Kén trắng rung lắc liên tục.
Phực, một tiếng, kén trắng rơi bịch xuống đất.
Mọi người thấy vậy tỏ ra lo lắng nhưng không ai đỡ lấy.
Đây là thử thách mà tiểu sinh mệnh phải trải qua, một chút này không chịu được, sao có thể phá kén.
Cái kén đứng lên, hai chân lòng vòng chạy loạn, ầm một cái đâm vào thân cây, mọi người cũng vì nó mà thấy đau.
Cái đâm này khiến kén lại nứt ra một đường, sinh linh kia thò ra cái đầu.
Tôn Kỳ thấy rõ tròn mắt ngẩn ngơ, Nhân Chủng!
Sao có thể là nó? không phải nói đây là sinh mệnh ảnh chiếu Hơi Thở thai nghén ra sao? nhưng đây rõ ràng là Đạo Chủng của hắn.
Cái này Nhân Chủng hắn làm sao có thể nhận lầm.
Nhìn Nhân Chủng có vẻ hơn mấy phần thần thái.
“Đây là chuyện gì?” Tôn Kỳ ghé đầu hỏi nhỏ.
“Nhân Chủng thu được tân sinh.” Hỏa Hỏa trả lời.
Tôn Kỳ nhíu mày chưa hiểu lắm.
Hỏa Hỏa tiếp tục giải thích:
“Có thể hiểu đây là được chính thức thừa nhận, trước đây tạo ra Nhân Chủng không chính thống, có tính vụ lợi.”
“Nhưng lúc đó ta nhớ có thiên địa ban thưởng, chẳng lẽ không phải thừa nhận.”
“Không được tạo ra từ Đạo Khí Hơi Thở đều bị coi là dị loại.
Nhưng Nhân Chủng tài liệu đều là chính thống, lại thêm dùng đảo hỏa của ta thắp sáng nên không tính dị loại, nửa công nhận.
Nhân Chủng nhỏ bé có lẽ không vấn đề gì nhưng càng lớn mạnh sẽ gặp thiên địa giáng xuống lôi kiếp xóa bỏ.
Lần này thu được tân sinh sẽ bớt rất nhiều phiền phức sau này.”
Thì ra là vậy, Tôn Kỳ lộ vẻ vui mừng.
“Nhưng mà cũng đừng quá vui mừng.
Đây chỉ là hình chiếu Hơi Thở, Nhân Chủng còn chưa hoàn toàn đạt được chính thống, tu đến cấp độ phong thần vẫn sẽ bị thiên kiếp.
Chỉ có thông qua Đạo Khí Hơi Thở thừa nhận thì mới được.”
Tôn Kỳ khựng lại, con hàng này không thể một lần dứt khoát nói hết sao.
Mặc dù không hoàn toàn được thừa nhận nhưng hắn vẫn rất vui, như vậy là đủ rồi.
Phong thần? còn quá xa với hắn lúc này.
Trong lúc hắn và Hỏa Hỏa trò chuyện, đám Đạo Chủng đã vây quanh Nhân Chủng sờ sờ bóp bóp, rất là cưng nựng.
Nhân Chủng hồn nhiên ngây thơ, để bọn họ nhéo má, nó cầm lấy vỏ kén bắt đầu cắn ăn.
Đang lúc không khí vui vẻ đột nhiên tiểu thế giới ầm ầm rung động, mọi người lắc lư té ngã.
Trên không xuất hiện từng vết nứt lớn, thấy được bên ngoài tinh không lấp lánh ánh sao.
Tôn Kỳ chống hai tay trên mặt đất, không thể đứng vững.
Chuyện gì thế này?!
Bầu trời nứt ra càng lớn, trong tiểu thế giới từng sợi đại đạo thoát ra.
Đám Đạo Chủng không tự chủ bị kéo lên, muốn bay ra ngoài.
Đám Đạo Chủng la hét cố gắng bám lấy cây cối, mặt đất.
Mấy cái Thổ Chủng, Thạch Chủng, Sa Chủng… chui vào lòng đất.
Mộc Chủng trực tiếp cắm rễ trên mặt đất.
Nhưng mà mặt đất cũng vỡ ra từng mảng, bọn chúng lập tức mất đi chỗ bám, không thể thoát được.
Tôn Kỳ nhìn thấy trên trời có quang mang thần thông chiếu rọi, có thân hình bay ngang.
Hắn đã biết xảy ra chuyện gì, tiểu thế giới bị đánh phá.
Nhưng sao có thể?
Hắn nhớ trước khi tiến vào đã thấy bên ngoài Thần tộc trấn giữ, số lượng không nhiều nhưng hẳn là đủ bảo vệ, dù sao trong vũ trụ tinh không, không có Sinh Vật Địa Ngục uy hiếp.
Một số yếu tố tự nhiên như thiên thạch, bức xạ, lực hút lỗ đen… hoàn toàn không làm được gì tiểu thế giới.
Hắn không biết được rằng trước đó Sinh Vật Địa Ngục đã tiến hành quy mô lớn chiến tranh.
Húc Phi tính toán Sinh Vật Địa Ngục địa bàn sẽ không tới gần tiểu thế giới, để an toàn hắn cũng phái ra một đội quân trấn thủ.
Nhưng tất cả tính toán chỉ là tính toán, thực tế luôn có phát sinh ngoài ý muốn, là đây chính là lần ngoài ý muốn đó.
Tiểu thế giới là do đại đạo cấu thành một thế giới kín khi bị hé mở tự động đại đạo thoát ra, cứ như vậy tiểu thế giới chắc chắn tiêu tán.
Tôn Kỳ bám vào Tiểu Thạch, chân hắn bị kéo lên cao, lúc này Tiểu Thạch hóa thành một tảng đá cắm sâu vào mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn thấy mấy cái Đạo Chủng bị hút ra ngoài cũng không bị tan rã.
Có lẽ vì bọn chúng đã là sinh linh không đơn thuần đại đạo.
Tôn Kỳ thấy điều này, muốn buông tay, dù sao cũng không chết! việc gì phải cố gắng đâu.
Nhưng mà hắn linh quang chợt lóe, quên mất bản thân mình không phải Đạo Chủng, hắn đây chỉ là một cỗ tinh thần, thân xác còn không biết đang ở đâu.
Chỉ có nhảy vào Vô Hối Hồ, mới có thể quay lại thân xác.
Bây giờ mà nhảy ra ngoài không biết thành cái gì.
Hiểu rõ điểm này, Tôn Kỳ liền làm ra quyết định.
“Hỏa Hỏa bắt lại đám Hỏa Chủng, Tiểu Thạch bắt lại Nhân Chủng, chúng ta cùng vào Vô Hối Hồ.”
Hỏa Hỏa phất tay, pháp lực tuôn ra nắm lấy bảy cái tiểu hỏa.
Tiểu Thạch lách mình biến thành khổng lồ thạch nhân, lực lượng trầm trọng, tay ôm Tôn Kỳ, từng bước nặng nề đi tới.
Nhân Chủng cũng bị hút lên nhưng may mắn vướng vào chạc cây Đại Thiên Thụ, nó lúc này chi chi cha cha đôi mắt to tròn vừa nhìn mọi người tán loạn vừa gặm được cái kén, nó đã ăn được một nửa.
Tôn Kỳ nhìn nó thoải mái cũng bó tay rồi!
Tiểu Thạch đưa tay cầm xuống Nhân Chủng.
Bọn họ cùng nắm tay nhau nhảy vào Vô Hối Hồ.
Trời đất quay cuồng.
Tiếng nổ oanh oanh bên tai, Tôn Kỳ đau đầu nhức óc tỉnh lại.
Hắn bị cưỡng ép thức tỉnh, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.
Đúng lúc này có người kéo cánh tay hắn.
“Nhanh chạy!”
Mấy giây sau, Tôn Kỳ mới lấy lại được bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh.
Khắp nơi là ánh sáng nổ tung, Thần tộc khoảng trăm người đang đối chiến với mấy ngàn sinh vật, mà đây là một góc hắn nhìn thấy, chiến trường thật còn lớn hơn.
Tôn Kỳ tròn mắt, Sinh Vật Địa Ngục?! nhưng làm sao có thể?
“Có chuyện gì?” Tôn Kỳ hỏi.
Vị Thần tộc kia không quay đầu, vẫn một đường chạy nhanh, gấp gáp nói:
“Sinh Vật Địa Ngục tấn công! ngươi có thể chiến đấu sao?”
Tôn Kỳ kiểm tra thân thể một chút, phát hiện Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch, bảy cái Hỏa Chủng y nguyên, còn có Nhân Chủng đang cầm cái kia vỏ kén như bánh nướng gặm.
Nhìn nó mà hắn dở khóc dở cười.
Tôn Kỳ cảm thấy mình không có vấn đề nói:
“Có thể!”
“Tốt!” vị Thần tộc này vui vẻ, sau đó đơn giản giải thích: “Sinh Vật Địa Ngục tiến hóa, có thể tới lui trong không gian, đã xâm chiếm rất nhiều hành tinh, trong đó cung Bọ Cạp hoàn toàn rơi vào tay bọn chúng.
Bọn ta được phái đến đây bảo vệ tiểu thế giới, bị bọn chúng tấn công, số lượng quá lớn vượt qua ngoài dự đoán.”
“Vì sao không rút lui?” Tôn Kỳ hỏi.
“Không phải cũng vì các ngươi sao?”
Tôn Kỳ lúc này hiểu.
Vị Thần tộc này nói đến đây tỏ ra ủ rũ hỏi:
“Ngươi có biết bên trong có chuyện gì?”
Tôn Kỳ lắc đầu.
“Ta mơ mơ hồ hồ tỉnh giấc, trí nhớ mơ hồ.”
Tên Thần tộc gật đầu, thật cũng không quá hy vọng, mọi người đều là trường hợp như vậy.
“Tiểu thế giới bị phá không biết đám kia thế nào? ngươi thật may mắn! ngươi là người duy nhất ta phát hiện đi ra.” hắn ủ rũ nói.
Tôn Kỳ cũng là trầm mặc, có mấy chục tên Thần tộc đang ở trong tiểu thế giới a, không biết bọn chúng sẽ ra sao?
Tình thế lúc này gấp gáp, không có thời gian cho u buồn, tên Thần tộc chỉ tay, nói:
“Nơi đó phòng tuyến yếu, ngươi tới bổ sung.”
Tôn Kỳ không chần chừ, lập tức bay đi.
“Cẩn thận!” tên Thần tộc nhắc một tiếng, hắc lúc này cũng không thể nói cái gì hơn.
Tôn Kỳ không nhìn lại, gật đầu, tiếp tục gia tốc tiến lên.
Tại trên mấy cái thiên thạch lớn, một nhóm tổ đội bảy người , thiếu mất ba người, khả năng lớn đã hy sinh.
Bọn họ đang vất vả chống lại đám Lực Ly Giáp Thú xung kích.
Bọn họ dựng lên một tường thần khí cản lại xung kích, phối hợp với mấy chục cái khôi lỗi chiến đấu.
Tình huống cực kỳ nguy cấp.
Một ánh sáng xẹt qua, Tôn Kỳ nhảy lên người một con Lực Ly Giáp Thú, giơ cao mũi kiếm dùng hết lực cắm xuống sọ não.
Keng! không như hắn nghĩ, kiếm giống như đâm phải kim loại, hỏa quang bắn ra, đầu con thú chỉ có một vết trầy nhỏ.
Cứng như vậy! Tôn Kỳ nhíu mày, nên biết thanh kiếm này là Linh Khí, mặc dù chưa sinh ra Khí Linh nhưng độ cứng chắc không cần nghi ngờ, vậy mà chỉ để lại một vết trầy nhỏ.
“Dưới đầu ba đốt sống cổ.” tên đội trưởng lớn tiếng nhắc.
Tôn Kỳ nhìn hắn gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Con Lực Ly Giáp Thú chồm dậy muốn hất tung Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hừ lạnh, tay cầm sừng nó trụ vững, mũi kiếm điểm trúng đốt sống cổ.
Hắn vận lực.
Phốc! quả nhiên mũi kiếm thuận lợi đâm vào trong.
Lực Ly Giáp Thú rú lên một tiếng, tròng mắt trợn ngược thân hình ầm ầm đổ xuống.
Tôn Kỳ đạp xác thú nhảy sang cái khác Lực Ly Giáp Thú.
Hắn không có gia nhập cái kia đội, chỉ vướng tay vướng chân, mà hắn cũng không thích phòng thủ, hắn thích du đấu hơn.
Khi Tôn Kỳ hạ con thứ ba Lực Ly Giáp thì bị bốn con mắt chú ý tới, một con thú thân hình nhỏ luồn lách dưới sự che đậy của Lực Ly Giáp, khi nó tiếp cận Tôn Kỳ trăm bước, thì bốn mắt phát sáng, há miệng phun độc.
Phốc! một bãi độc dịch bắn tới khi cách Tôn Kỳ một bước, bị hắn xảo diệu nghiêng người né tránh, giống như hắn có mắt sau lưng vậy.
Độc Dịch Khạc bất ngờ.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn nó, nụ cười kéo lên.
Ta nói vì sao cứ có cảm giác khó chịu, muốn ói.
Thì ra là ngươi!
Độc Dịch Khạc bị phát hiện cũng không sợ, dưới sự yểm trợ của đám Lực Ly Giáp, nó phun dịch độc tấn công.
Tôn Kỳ nhảy sang né tránh, đồng thời búng ngón tay, một cái trâm nhỏ trong suốt vô hình bắn ra.
Phốc! Độc Dịch Khạc ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu một mảnh tối sầm, sau đó ngã xuống.
Đúng lúc này, trên đầu một mảnh đen kịt, phần phật không gian chấn động, là một bầy đếm không hết Long Dực Thiên Không.
“U u u...” có tiếng kèn hiệu vang lên.
“Rút lui!” một tên đội trưởng hét lớn.
Tôn Kỳ cũng theo kèn hiệu lui về.
“Khặc, khặc… còn muốn chạy!” trong bầy Long Dực Thiên Không có tiếng phát ra nhưng không biết chính xác là từ đâu.
Nghe âm thanh này, Tôn Kỳ thần hồn run lên, kẻ đến cực mạnh, cực tà chắc chắn thực lực không kém phong thần.
Không chỉ Tôn Kỳ mà tất cả binh sĩ đều có cái cảm giác này.
Kẻ địch đây là muốn công tâm trước khi công thành.
Tôn Kỳ đánh trận tới lúc này, đã nhận ra có điều kỳ lạ.
Đám Sinh Vật Địa Ngục trước đây đều bản năng hành động, cuồng dã hoang dại, nhưng mà hiện tại bọn chúng giống như là thông minh lên nhiều.
Tất nhiên vẫn là không quá nhiều nếu so với Thần tộc.
Nhưng một chút thông minh này cộng với số lượng đông đảo, thân thể cường hoành vậy thì không đơn giản.
Mà đáng sợ nhất là đám sinh vật này có thể tại ngoài không gian tác chiến, trước đó là không được.
Thần tộc có thể đi lại ngoài không gian không cần dưỡng khí trong một thời gian dài, vì bọn họ thân thể hoàn mỹ, đạt đến phong thần thậm chí còn không cần lo lắng vấn đề dưỡng khí, có thể thoải mái đi lại trong không gian.
Đây chính là ưu thế tuyệt đối của Thần tộc so với Sinh Vật Địa Ngục.
Nhưng hiện tại hình như đã khác, đám sinh vật này đã tiến hóa đến mức có thể đi lại trong không gian.
Tất nhiên cũng chưa hoàn mỹ.
Tôn Kỳ phát hiện, bọn chúng thỉnh thoảng vẫn phải trở về chui vào miệng một con côn trùng lớn lấy dưỡng khí.
Tôn Kỳ nghe đám lính gọi con côn trùng lớn là Thực Mẫu Trùng, vũ khí chiến lược của phe Địa Ngục.
Bây giờ trong đám sán bay còn phát ra tiếng.
Bọn chúng từ bao giờ biết nói chuyện rồi, mà lại dùng đạo ngữ giao tiếp.
Tôn Kỳ ẩn ẩn cảm thấy bất an, thời đại áp bách.
“Lũ Địa Ngục, đừng có ngông cuồng! hôm nay các ngươi đều phải chết.” một vị tướng quân hét lớn, điều động thần lực hóa thành ảo ảnh, cấp tốc bành trướng, tay nắm tinh thần, chân đạp nhật nguyệt, khí thế uy mãnh.
“Chỉ bằng ngươi?!” trong bầy Long Dực Thiên Không phát ra tiếng cười khinh thường.
Vị tướng quân này hừ lạnh, đưa tay đập tới.
Ảo ảnh khổng lồ cũng theo đó mà động, một bàn tay khổng lồ vỗ tới.
Trong bầy Long Dực chợt lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng đi qua, bàn tay bị cắt thành vô số mảnh, đơn giản như cắt đậu hũ.
Đám binh sĩ sắc mặt hơi tái, kẻ đến đáng sợ.
Vị tướng quân giật mình, đây là cái gì thần thông.
Lão tướng quân cảm giác nặng nề, biết đối thủ cực kỳ mạnh, chỉ sợ mình không thắng được.
Nhưng mà hắn ngoài mặt vẫn khí định thần nhàn, hắn không thể biểu lộ ra hoang mang nếu không toàn quân sẽ sụp đổ.
Hắn đưa mắt liếc nhìn tên phó tướng một cái, tên này hiểu ý, lập tức điều động lui quân.
“Chỉ là trò con nít!” lão tướng quân trong lòng trầm trọng, ngoài mặt lại tỏ ra khinh thường.
Hắn tay cuốn một cái, bàn tay lại như cũ.
“Trò con nít??? Oắt con! ngày ta hoành hành, ngươi còn chưa xuất hiện.” kẻ kia tỏ ra khinh thường..