Sơn Hà Xã Tắc Đồ là pháp bảo lưu trữ tư liệu về tiên thần vào bức họa, những lúc tác chiến sẽ đem nó tái hiện lại, năng lực công kích của hắn hoàn toàn quyết định bởi nhân vật bên trong bức họa. Bây giờ nương theo Dạ Minh Quân đem thần lực thả ra, chúa tể tứ phương cùng nhau hiện thế, trong nháy mắt liền đem tâm ma cầm Chiến Qua trong tay bao vây.
Đông phương ma chủ Diệp Quân Hầu với Huyết Thanh Liêm (Lưỡi hái bằng máu), một người cưỡi ngựa giữa trời, là bạo quân chí cường trong thiên hạ.
Tây phương Đại Tế Ti Tô Cách, lấy thân chứng đạo, phổ tể cứu đời, là thánh nhân tuyệt vời trong thiên hạ.
Nam phương Đế Cơ Lý Tiên Nhi, lấy thiên tai chế thuốc, gặp tai kiếp sống lại, là hiện thân của người phàm trong thiên hạ.
Bắc phương Yêu Vương Nhậm Thanh Nhai, lấy tình yêu ngăn cản giết chóc, khổ hải quay đầu, vì thiên hạ yêu ma mà thành giác giả (người khai sáng).
Đã từng là chúa tể các phương nay cùng nhau liên thủ, bóng đêm che trời, thánh quang hạ xuống, cỏ cây mọc um tùm, băng trấn sơn hà, vốn dĩ nên là dị cảnh mâu thuẫn lẫn nhau nhưng lại hài hòa tề tụ giữa thiên địa. Nương theo kiếm quyết của tiên nhân tóc trắng rơi xuống, mười thanh tiên kiếm từ bầu trời đồng thời triển khai, tru tiên kiếm trận đúng lúc dựng lên, trảm thần diệt tiên chi uy hướng về ma khí trên không trung.
Dạ Minh Quân là tiên nhân tồn thế lấu nhất tại thiên Đình cùng thượng cổ thần khí Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng nhau liên thủ, chỉ một kích đã đủ để hủy thiên diệt địa. Chỉ tiếc, trước khi Thiên Đình được thành lập, Thiên Địa Qua đối mặt với mỗi một cường địch đều là như vậy, bây giờ cũng không sợ hãi chút nào. Trận tới phá trận; địch tới giết địch; trước mũi nhọn, tuy là tiên thần khắp nơi giang sơn, cũng phải tẫn xuống đất phủ quỷ môn quan.
Nó là binh khí sát phạt mạnh nhất trong thiên địa, vô tâm vô tình, một khi khai chiến, liền chỉ có một khắc khi thành công phá địch kia mới có thể dừng lại. Như Thiên Địa Qua đoán, quang huy chói lọi kia lệnh cho tinh thần nhật nguyệt ảm đạm thất sắc cũng không tạo thành bất kỳ quấy nhiễu nào đối với nó, ngay cả tâm ma cũng bị nó áp chế không cách nào phát ra một tia thanh âm, bất luận Thần Ma đều không cách nào làm chiến ý của nó sinh ra dao động, Cửu U Thiên Địa Qua vẫn là binh khí hoàn mỹ.
Chiến qua cùng tiên kiếm giao phong, nghe tiếng lưỡi kiếm dần dần tan vỡ, nó đã nắm chắc phần thắng, “Tâm kiếp đối với ta không có tác dụng, Khải Minh Châu, ngươi thua.”
Tâm kiếp của Khải Minh Châu làm hắn đối mặt với tất cả tiên nhân nhưng hắn cũng nắm giữ địa vị ưu thế tuyệt đối, chuyện này cũng là Dạ Minh Quân đối với cuộc chiến sinh tử không có chút kinh nghiệm nào, một khi cùng Thiên Địa Qua từ trong biển máu chính diện giao phong đi ra, lập tức liền rơi vào khốn cảnh. Tuy là như vậy, nhưng Dạ Minh Quân chỉ chớp mắt đáp lại một câu, “Còn nhớ không? Năm đó ngươi đáp ứng ta, phải bảo vệ ta du lịch phàm trần.”
Ban đầu Khải Minh Châu lẻn vào U Minh mời Thiên Địa Qua cùng mình đi nhân gian du lịch, mặc dù Chiến Qua xưa nay không có bất kỳ hoạt động giải trí nào cũng đối với chuyện này không có hứng thú, nhưng cũng không cự tuyệt, thời điểm hạt châu này cao hứng nói cho nó không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận, nó cũng không có phản bác.
Ước hẹn duy nhất giữa Khải Minh Châu cùng Thiên Địa Qua cuối cùng bởi vì tiên nhân cách trở rất nhanh liền chấm dứt, lại không nghĩ rằng bây giờ đã nhiều năm sau, chúng nó lại tụ họp ở phàm trần. Một năm này, Thiên Địa Qua nhìn chăm chú Dạ Minh Quân ở nhân gian du ngoạn, tuy không cách nào cùng nhau đồng hành, chung quy cũng tuân thủ ước định từ trong tay mình bảo vệ Khải Minh Châu, từ đầu đến cuối chưa từng cùng nhau tranh chấp, cho nó một đoạn lộ trình vui vẻ.
Cho nên, dù cho lúc này mũi nhọn của Thiên Địa Qua chỉ cách ánh mắt mình một chút, Dạ Minh Quân vẫn lấy bàn tay đem nó cầm lại, khẽ cười nói: “Mặc dù cùng tình hình dự đoán hoàn toàn khác nhau, đa tạ ngươi áp chế tâm ma chưa từng đối với ta xuất thủ.”
“Ngây thơ, ngôn ngữ sẽ không làm ta sinh ra chút dao động nào.”
Thiên Địa Qua đến nay cũng không cách nào hiểu được Khải Minh Châu luôn phát ra ánh sáng này, ngay cả trong đối chiến, hạt châu này vẫn khiến nó cảm thấy chói mắt. Bất quá, loại kích thích trình độ này căn bản không đối với nó tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.
Dạ Minh Quân cùng bốn tên thiên nhân liên thủ cũng khó công phá trong chốc lát, Thiên Địa Qua trong nháy mắt đoán được thế cục, biết được muốn phá trận này trước hết phải cắt đứt Sơn Hà Xã Tắc Đồ cung cấp thần lực cho thiên nhân, liền chỉ huy thân thể đem mình vung lên phía trên, xoay quanh đánh úp về bức họa đang mở ra phía không trung.
Chỉ cần bản thể Sơn Hà Xã Tắc Đồ vỡ vụn, tất cả thiên nhân cũng sẽ biến mất sau đó, đến lúc đó Khải Minh Châu tuyệt không thể nào gánh qua thế công của nó. phán đoán chiến đấu của Thiên Địa Qua chưa bao giờ bị lỗi, lúc này cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, khi nó đến gần bạch y khí linh trên không trung đang nắm pháp quyết chủ trì thiên nhân trận, nam nhân được bức họa bay lượn vây quanh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng lại vô cùng xa lạ.
“Tại hạ Kỷ Mạch, bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhờ tạm thay mặt vị trí khí linh.”
Dương như đang chờ nó đối với mình phát động công kích, thanh niên vừa thấy chiến qua lập tức thoát ly khỏi bức họa, thừa dịp nó bởi vì lời nói của mình mà đình trệ, chỉ trong một cái chớp mắt liền ngồi lên bạch lộc chạy trốn thật xa.
Thiên Địa Qua căn bản không nghĩ tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại đem bản thể chuyển giao cho người khác, đang muốn đuổi theo nhưng đột nhiên hiểu rõ ra, trong lòng biết đã trúng kế vừa muốn trở lại nhưng cuối cùng cũng trễ một bước. Ngay tại lúc chiến qua rời tay, Nhậm Thanh Nhai bứt ra cứu viện, mà sau lưng chủ nhân thân thể cùng Dạ Minh Quân giao chiến, một nam tử thủy mặc y sam cũng nhân cơ hội tiến vào thác bản hắn mang theo.
Thiên nhân vốn do Sơn Hà Xã Tắc Đồ dùng thác bản tự thân sáng tạo, nếu hắn muốn, liền có thể khống chế bất kỳ thiên nhân nào. Bây giờ thân thể mà tâm ma thao túng chính là thiên nhân Hư Không hòa thượng, nương theo khí linh trọng chưởng thác bản, thân thể thiên nhân trong nháy mắt bị phân giải, tâm ma thê lương kêu thảm một tiếng liền vội vả trở lại trong cơ thể Thiên Địa Qua.
Kỷ Mạch chủ đạo Sơn Hà Xã Tắc Đồ dẫn ra Thiên Địa Qua, mà hắn thì nhân cơ hội hủy đi thân xác Hư Không hòa thượng thả ra tâm ma, đây cũng là mục đích thực sự Sơn Hà Xã Tắc Đồ đem Kỷ Mạch kéo vào bức họa, vì kế hoạch thành công, thậm chí ngay cả Dạ Minh Quân cũng không được thông báo.
Hắn buông tha bức họa đã khổ tâm vẽ ra trong ngàn năm qua, cũng từ bỏ thân là một thượng cổ thần khí có lực lượng cường đại, thậm chí ngay cả bản thân có thể tồn tại hay không cũng không đi cân nhắc nữa, vì chính là giờ khắc này. Bình thản nhìn chăm chú Thiên Địa Qua bởi vì tâm ma trở về mà hóa thành hình người, trong con ngươi mạc y nam tử đều là quật cường, “Ngươi đem tâm đào ra ngoài, ta liền đem nó nhét vào trở lại, Thiên Địa Qua, ta chưa bao giờ hướng ngươi nhận thua.”
Thiên Địa Qua quá mức cứng rắn, cho dù tâm ma đã sinh, vẫn có thể tin chắc mình vô tâm cũng không bị bất kỳ cảm tình nào ảnh hưởng, nhưng, ngay tại trong chớp nhoáng này khi tâm ma trở lại trong cơ thể, nó tự thôi miên chính mình cuối cùng là lộ ra sơ hở.
Giờ khắc này, thiên địa đồng huy, sơn hà vĩnh trú, mạc y nam nhân ôn nhu tháo xuống mặt nạ của nó, Thiên Địa Qua nhìn sợi tóc của hắn ngược chiều ánh sáng mà bay lên trong gió, lần đầu ở dưới quang huy của Khải Minh Châu mà dâng lên hoảng hốt. Bản năng chiến đấu nói cho nó, hiện tại phát động công kích toàn lực vẫn còn kịp. Coi như tiến vào tâm kiếp, chỉ cần trước khi mất đi năng lực hành động khiến cho Xã Tắc Đồ cùng Khải Minh Châu trọng thương, nó vẫn là người chiến thắng cuối cùng.
Hình ảnh ngàn năm tuế nguyệt mà nó tự trải quả đang nhanh chóng thoáng qua trước mặt nó, giữa hư ảo, nam nhân mà nó muốn công kích vẫn rũ mắt xuống như trước kia, dùng ánh mắt phức tạp ngưng mắt nhìn nó, sau đó tháo khôi giáp của nó, nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lồng ngực lạnh như băng kia.
Tâm kiếp đã mở, đợi cho tiên nhân chạy tới nó sẽ bị phong ấn, Sơn Hà Xã Tắc Đồ hoàn thành ước định cùng Thiên Địa Qua, thành công ngăn cản nó đem mũi nhọn hướng vào tiên thần, hắn đã không còn tâm nguyện chưa dứt. Cho nên, lần này nếu nó còn muốn giết hắn, hắn sẽ chân chính chết ở trong ngực của nó, không giãy dụa nữa.
Những thứ cảm tình đã từng xem không hiểu đột nhiên liền hiểu, địa phương được nam nhân dựa vào bị một trận đau nhói, vốn dĩ nên là một tay bao hàm thần lực phát động một kích lôi đình, nhưng khi giơ tay lên lại không còn khí lực, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu của nam nhân, tựa như đây cũng là một lần ôn nhu vuốt ve duy nhất của Thiên Địa Qua kiếp này.
Ảo cảnh không ngừng ở trước mắt chớp động, cuối cùng chỉ dừng lại ở thời điểm chiến qua lần đầu thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Khi đó, nó nghe thần khí mới sắp ra đời, vốn tưởng rằng sẽ là một loại vũ khí đao kích, nhưng ở trên bàn nhìn thấy chỉ là một bức họa yếu ớt, nó chỉ vào sự vật kỳ quái chưa từng thấy qua, hỏi Hi Hoàng: “Đây là cái gì?”
Thiên Địa Qua không tâm tò mò, nhưng đây lại là lần đầu tiên nó chủ động hỏi Hi Hoàng, thần linh như có điều hiểu ra, nhẹ nhàng mở bức họa ra đem sơn hà rực rỡ tươi đẹp hiện ra, nhìn hình dáng nó muốn đụng chạm nhưng lại sợ mũi nhọn của mình đâm rách tờ giấy liền lặng lẽ dừng lại, Hi Hoàng mỉm cười: “Ta đem nó mệnh danh là Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Nó ghi lại, chính là giang sơn mà ngươi chinh chiến để bảo vệ.”
Trước đó, Thiên Địa Qua chỉ biết mình phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân chinh chiến sa trường, cho đến khi nhìn chăm vào bức hòa sơn hà này mới đột nhiên tìm được lý do tác chiến. Nó hóa thành hình người, dùng ngón tay cùng tiên thần giống nhau đụng một cái vào phong cảnh trong tranh, ánh mắt nhìn về phía Hi Hoàng có chút nghi ngờ, “Tại sao ta muốn tới gần nó, cũng không nguyện đâm thủng nó?”
“Bởi vì ngươi cho rằng nó rất đẹp. Thiên Địa Qua, ngươi muốn trông nom nó không?”
Hi Hoàng trả lời để cho Thiên Địa Qua lần đầu tiên biết cái từ xinh đẹp này, nó nguyện ý nhìn bức họa xinh đẹp này, cho nên gật đầu một cái, “Muốn.”
Dường như đối với câu trả lời quả quyết của nó rất vui vẻ yên tâm, Hi Hoàng đã từng do dự nên hủy đi Thiên Địa Qua hay không rốt cuộc yên lòng, đem bức họa đặt ở trong tay nó, chỉ trịnh trọng nói: “Vậy ta liền đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ giao cho ngươi, sau này ngươi phải bảo vệ nó thật tốt.”
Vũ khí mạnh nhất sẽ không bị bất kỳ cảm tình gì ràng buộc.
Tại sao muốn trở thành vũ khí mạnh nhất?
Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể uy chấn thiên hạ, bảo vệ giang sơn xã tắc của chúng ta.
Đây chính là chuyện mà Thiên Địa Qua quên lãng, là nguyên do nó kiên trì bản thân vô tình.
Hi Hoàng là chủ nhân duy nhất mà Cửu U Thiên Địa Qua nhận định, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là lý do nó chiến đấu, Hi Hoàng Khải Minh Châu là thành quả mà nó cùng Xã Tắc Đồ cùng nhau tác chiến lấy được, bọn họ chính là tồn tại xinh đẹp nhất trong đời của Thiên Địa Qua.
Nhưng, đến cuối cùng, vì tiên thần có thể được kéo dài Hi Hoàng lựa chọn vũ hóa cứu thế, tân sinh Thiên Đình không cho phép nó tiếp tục bảo vệ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau đó đem nó một mình ném vào U Minh, thậm chí cấm Khải Minh Châu đến gần nó…
Nếu như không có tiên thần thì tốt —— vào ngày thứ hai sau khi Khải Minh Châu nói muốn tới lại chưa từng xuất hiện, vốn dĩ nó tuân thủ di mệnh của Hi Hoàng bảo vệ Thiên Đình, lại sinh ra suy nghĩ như vậy.
Thiên Địa Qua biết suy nghĩ này không nên có, cho nên, ngày qua ngày đều tự nói với mình, một binh khí tốt không nên có cảm tình, Cửu U Thiên Địa Qua là vũ khí vô tình nhất trong thiên địa, sẽ không oán hận, cũng sẽ không tịch mịch, nó có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân tuyên bố, tuyệt không bởi vì bất kỳ người nào mà thay đổi.
Nó làm được, cho dù nhập ma chướng, vẫn đem tất cả cảm tình không nên có đều ném ra ngoài, Thiên Địa Qua vẫn là vũ khí ưu tú nhất. Nó mặc dù bị rỉ sét, nhưng cuối cũng vẫn kiên trì trước tâm ma cho tới ngày bị hủy diệt.
“Thiên Địa Qua, cùng ta chung một chỗ ngươi cao hứng không?”
Cao hứng.
“Nếu như không có Hi Hoàng ra lệnh, ngươi sẽ còn bảo hộ ta hay không?”
Ngay khi mới bắt đầu, chính là ta muốn trông nom ngươi.
“Ngươi nếu không nghĩ ra, cũng đừng tới gặp ta.”
Ta rốt cuộc suy nghĩ minh bạch, có thể đi gặp ngươi không?
Một khắc kia khi ảo cảnh tản đi, Thiên Địa Qua mất đi khôi giáp vô tình không cách nào chống cự tâm ma ăn mòn nữa, cũng may phong ấn đã đem hắn bao vây, dù cho bị tâm ma cảm hóa tâm tình, hắn cũng không thể nào làm hại thiên hạ nữa. Có thể trước khi làm ra chuyện điên cuồng hơn bị hủy trong tay Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cái này là đủ rồi.
“Sơn Hà Xã Tắc Đồ… Ước hẹn, phá hủy ta.”
Cuối cùng, Thiên Địa Qua nghe tâm ma gào thét mà nói ra những lời này, trong lời nói của hắn lại không có sát ý, dù cho bức họa đã hòa thành hình người nhưng vẫn đẹp như trước chỉ tiếp tục tựa vào trên người hắn, giọng nói bình thản trả lời, “Ta đã không phải khí linh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Chẩm Ca, đây là ta lấy tên cho mình.”
“Chỉ có ngươi mới là Sơn Hà Xã Tắc Đồ.”
Cho dù đã bị ma khí quấn quanh, Thiên Địa Qua trả lời vẫn quả quyết, Chẩm Ca cười khổ một tiếng, tuy biết không nên ôm kỳ vọng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Với ngươi mà nói, Sơn Hà Xã Tắc Đồ rốt cuộc là cái gì?”
“Giang sơn Xinh đẹp nhất… Bảo hộ ngươi, muốn chết ở trong tay ngươi.”
Đây là lần đầu tiên Thiên Địa Qua buông tha trở thành vũ khí ưu tú, trả lời ra ngôn ngữ mềm yếu. Chẳng qua là một câu nói, ngay cả Chẩm Ca lúc quyết định bỏ qua khí thân cũng chưa từng nhíu mày nhưng lại không tự chủ được mà rơi một giọt lệ, hắn giơ tay lên lau đi nước mắt chưa chảy qua gò má, rõ ràng là nụ cười như sở nguyện, nhưng trong ngôn ngữ lại tràn đầy khổ sở, “Mấy ngàn năm, cuối cùng từ trong miệng ngươi nghe được một lời khen.”
Đây là Chiến Qua từ sau khi hắn ra đời liền thủ ở bên cạnh, coi như từ đầu đến cuối cũng chưa từng biết tâm tình của hắn, như vậy cũng đủ rồi. Hắn đã đem quyền điều khiển Sơn Hà Xã Tắc Đồ dời cho Kỷ Mạch, người kia đáp ứng hắn sẽ vĩnh viễn trông nom Khải Minh Châu cùng Thiên Đình, hắn không còn là thượng cổ thần khí Sơn Hà Xã Tắc Đồ, rốt cuộc có thể tùy theo tình cảm của mình mà tự do phóng khoáng một lần.
“Từ nay về sau ta chính là lồng giam ngươi, ngươi muốn đánh thế nào, ta cũng phụng bồi. Trước khi tâm ma loại bỏ, ngươi ta không bao giờ hiện thế.”
Hắn sáp nhập vào thác bản này, tự nguyện thành hàng giả của chính mình, lấy thế giới trong tranh đem Thiên Địa Qua phong ấn. Kết quả, hắn vẫn không nỡ phá hủy Chiến Qua đã làm mình thương tâm rất nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn vuốt ve gò má người này nhẹ giọng an ủi.
Vui mừng đáng giá duy nhất là, vũ khí bị phong ấn thật sự rất mệt mỏi, ít nhất lần này theo tâm ý của hắn đáp lại một chữ, ” Được.”
Thiên Đình không nhất định sẽ đồng ý do Sơn Hà Xã Tắc Đồ trông chừng Thiên Địa Qua, từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ liền quyết định tự giải quyết chuyện này, hôm nay phong ấn đã thành, cho dù tiên thần chạy tới cũng không cách nào đem bọn họ tách ra nữa. Cuộc sống chân chính mà Chẩm Ca mong muốn cuối cùng cũng đến, chẳng qua là một khắc cuối cùng khi tiến vào thế giới trong tranh, có chút lưu luyến nhìn Khải Minh Châu mà mình đã chiếu cố nhiều năm một cái, “Xin lỗi, chỉ để lại ngươi một mình đối mặt hết thảy.”
Lòng bàn tay Dạ Minh Quân vẫn đang nhỏ máu, hắn một mực an tĩnh nhìn hết thảy mọi chuyện này, lấy ánh sáng tự thân đem tất cả tiên thần đều ngăn cách bên ngoài, biết rõ đây xem như là lần sau cùng từ giã huynh trưởng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau này có lẽ không còn cơ hội gặp nhau, vẫn là đối với hắn nở một nụ cười trong sáng, giống như lúc Khải Minh Châu ra đời, trong khoảnh khắc chiếu sáng mọi cảnh tan hoang trong chiến loạn khắp nơi trên thế giới, ” Chờ ngày ngươi trở về, ta sẽ cho Thiên Đình trở thành một tồn tại tốt đẹp hơn.”
Ngàn năm đi qua, quang huy của Khải Minh Châu vẫn đẹp như vậy, hướng về phía hắn như vậy, Chẩm Ca từng bởi vì Khải Minh Châu bất hảo mà khổ não qua vô số lần rốt cuộc lộ ra một nụ cười vui mừng, “Ngươi trưởng thành, ta an tâm.”
Nương theo bức họa khép lại, trùng trùng trận pháp đã triệt để phong ấn, đã từng là Cửu U Thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ cuối cùng rời đi, từ nay về sau Thiên Đình sở tồn thượng cổ thần khí chỉ còn lại Hi Hoàng Khải Minh Châu.
Thanh niên ngồi trên bạch lộc rơi vào bên cạnh hắn, nhẹ nhàng băng bó lòng bàn tay bị thương kia, tuy đã bỏ qua nhân thân hóa thành khí linh, nhưng ánh mắt vẫn cứ ôn nhu như vậy, “Bất luận tương lai như thế nào, ta cũng phụng bồi ngươi.”
Chỉ là cùng nhau tiếp xúc, cảm xúc tịch liêu tựa như trong thiên địa chỉ còn lại một mình liền bị xua tan trong nháy mắt, Dạ Minh Quân không đi chất vấn cậu tại sao đáp ứng Sơn Hà Xã Tắc Đồ trở thành khí vật chi linh trọn đời bị bức họa trói buộc. Kỷ Mạch chính là dùng cả đời đánh cuộc để bầu bạn cùng hắn, cũng không cho mình lưu lại phân nửa đường lui, cho nên hắn phải chăm sóc kỹ tiểu gia hỏa này, hắn bây giờ, chỉ phải nhớ kỹ một điểm này là đủ rồi.
Cho nên, Dạ Minh Quân đem thanh niên ôm vào trong ngực, ngay trước mặt chúng tiên hôn lên môi đối phương, trong ánh mắt vẫn là tình cảm ấm áp như vậy, ” Ừ, có ngươi, ta sẽ không tịch mịch.”
Hắn đã không phải là Khải Minh Châu chỉ có thể bị tiên nhân gìn giữ ở trong bảo khố, bây giờ Dạ Minh Quân đủ để thay đổi toàn bộ Thiên Đình, hắn sẽ đem vùng trời này quét dọn sạch sẽ, yên lặng chờ đợi ngày huynh trưởng trở về.
Chỉ là không biết, Hi Hoàng bây giờ đã dung vào thiên đạo thấy hắn như vậy, có hay không cũng sẽ lộ ra nụ cười vui mừng như trước kia.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Địa Qua: Ai cũng đừng nghĩ ở sân đấu đánh thắng ta!
Hệ thống: Tình duyên Xã Tắc Đồ của ngươi đã đăng nhập vào tài khoản của ngươi và đã tiêu hủy trang bị của ngươi.
Thiên Địa Qua: Cái gì?!
Xã Tắc Đồ: A, thẻ căn cước của ngươi đều ở trong tay ta, lãng ()?
Hệ thống: Xã Tắc Đồ rút dây điện của ngươi cũng đem ngươi nhốt vào phòng tối nhỏ.
Thiên Địa Qua: Đột nhiên đờ đẫn. jpg
Dạ Minh Quân: Cho nên nói, kỹ thuật không đánh lại, chân nhân PK không phải liền giải quyết vấn đề sao?
Đừng hoảng sợ, ngày mai mới là đại kết cục.
()浪 (làng). Để hình dung một người, lộ ra một loại ý bất cần đời, tự tin bành trướng, không hành động theo lẽ thường cùng trạng thái tâm lý. Mang theo ý nghĩa là hành thi thờ ơ, ta được ta làm, hành động tùy ý. 浪 (làng) – Động từ là khiêu khích, chọc tức.