra.”

Đây là lấy lời của người đáp trả người.

Băng Tuyết Nữ Thần lạnh lùng, không phản bác không để ý, nàng vẫn luôn như thế.

Quyển Phong Thần cười khổ, đứng ra nói vài lời xoa dịu.

Hắn không muốn chọc Thiên Sát lão nhân, nhưng cũng phải bảo vệ Băng Tuyết Nữ Thần, dù sao nàng cũng là phó gia chủ.

Dạ Tuyết sau này cũng có thể nhập Thần Đạo Gia, trở thành lực lượng trung kiên.

Đối thủ thứ hai của Tôn Kỳ là một vị học huynh thiên phú rất tốt, thế nhưng vị học huynh kia vừa nhìn thấy hắn, mặt rất khó coi.

Thấy mặt đối thủ nhăn như mặt khỉ, Tôn Kỳ tỏ ra quan tâm:

“Học huynh ba ngày chưa ăn rau sao?”

“Hừ! đừng có đâm chọc.” vị học huynh này bực mình, nhưng mà bực mình thì bực mình, đấu thì vẫn phải đấu.

Hắn vung lên một cái sa bàn.

Sa bàn phát sáng, nhảy ra một con thú.

Là Hắc Ma Lang, Yêu thú cấp 3.

Bây giờ thì Tôn Kỳ hiểu được, vì sao vị học huynh này lại mặt nhăn như vậy.

Biệt danh Bạch Lang Tử của hắn, khá nhiều người biết đến, đặc biệt là những người trong khống thú hệ.

Vị học huynh này lại chủ tu khống thú, còn là giống sói, không nhăn mặt mới là lạ.

“Lên!” vị học huynh này hét lớn ra lệnh.

Hắc Ma Lang chồm lên lao tới.

“Ngồi!” Tôn Kỳ chỉ tay xuống đất.

Ckíttt… Hắc Ma Lang phanh gấp, ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu toàn thân run rẩy.

“Tốt, tốt, tốt...” Tôn Kỳ vỗ đầu nó ba cái.

Hắc Ma Lang sợ hãi cực độ, đuôi rung lẩy bẩy, mọi người nhìn vào còn tưởng Hắc Ma Lang đang vẫy đuôi với chủ.

Không thể chịu nổi mất mặt, tên học huynh phất tay thu lại Hắc Ma Lang, hằm hằm đi xuống.

Tôn Kỳ lại có thêm một trận thắng nhẹ nhàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio