Thời Không Chi Môn hiện ra, một bàn tay xỏ xuyên qua thời gian.
Dạ Tuyết sắc mặt tái đi, cố gắng ổn định cánh cửa.
Thanh Thiên ngưng mắt, chăm chú quan sát.
Tôn Kỳ chờ đợi, hắn đã mặc xong áo giáp.
Hắn nhận ra cái này Thời Không Chi Môn huyền diệu nhưng hạn chế quá nhiều.
Thứ nhất là mất quá nhiều thời gian, công sức.
Hắn bây giờ nếu như ra tay, thắng không thể nghi ngờ, mà lại thắng rất nhẹ nhàng.
Nếu Dạ Tuyết không triệu hoán Thời Không Chi Môn còn đánh với hắn được một lúc, triệu hoàn vậy thì thua hoàn toàn.
Trạng thái suy yếu lúc này của Dạ Tuyết đã chứng minh hết thảy.
Thứ hai là bị động.
Nếu như hắn tránh cùng tương lai thân Dạ Tuyết giao chiến, mà tấn công hiện tại thân thì sao? kết quả cũng là rõ ràng.
Tóm lại trong thực chiến Thời Không Chi Môn là cái gân gà, tuy ảo diệu nhưng ứng dụng chưa cao, còn phải hoàn thiện nhiều.
Quan trọng nhất vẫn là phải xem triệu hoán ra được cái gì.
Một phút sau, cánh tay hoàn toàn lộ ra, trắng nõn mịn màng nhưng Tôn Kỳ không có tâm tư hương sắc.
Dạ Tuyết thở dốc từng hơi, thậm chí phun ra sương trắng.
Cánh tay kia cật lực chống lại thời không lực lượng, giống như lần trước cũng chỉ có một cánh tay có thể qua được.
“Xem ra đây đã là cực hạn! vậy thì ta ra tay đây!” Tôn Kỳ cười nhạt.
Tôn Kỳ đạp chân bước tới, hai nắm tay đặt ngang hông tụ lực, mỗi bước hắn tiến lên, đôi quyền nóng bỏng, có khói lượn lờ, không khí bị đốt cháy phát ra tiếng xì xì, hai nắm tay từ từ nung đỏ.
Thanh Thiên nhíu mày, chiêu thức này là…
Dạ Tuyết cảm thấy bị uy hiếp.
Cánh tay kia cũng tụ lực chuẩn bị ứng phó.
Tôn Kỳ đột nhiên hét lên một tiếng, đạp nát mặt đất phóng tới.
“Thập Dương Bá Vương Quyền! Nhất Kích Phá Địch!”
Hai nắm tay của hắn bốc cháy như sao băng rơi vào bầu khí quyển, hỏa lực bừng bừng.
Dùng ra chiêu này, Tôn Kỳ hút rỗng lực lượng của một cái Hỏa Chủng.
Thanh Thiên nhướng mày, quả nhiên là Thập Dương Bá Vương Quyền, không ngờ Thập Dương lại truyền cho Tôn Kỳ tuyệt học của mình, là cái gì tâm tư đây?
Bên kia, bàn tay xoay chuyển một vòng, đánh ra.
Hàn Băng Vô Cực Chưởng!
Oanh! quyền chưởng chạm nhau, băng hỏa giao thế.
Tôn Kỳ một đường trượt dài, cày ra hai rãnh sâu, từ từ dừng lại cả người băng phong.
Bên kia, cánh tay rút trở về, sau cánh cửa giống như nghe được từ tương lai truyền lại tiếng hét tức giận.
Không rõ cánh tay tổn thương, nhưng chắc chắn không dễ chịu.
Dạ Tuyết phun ra ngụm máu, Thời Không Chi Môn ầm ầm sụp đổ.
Răng rắc… Tôn Kỳ rùng mình một cái, băng phong vỡ vụn, cánh tay run run, sắc mặt tái nhợt nhưng hắn cười lớn sảng khoái:
“Lợi hại, lợi hại… Càn La ba đại chiêu gộp thành một cũng không đỡ nổi chiêu này.”
Cái này lời khen nghe ra thật chói tai.
Dạ Tuyết nàng vất vả như vậy cũng không chỉ mong muốn bằng đấy lực lượng.
Nếu không...!đánh thường tốt! nhưng thực tế chứng minh Thời Không Chi Môn có phần...!phế.
Nàng ngoài tức giận, bên trong lại là thất lạc.
Đúng lúc này có bàn tay nhẹ nâng nàng lên, một cỗ lực lượng nhu hòa truyền vào người, xoa dịu thương tổn.
“Ngươi không cần thất vọng, đây chỉ là thử nghiệm, chúng ta tiếp tục hoàn thiện, có thể mượn đến tương lai càng nhiều.” Thanh Thiên an ủi.
Dạ Tuyết cũng chỉ biết gật đầu.
Ba bọn họ phát hiện, Dạ Tuyết mượn đến tương lai lực lượng cũng chỉ có tam dực, cái này cách quá xa mong muốn.
Dạ Tuyết và Thanh Thiên hy vọng mượn tới phong thần lực lượng, tất nhiên yêu cầu là tương lai Dạ Tuyết có thể thành phong thần, cái này cả hai người lại không nghi ngờ.
Thiên phú của Dạ Tuyết tất phong thần, trừ phi...!chết yểu giữa đường.
Không sao, còn có thời gian hoàn thiện.
“Tuyết Nhi, dùng trận chiến này, cảm ngộ một chút, bước vào tam dực, sau đó lại thí nghiệm Thời Không Chi Môn.” Thanh Thiên dạy bảo.
Dạ Tuyết gật đầu.
“Khục khục...” Tôn Kỳ lúc này ho khan.
Không ai thèm chú ý.
Hắn cố gắng ho lớn hơn, còn ép phun máu.
“Ừm!” Thanh Thiên đưa mắt nhìn hắn.
Tôn Kỳ cười tươi, có phải nên cho ta thứ gì rồi không? ta thế nhưng giúp ngươi làm đá mài đao.
“Được rồi! hết chuyện của ngươi rồi, có thể về.” Thanh Thiên phất tay xua đuổi.
“Ách! sư tỷ, hình như tỷ quên thứ gì thì phải?” Tôn Kỳ nhắc nhở.
“Quên?” Thanh Thiên suy nghĩ một thoáng, lắc đầu, sau đó dứt khoát.
“Không có!”
“Khục khục… sư tỷ, đệ thế nhưng giúp Tuyết Nhi đột phá, không có công lao cũng có khổ lao.
Mà cái này khổ lao hơi bị nhiều đó!” hắn vừa nói vừa cố gắng ho, thiếu điều muốn ho ra cả phổi.
“Khổ lao? ta thấy có tơ nguyện, ngươi cũng không có sao, rất tốt!” Thanh Thiên mặt lạnh băng khen một câu, hiển nhiên là cũng không thật sự khen.
Tôn Kỳ cười gượng, là khen đểu hắn hay tơ nguyện đây? hoặc cũng có thể là cả hai.
“Được rồi, thí nghiệm đã xong, ngươi có thể đi.” Thanh Thiên lạnh lùng.
“Sư tỷ, cần gì phải trên thân ta thí nghiệm?” vốn dĩ đều đã biết rõ, Thanh Thiên lên tiếng, hắn cũng phải hỏi một chút, kiếm một chút bồi thường.
Thanh Thiên muốn kiểm tra Thời Không Chi Môn hiệu quả, vậy nói Dạ Tuyết làm ra là xong, cần gì phải khiêu chiến hắn.
“Mỗi lần mở ra đều tốn không ít công sức, không thể lãng phí, thử trên người ngươi là tốt nhất.”
Tôn Kỳ cười cay đắng, ngại lãng phí nên thử trên người hắn a! có cần nói thẳng ra vậy không, quanh co một chút không tốt sao?!
Hây da… khổ! đúng là thân trai mười hai bến nước a!
“Ngươi bây giờ muốn tự xuống hay để ta đá xuống.” Thanh Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn, càng lúc càng nhìn Tôn Kỳ chướng mắt.
Trận chiến này đã chứng minh Tôn Kỳ mạnh hơn Dạ Tuyết, gián tiếp thừa nhận Tứ Cực Đạo Chủng không bằng Nhân Chủng.
Ngày trước nàng thế nhưng đã bỏ ra rất nhiều công sức, kể cả uy hiếp mới lấy được Tứ Cực Đạo Chủng.
Chẳng lẽ nàng đã sai rồi sao?!
Tôn Kỳ làm như là kẻ bị hại, chịu thiệt thòi lớn, bộ mặt đáng thương.
Không ngờ Nhân Chủng không kém Tứ Cực Đạo Chủng.
Thật ghê tởm! chẳng lẽ ngay từ đầu đều nằm trong tính toán của tên tiểu tử này?
Rất không có khả năng, vì không ai biết được đặc tính của Tứ Cực Đạo Chủng và Nhân Chủng.
Nàng không biết, Tôn Kỳ càng không biết.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất cay!
Thêm một điểm đáng ghét nữa là Tôn Kỳ sử dụng tuyệt học của Thập Dương.
Năm xưa nàng và Thập Dương thường xuyên luận bàn, nàng không phục vì sao sư tôn lại nhận thêm cái đệ tử, nàng còn chưa đủ tốt sao? Ban đầu nàng chiếm thượng phong sau đó miễn cưỡng chống được, từ khi Thập Dương sáng tạo ra Thập Dương Bá Vương Quyền, nàng bại triệt để.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn đau nhức.
Đủ lý do khiến nàng càng không vừa mắt Tôn Kỳ, chưa trực tiếp sút xuống đã là rất kiềm chế.
“Sư tỷ, ta bị thương...” Tôn Kỳ muốn vòi vĩnh.
“Hử?” Thanh Thiên kêu một tiếng, hắn còn dài dòng thêm một câu, rất có thể nàng sẽ đá bay hắn.
Tôn Kỳ rụt cổ, giọng lí nhí:
“Sư tỷ, ở đây thần khí dồi dào, có thể để đệ chữa thương một thoáng.”
Thanh Thiên quay đầu bỏ đi, không nói một lời nhưng ngầm thừa nhận, cái này yêu cầu đối với nàng không là gì.
Rất nhanh chỉ còn lại Tôn Kỳ một mình trên bãi cỏ, cây đào xào xạc cành lá.
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn nó.
“Cười nhạo ta sao?”
Xào xạc xào xạc… cây đào thông linh, hiểu tiếng người, nó chính là năm xưa bị thiệt trong tay Tôn Kỳ, bây giờ được dịp, tất nhiên phải cười nhạo một phen.
Tôn Kỳ hừ lạnh.
“Đánh không được Thanh Thiên, ta còn sợ ngươi sao?”
Dứt lời hắn nhảy lên cây.
“Này thì cười… này thì cười...”
Cây đào xào xạc chống trả nhưng vô ích.
Một đào yêu nhỏ nhoi làm sao có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Một thoáng sau, cây đào trụi lủi, chỉ thiếu chút nữa là bị nhổ tận gốc.
Tôn Kỳ ôm một đống đào, miệng gặm nhai chóp chép.
“Tốt! không hổ là linh đào, hương vị rất ngon.”
Đi đến bên dòng suối, nước chảy róc rách, trong vắt thanh mát, nồng đậm thần khí.
Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, nước tốt, không thể bỏ qua, hắn phất tay thu hết nước khiến dòng suối trơ đáy, mãi một lúc sau nước mới đổ đầy.
Hắn đi loanh quanh, thấy được thứ tốt đều nhổ tận gốc, coi như đền bù thiệt hại.
Thu vào một đống đồ, hắn cảm thấy thỏa mãn, chỗ này không nên ở lâu.
Tôn Kỳ đạp không trở lại nơi ở.
Tại trong thần điện, Thanh Thiên vừa giúp ổn định xong thương tổn cho Dạ Tuyết, quét mắt nhìn ra, phát hiện cây đào trụi lủi, dòng suối khô cạn, khắp nơi hố to hố nhỏ rõ ràng là bị đào rất thảm.
Thanh Thiên nghiến răng.
“Thẩm Văn!!!!!”
Khi Tôn Kỳ vừa mới bay xuống đệ lục đảo bất ngờ phát hiện Nguyên Sa, giống như đã đợi hắn rất lâu.
“Ngươi chờ ta?” Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi.
Nguyên Sa gật đầu.
Tôn Kỳ thấy hắn trầm ổn, hai bên ánh mắt giao hội, hắn không có một tia hận thù, bão nổi.
Bình thường gặp nhau, Nguyên Sa đều căm ghét ra mặt.
Tôn Kỳ không tin hắn đã giác ngộ, có thể là giấu tâm tình càng sâu mà thôi.
Nguyên Sa hỏi lại:
“Ngươi vừa giao chiến cùng Dạ Tuyết?”
Tôn Kỳ mỉm cười, chọc:
“Sao? muốn biết kết quả?”
Nguyên Sa bình thản gật đầu.
“Không nói cho ngươi biết! ha ha...” Tôn Kỳ cười lớn trêu đùa.
Nhưng lần này Nguyên Sa lại không có xao động, hắn được tu dưỡng cực tốt.
Chỉ cần nhìn Tôn Kỳ lúc này, không cần xác nhận, hắn cũng biết kết quả chắc chắn có lợi cho Tôn Kỳ.
Bởi vậy không cần truy cứu.
Thấy hắn không phản ứng, Tôn Kỳ cảm thấy nhàm chán, thu lại nụ cười.
“Ngươi là đến tìm ta?”
“Phải! ta muốn khiêu chiến ngươi.” Nguyên Sa đơn giản đáp.
Tôn Kỳ không hiểu, đưa tay gãi gãi cằm, chăm chú nhìn, muốn tìm ra ý đồ thật sự của hắn.
“Ngươi chắc chứ? ta thế nhưng vừa đánh bại Càn La tam dực, ngươi hình như cũng mới nhị dực, không sợ bị no đòn sao?”
“Ta biết! ta có tự tin.” Nguyên Sa ngắn gọn đáp.
Nguyên Sa sau nhiều lần chịu thiệt, hắn đã giác ngộ, đối đầu với Tôn Kỳ, nói ít sai ít, không cần cùng Tôn Kỳ tranh miệng lưỡi.
“Ngươi mạnh hơn Càn La?” Tôn Kỳ hỏi lại, thật sự nghiêm túc.
“Mạnh hơn.” Nguyên Sa trả lời chắc chắn.
Tôn Kỳ nhìn hắn, không nói, đột nhiên phá lên cười.
“Được được… ta chấp nhận! bao giờ?”
“Tùy ngươi! ngươi vừa đánh với Dạ Tuyết, ngươi có lẽ cần chữa thương.”
Ý Nguyên Sa rất rõ ràng, cho ngươi thời gian chữa thương, ta muốn đánh với ngươi ở trạng thái đỉnh phong.
Không thể nghi ngờ tâm lý chiến đã mở ra, Nguyên Sa đã tiến trước một bậc.
Tôn Kỳ phất tay cười.
“Một chút vết thương ngoài da, có đáng gì! nếu muốn ngay bây giờ có thể bắt đầu.”
Tôn Kỳ phản công.
Nguyên Sa ngưng mắt, muốn nhìn xem trong lời này bao nhiêu là thật.
“Được rồi được rồi… chỉ sợ ngươi không kịp chuẩn bị, vậy...!định tại ba ngày sau đi.
Địa điểm… tại Hỏa Tinh, thế nào?” Tôn Kỳ cười lớn, đổi chủ đề, thay đổi không khí.
“Không có vấn đề.” Nguyên Sa gật đầu, rất sảng khoái.
Ba ngày, thật sự rất ngắn, xem ra Tôn Kỳ chỉ là vết thương ngoài da.
Hắn lúc này ngược lại thêm một chút e ngại.
Dạ Tuyết thực lực mạnh, hắn cảm nhận được, không thua kém hắn bao nhiêu, tất nhiên với điều kiện hắn không dùng ra Sáng Thế Chi Quang, nếu dùng nàng một chiêu cũng không đỡ được, đây là tự tin của hắn.
Tôn Kỳ đánh với Dạ Tuyết lại vẫn thoải mái như vậy chứng minh thực lực siêu phàm, không thua kém hắn nhiều.
Rất tốt! ta sẽ đá ngươi từ trên đỉnh cao xuống, để ngươi suốt đời nhục nhã, sống trong bùn đất.
“Nếu không còn gì nữa, ta đi trước.” Nguyên Sa quay đầu bỏ đi.
“Ngươi an tâm chữa thương đi.
Hy vọng ba ngày sau, ta sẽ gặp được ngươi ở trạng thái mạnh nhất.”
“Không cần ngươi lo!” Tôn Kỳ phất phất tay đuổi đi.
Hai bọn họ chia tay, Tôn Kỳ tiếp tục về nhà, chỉ là vừa tới đệ ngũ đảo trên không, đã bị người chặn lại.
“Hắc hắc… đường này không thông.”
“Lôi Động, ngươi là ý gì?” Tôn Kỳ nhíu mày.
“Không có gì! đường này không thông là không thông, ngươi đi vòng đường khác.” Lôi Động cười nhạt.
Tôn Kỳ hừ một tiếng.
“Ta vẫn muốn qua thì sao?”
“Ha ha… vậy là ngươi muốn khiêu chiến ta!” Lôi Động cười lớn.
“Được được… tuổi trẻ trí lớn, ta là tiền bối cũng không ngại dạy ngươi một ít.”
Oanh! bất ngờ nắm đấm của Tôn Kỳ đã bay tới trước mặt hắn.
“Dạy em gái ngươi! sao không nói sớm muốn ăn đòn!” Tôn Kỳ cuồng mắng một tiếng.
Hắn đánh với Dạ Tuyết một trận rất kiềm chế, không dám toàn lực, vừa rồi lại bị Nguyên Sa khiêu chiến, nhìn Nguyên Sa nhiều lần bị hắn chơi tâm cảnh không sụp đổ, hắn không vui.
Những lúc ức chế như thế này, Lôi Động còn khiêu khích, đây là thấy cuộc sống quá nhàm chán, muốn thử làm bao cát đây mà.
Lôi Động bắt chéo hai tay trước mặt chống đỡ.
Ầm! hắn bị đánh bay xuống dưới.
Tôn Kỳ theo sát, từ trên liên tục giáng quyền xuống, quyền rơi như sao băng.
Bành bành… đánh cho hai tay Lôi Động rạn nứt.
Ầm! Lôi Động nện trên đệ ngũ đảo, phá ra một hố lớn, quần áo rách nát, không thiếu máu chảy.
Tôn Kỳ quỳ trên người hắn, hai đấm bị hai tay hắn giữ lại.
“Khốn kiếp!” Lôi Động hét lớn, cong người lên, tròng mắt hóa thành lôi nhãn bắn ra lôi điện, tiếng nổ lách tách.
Tôn Kỳ hừ lạnh, nắm đấm ép xuống, mặc cho lôi điện trên thân tàn phá.
Lôi Động chưa bao giờ bị thiệt như vậy, hắn vốn định khiêu khích Tôn Kỳ, lấy tư thế trưởng bối dạy dỗ, không ngờ Tôn Kỳ ra chiêu không theo bài, đánh hắn không kịp trở tay.
Hắn thế nhưng đã thành tam dực, lại từng là phong thần.
Bị ép đến không thở nổi, thật là sỉ nhục.
“Thẩm Văn, ngươi đây là muốn chết!” Lôi Động sát khí bùng nổ, lôi đình theo hắn nộ mà chuyển.
Trên trời mây đen vần vũ, sấm chớp giăng ngang.
Mọi người ngước đầu nhìn lên, bất ngờ, vừa rồi còn trong sáng, thoáng chốc đã sầm tối, đây là có người làm.
Chuyện gì?
Đây thế nhưng là đệ ngũ đảo trùng thiên, phong thần ra tay cũng phải cân nhắc trừng phạt.
Lôi Động hóa thành lôi khu, lôi điện như những con rắn cắn vào người Tôn Kỳ.
“Ngươi… đi chết đi!”
Oanh! trên trời hưởng ứng, một tia sét thô to đánh xuống.
Hố đất sáng chói.
Một khắc sau, lôi điện tụ lại, Lôi Động xuất hiện trên không, cúi đầu nhìn xuống, tay gạt đi máu nơi khóe miệng.
“Hừ! dám khinh thường ta!”
“Ta cũng không chắc ngươi có thể sống qua chiêu vừa rồi.”.