Đây là lần đầu tiên cô thấy có người tự bày kịch bi thương xong rồi bắt người khác chịu trách nhiệm luôn đấy.
Lý Y Nhiên thẳng thừng từ chối:
“Thật ngại quá, cái này do anh tự chuốc lấy mà, liên quan gì tới tôi?”
Đãng nhẽ kế hoạch lúc đầu của Quách Phong Cửu là muốn trở thành người hùng trong lòng cô, thuận lợi lấy được sự tín nhiệm.
Vậy mà, kế hoạch đã bị một tên ẩn danh phá hoại hết tất cả làm cho anh bị lòi ra cuối đuôi hồ ly của mình.
Mặc dù chuyện này là do anh bày ra, tuy nhiên anh bị thương nặng cũng là do đỡ một nhát dùm cô, không thể để bản thân chịu lỗ một đao như thế được.
Anh bèn đưa ra một điều kiện khác với cô:
“Được rồi, vậy chuyện này tính sau đi ha.
Nhưng mà tôi bật mí cho cô về cái chết của ba cô thì tôi cũng phải có một chút lợi nhuận gì đó chứ đúng không?”
Lý Y Nhiên biết ngay là cái tên gia hỏa này sẽ không để bản thân bị thiệt mà.
Cô miễn cưỡng đồng ý: “Được, vậy anh muốn gì từ tôi?”
Quách Phong Cửu lại gần khuôn mặt cô hơn, lúc này họ chỉ cách nhau khoảng năm mươi xăng ti mét, rất gần so với bình thường.
Anh ta lại nở một nụ cười bí ẩn, “Hừm...bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói sau nhé.”
“Sao cũng được, tôi về đây.”
Dứt lời, cô liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh của anh một cách nhanh chóng.
Cô lại bắt tắc xi đến gặp Nhật Tuấn Cao để hỏi rõ chuyện của ba mình.
Lý Y Nhiên đi đến đồn cảnh sát, chỉ một lúc sau, cô và Nhật Tuấn Cao đã ngồi đối diện với nhau qua một cái kính dày, họ cầm điện thoại lên gọi cho nhau.
Nhật Tuấn Cao thờ ơ hỏi cô: “Đến tìm có chuyện gì?”
Lúc đầu, khi cậu ta bị bắt giam vào đây trông vô cùng hoảng loạn, còn đòi gặp luật sư kiện Quách Phong Cửu nữa mà.
Sao giờ cậu ta lại bình tĩnh đến như thế, giống như chuyện cậu ta vào tù là một chuyện hiển nhiên ấy.
Có lẽ Quách Phong Cửu đã lường trước được việc này nên đã làm gì đó để bắt cậu ta ngoan ngoãn ngồi tù rồi sao?
Cơ mà điều này không cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Thời gian nói chuyện với tù nhân cũng không có nhiều, cô vào thẳng luôn điều cần nói:
“Cậu biết gì về cái chết của ba tôi? Khai hết ra đi.”
Nhật Tuấn Cao chợt bật cười một cách điên dại mà đáp lại cô: “Ha, ha, ha, hoá ra cậu đến gặp tôi chỉ vì cái chuyện này sao? Đến nỗi cấu kết với Quách Phong Cửu đưa tôi vào tù luôn cơ đấy?”
Lý Y Nhiên không thích nhiều lời cãi cọ với hắn ta.
Cô lại tiếp tục nói: “Cậu muốn suy diễn như thế nào cũng được, dù sao thì người thua cuộc và đang ngồi trong tù cũng là cậu đó thôi.”
Câu nói này của cô làm cho hắn ta im bặt luôn.
Khuôn mặt cậu ta không còn nở nụ cười điên dại như lúc nãy nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt trông vô cùng gian xảo, giọng của cậu ta cũng đã trầm xuống:
“Cái hôm mà ba cậu chết, tôi đã nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc đối với cậu đấy.
Cậu muốn biết đó là ai không?”
Quen thuộc? Ánh mắt của cô trở nên kiên định hơn, lườm hắn, “Nói đi, tôi sẽ không để gia đình cậu chịu thiệt đâu.”
Cậu ta cười nhếch mép, thể hiện rõ sự coi thường, “Sao cũng được, hôm đó tôi vô tình đi ngang qua nhà của cậu và nhìn thấy Lý Thảo Mai ở trong vườn chôn một cái gì đó, hình như là con dao hay sao ấy, trên váy của cậu ta còn có máu nữa.
Hôm sau thì nghe tin ba cậu chết rồi, tôi chỉ biết có thế.”
Sắc mặt Lý Y Nhiên lúc này bắt đầu tối sầm lại, thấp giọng hỏi hắn: “Chuyện này là thật sao? Cậu không nhìn lầm?”
Nhật Tuấn Cao đáp: “Cực chuẩn, vậy nên cậu ta mới trở thành bạn gái tôi đó.”
Thời gian nói chuyện với cậu ta đã hết, cô cũng đặt cái điện thoại bàn xuống rồi rời đi.
Khuôn mặt đượm buồn trộn lẫn với sự tức giận.
Bên ngoài, trời cũng đã bắt đầu mưa lớn, cô vẫn thẫn thờ đi bộ trong cơn mưa lạnh lẽo ấy.
Nước mắt cô không ngừng chảy xuống, hoà trộn với nước mưa một cách nhanh chóng.
Cô đi mãi, đi đến một trạm xe buýt vắng vẻ, không một bóng người.
Chiếc ghế dài vẫn ở đó cùng với cái mái che mưa rất tuyệt vời.
Thế nhưng bước chân của Y Nhiên chỉ dừng ở bên ngoài cơn mưa giá rét.
Cô không bước vào đó để trú mưa, bởi hình ảnh hồi bé cô cùng ba mình vẫn đang hiện hữu ở trước mắt.
Khi cô còn học cấp , thường đứng ở đây để trú mưa và đợi ba cô đến đón.
Hình ảnh ba cô cầm một chiếc ô tô từ trên xe bước xuống đón cô trông thật chân thực.
Nụ cười ấy, sự ấm áp ấy đã biến mất hoàn toàn sau đêm thảm khốc đấy.
Cô đau lòng ngồi sụp xuống bên cạnh trạm xe buýt mà khóc.
Cô tự trách bản thân đã quá yếu đuối, không thể bảo vệ được ba của mình, để ông ấy chết một cách không rõ ràng.
Đó là lỗi của cô, lỗi lầm không bao giờ sửa chữa được nữa.