Diệu Nhi nhất quyết kéo cô lại, “Không được, tên ngáo kia có biết thưởng thức sắc đẹp của người ta đâu, cậu phải ở đây với mình.”
Lý Y Nhiên cũng bất lực mà che mặt mình lại, mong rằng tên Quách Phong Cửu đó không nhận ra cô.
Nhưng đã cố tránh né điều gì thì nó sẽ lại ập đến một cách bất ngờ.
“Âu, thật trùng hợp, Lý Y Nhiên , em cũng học ở trường này à?” Quách Phong Cửu từ từ tiến đến chỗ cô.
Mấy bạn sinh viên nữ khác liền quay người lại lườm cô với ánh mắt cực kì tức giận, giống như những con quỷ muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.
Bây giờ cô chỉ mong anh ta mau mau biến đi dùm cái, cô không muốn trở thành tiêu điểm của cái trường này một chút nào.
Lý Y Nhiên cố gắng phớt lờ anh ta, che khuôn mặt của mình lại.
“Tôi không quen biết anh, anh nhận nhầm người rồi chăng?”
Quách Phong Cửu cũng ngầm hiểu được rằng Y Nhiên đang cố né tránh anh.
Trong lòng cậu nghĩ một cách đơn giản rằng cô đang e ngại với tất cả mọi người nên mới giả vờ không quen biết anh đây mà.
Quách Phong Cửu cũng không muốn làm cô khó xử, bèn diễn chung với cô luôn.
Anh ta liền bào chữa cho lời nói của mình: “Ồ, chắc anh nhận nhầm người thôi hà.
Cơ mà em có muốn diễn vai nữ phụ trong đoàn phim của anh không? Anh thấy vai diễn “bạn gái” của anh rất hợp với em đấy.”
Chưa kịp để cô nói gì thì anh đã nhanh tay kéo cô vào trong khu vực diễn.
Lý Y Nhiên rất muốn kháng cự nhưng lại bị Quách Phong Cửu thuyết phục một cách nhanh chóng: “Diễn một chút thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cô đâu, với lại tôi cũng muốn cho cô biết đến bí mật về cái chết của ba cô đấy.”
Nghe câu này của anh ta mà cả người cô rợn hết tóc gáy lên.
Ý anh ta đang nói về cái chết của ba cô không phải là vì bệnh nặng nên mới qua đời sao? Lẽ nào đằng sau vẫn còn nhiều bí ẩn khác mà cô không biết? Lý Y Nhiên đành phải chấp nhận lời mời làm bạn diễn với anh ta để có thêm thông tin khác.
Cô sẽ vào vai Cúc Cửu Vân, Quách Phong Cửu vai chính - Đại thiếu gia phóng khoáng Hàn Giang Triệt.
Cảnh quay bắt đầu, hai người khoác tay nhau đi trong sân bóng của trường học, họ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ theo kịch bản.
Họ bắt gặp một người học sinh khác, mặt mũi tối sầm lại, trông không được bình thường.
Cảnh này thì người áo đen sẽ cầm dao đâm Hàn Giang Triệt để trả thù cá nhân, vậy mà cậu ta lại lao đến nhắm nào Cúc Cửu Vân, Hàn Giang Triệt vội vàng ôm lấy cô, đỡ một đao chí mạng.
Lúc này cả trường quay rối loạn hết lên vì máu chảy từ người Quách Phong Cửu là máu thật, không phải là máu giả.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người cũng bị đuổi hết về lớp, không ai dám ở lại hóng chuyện nữa.
Nhật Tuấn Cao vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cậu ta vẫn hí hửng khoe chiến công với Quách Phong Cửu:
“Anh thấy tôi diễn tốt không? Cơ mà sao anh nhảy ra đỡ dao cho cô ta vậy? Rõ ràng người bị phải là cô ta mới đúng chứ?”
Lý Y Nhiên liền lớn tiếng: “Cậu bị điên à? Sao lại cầm dao thật đâm anh ta?”
Bây giờ Nhật Tuấn Cao mới ngửi thấy mùi máu nồng nặc tỏa ra từ người Quách Phong Cửu.
Cậu ta bắt đầu hoảng hốt: “Không phải chứ? Đây là dụng cụ giả thôi mà, sao lại chảy máu thật được.”
Mấy người bảo vệ không hỏi nhiều, liền bắt giam cậu ta lại, cho dù cậu có cố phản kháng đi chăng nữa.
Sau đó Quách Phong Cửu được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cũng may, vết đâm không quá sâu nên chưa chết được.
Ở đồn cảnh sát, Nhật Tuấn Cao bị tra khảo để đưa ra lời khai.
Thế nhưng, cậu khăng khăng nói rằng Quách Phong Cửu kêu cậu đâm bạn diễn nữ, chứ không phải đâm bạn diễn nam.
Bên phía cảnh sát liền mời vào bạn học sinh đến để kiếm thêm bằng chứng, trong đó cũng có Lý Y Nhiên.
“Theo như mấy bạn sinh viên khác nói thì cháu từng từ chối và phớt lờ nam sinh Nhật Cao Tuấn đúng không?”
Lý Y Nhiên đáp: “Vâng, cậu ta cũng hay làm phiền cháu.”
“Được rồi, cháu có thể về nhà.”
Cô được thả ra ngay sau đó.
Nhật Tuấn Cao bị phán là cố tình gây sát thương cho bạn diễn vì thù riêng nên bị phán tù hai năm.
Cái kết án này có phải là quá nhanh rồi không? Lý Y Nhiên cảm thấy chuyện này có rất nhiều uẩn khúc, tại sao cảnh sát chỉ tra khảo một phía, sao không đi điều tra rõ ràng?
Lý Y Nhiên liền bắt tắc xi đến bệnh viện gặp trực tiếp Quách Phong Cửu.
Anh ta đã tỉnh lại được vài phút trước, mấy người khác muốn gặp anh ta là chuyện không thể nào xảy ra, còn Lý Y Nhiên thì chỉ cần nói tên của mình ra là anh ta cho vào liền.
Có lẽ đây là đặc quyền của nhà trợ cấp chăng?
Cô cũng chẳng quan tâm anh ta có thiên vị cô với người khác hay không, chuyện quan trọng cần giải quyết ngay bây giờ là vụ tai nạn mới xảy ra ở trường và bí ẩn về cái chết của ba cô.