Ma Châu thiện chiến, bởi vì Diệp Quân Hầu luôn có ý niệm cường giả vi tôn, phàm là người có năng lực yếu một ít sẽ rất thê thảm bị đào thải trở thành nô lệ, cho nên có thể ở Ám Kinh hỗn thành một quan viên cho dù chỉ có một nửa chức quyền nhưng, võ lực bản thân cũng chắc chắn không yếu.
Hôm nay dời đô đã thành sự thật, Thanh Đế trong tay lại có huyết khế thiên ma, vì để cho cuộc sống tương lai mình tốt hơn một chút, đám mãnh tướng này từ trong đấu tranh tàn khốc ma luyện ra cuối cùng tạm thời thoát khỏi trạng thái trầm mê tửu sắc, dưới một đường cường công tới, cuối cùng thế như chẻ tre đoạt lại mấy tòa thành trì, thành công đánh ra một tuyến đường ở giữa Thần – Ma hai châu.
Chỉ tiếc, còn chưa đợi bọn họ và Thần Điện hội họp, Thường Huy đã đem đại quân Yêu Châu chia thành từng tốp nhỏ, ỷ vào ưu thế một phổ thông yêu tộc cũng cường hãn hơn so với binh sĩ người phàm, đồng thời tập kích bất ngờ những thành thị của Thần Ma hai châu, chỉ mất vài ngày để khiến cho quân đội loài người bận bịu với việc cứu viện, một lần nữa lại chiếm được thượng phong.
Yêu tộc năng lực chiến đấu cường đại, khả năng sinh sản lại nhanh, nhân loại mới diệt một đoàn sài lang hổ báo, không tới mấy ngày bọn họ liền thấy một ổ kéo nhau trở lại. Hơn nữa, Thường Huy căn bản không lưu ý đến Yêu Châu hao tổn, nhưng Thần Điện phải cố gắng bảo vệ dân chúng địa phương, dưới tình huống bị động như vậy, nếu muốn tiến hành trường kỳ kháng chiến, binh lực Thần Ma hai châu cuối cùng sẽ tiêu hao hầu như không còn.
Nhưng mà, nhìn Yêu Châu như chiếm cứ ưu thế cũng không phải một khối thiết bản, ví dụ như bây giờ, Thường Huy lại một lần nữa đen mặt đi vào doanh trại lang tộc, “Sương Lang thủ lãnh, nghe nói Tuyết Thỏ nhất mạch lại có chiến sĩ mất tích?”
Yêu tộc dã tính không thuần, rất nhiều bộ lạc cũng còn duy trì bản năng như yêu thú, tự lúc bọn họ xuất phát liền xảy ra rất nhiều tình huống mãnh thú đi săn các chủng tộc khác, trong đó, Thỏ Tộc chỉ có năng lực chạy trốn nhanh là tổn thất thảm trọng nhất.
Chủng tộc thế yếu oán trách Thường Huy đem bọn họ tụ họp chung một chỗ không cách nào chạy trốn, mãnh thú có thói quen đi săn cũng rất bất mãn với Thường Huy hạn chế mình ăn uống, nếu không phải là có Nhậm Thanh Nhai đứng ở sau lưng hắn, chỉ sợ những yêu thú này đã sớm quần khởi tiến công.
Lúc này, cự lang đứng thẳng mặc một thân lam sắc đối mặt với chất vấn của Thường Huy cũng lấy ánh mắt khinh thường đáp lại, “Lang ăn thỏ có cái gì kỳ quái, ngươi lại không cho phép các chiến sĩ ăn thịt người, chúng ta chỉ có thể tự săn.”
Thường Huy hiểu rất rõ những yêu thú này là bị Yêu Vương thôi hóa ra căn bản cũng không phải yêu tu chân chính, mặc dù thân thể lấy được lực lượng, đầu óc nhưng vẫn dừng lại ở giai đoạn dã thú, hắn lúc đầu cón có thể nỗ lực đi thuần phục những thứ ngu xuẩn này, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không có hứng thú kia, chỉ lạnh lùng nói: “Con người của ta cũng không có kiên nhẫn dư thừa để giữ sủng vật.”
“Ngươi có ý gì?”
Có lẽ là nghe được sát ý của hắn, Sương Lang thủ lãnh lập tức nhe răng nanh sắc bén của mình, nhưng mà căn bản không cho hắn cơ hội xuất thủ, Thường Huy bố trí cảm bẫy ở bên ngoài doanh trướng đã phát động.
Một mũi tên thật to không có một chút sai lầm liền đem Sương Lang thủ lĩnh ghim chặt trên mặt đất, không để ý tới đối phương kêu rên đau đớn, một văn thần thanh sam nho nhã giơ lên một cây hỏa chúc (cây nến) đang cháy, nhẹ nhàng đem ngọn lửa ném trên thân thể dã thú rất dữ tợn nằm dười đất đợi đến khi ngọn lửa nuốt chửng nó, lúc này mới bình thản trả lời một câu, “Ta nói qua, không tuân theo quân lệnh chỉ có chết.”
Hừ, cùng con người so sánh sự hung ác độc địa, thật là chán sống.
Cười lạnh lấy ra khăn lụa lau tay, Thường Huy cũng không thích việc phải đích thân đi giải quyết đối thủ, làm một đại nhân vật đây cũng giảm giá trị quá rồi. Nhưng mà hắn ở Yêu Châu cũng không có người nào có thể xài được, mặc dù ỷ vào vạn thiên hóa thân tạm thời lấy sức một mình chỉ huy tất cả quân đội, nhưng nội tâm vẫn không sảng khoái, liền không có một nụ cười mà cảnh cáo đối với binh lính bên ngoài doanh trướng,
“Các vị, con người ngoại trừ đồng loại thì sinh vật nào cũng có thể ăn. Cho nên, nếu như không muốn ngồi cùng một bàn ăn, mời các ngươi trong một ngày có thể lựa chọn ra một thủ lãnh mới đủ nghe lời.”
Như vậy dưới sự chấn nhiếp của thủ đoạn lôi đình, doanh trại lang tộc cuối cùng cũng thoáng bình định, nhưng mà khi trở lại doanh trướng của mình, Thường Huy lại là thần sắc lạnh lùng hung hăng đưa tay đập bàn.
Hắn lại luân lạc tới việc dùng thủ đoạn dã man như vậy thống trị quân đội, sớm muộn phải đem đám dã thú ngu xuẩn này biến thành phân bón đất mới có thể giải quyết mối hận trong lòng!
Thật ra thì Thường Huy đối với tình huống Yêu Châu ít nhiều cũng có chuẩn bị tâm lý, cho nên bây giờ mới táo bạo như vậy, trừ cảm giác khó chịu khi linh hồn chịu sự chèn ép của việc hóa thân quá độ mang tới, ngoài ra còn bởi vì Tô Cách mấy ngày nay sinh động ngoài ý liệu.
Cứu Thế Phương Chu của Tô Cách chính là thần khí chiến tranh, trên đó trang bị năm trăm pháo đài mỗi ngày đều có thể phóng ra ba lần thần chú cao cấp, cộng thêm số lượng vận chuyển khổng lồ cũng có thể so với tốc độ phi hành của thiên nhân cấp chúa tể, bất luận là tiếp viện hậu cần hay là khẩn cấp viện hộ cũng có thể hoàn mỹ tiến hành.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản Thần Châu có thể chống nổi yêu tộc tập kích, suy cho cùng không nói đến bản thân Tô Cách còn có lực công kích cường đại, trừ Nhậm Thanh Nhai, lại có vị đại tướng yêu tộc nào có thể chịu đựng được một vòng pháo kích của Phương Chu?
Những này qua, phàm là yêu tộc phát động tấn công, Tô Cách trước tiên sẽ chạy tới hiện trường, Thường Huy cùng hắn hợp tác nhiều năm như vậy, liền không thấy lão bồ câu trầm mê dưỡng lạo này lại có thể chịu khó vung cánh như vậy. Tô Cách sinh động như vậy, Nhậm Thanh Nhai có thể cạnh tranh với hắn lại hoàn toàn không nghe Thường Huy chỉ huy, mười lần thì có đến chín lần không thể khiến cho vị Yêu Vương này nhấc chân đi đánh giặc, lần thành công kia còn phải bị tên Bạch Lộc này xem thường, cho tới khi hắn dưới sự bực bội, mấy ngày nay kỹ thuật chế biến thịt nai vẫn ổn định lên cao.
Thường Huy biết mâu thuẫn giữa mình cùng Nhậm Thanh Nhai ở nơi nào, vị yêu Vương này không thích âm mưu tính kế một chút nào, từ khi vừa mới xuất binh chính là chuẩn bị mang theo nhân mã tiêu diệt chúa tể bốn châu trước, sau đó sẽ đem thần linh từng người triệu hoán ra, nhiệm vụ không liên quan căn bản không có một chút hứng thú. Nhưng, thiên nhân dễ bắt sao? Ngươi dù sao cũng phải đem thiên hạ nắm trong tay mới có thể đem thiên nhân ẩn giấu lôi ra chứ?
Rõ ràng theo như kế hoạch của hắn đã sớm đánh hạ Thần Châu, thế mà đầu tử lộc này còn xem thường hắn, nói nhiều liền trực tiếp đem hắn đánh ra doanh trướng, có biết xấu hổ hay không?
Diệp Quân Hầu mắng thật đúng không sai, đây chính là một con lừa cứng đầu, dắt không đi còn quay ngược lại, hắn xem như là biết Kỷ Mạch vì sao có thể lãnh đạm như vậy, cho dù ai cùng hợp tác với tên Yêu Vương này cũng phải bị giày vò đến đoạn tuyệt thất tình lục dục!
Nghĩ đến thần linh, động tác Thường Huy muốn pha trà cho mình để bình tĩnh lại bỗng nhiên ngừng lại.
Cứu Thế Phương Chu tiêu hao rất lớn, hắn mấy ngày nay một mực cố ý kéo dài đường tấn công để hào mòn lực lượng của Tô Cách, nếu như trước đây, lúc này Tô Cách đã là thể lực chống đỡ hết nổi, thế nhưng mấy ngày gần đây tin tức hóa thân truyền đến vẫn là không nhìn ra dị thường, quả nhiên, là nơi nào phát sinh biến hóa sao?
Lực lượng của Tô Cách đến từ tín ngưỡng, hắn từ trên người Thần cảm ngộ càng nhiều thì lực lượng càng cường đại, từ trên lý thuyết mà nói, chỉ cần luôn luôn giữ cảm tình đối với Thần, sẽ không có thời điểm lực lượng khô kiệt. Đối với cái thiết định này, tác giả Tống Kiều chỉ dùng bốn chữ để khái quát —— dùng yêu phát điện.
Trước đây, Tô Cách không cách nào cảm giác được Thần tồn tại, tuy đối với người ngoài không nói rõ, nhưng từng bình thản cùng Thường Huy nói chuyện, có lẽ Thần đã bỏ rơi hắn.
Khi đó thần tình Đại Tế Ti tịch mịch vẫn rành rành ở trước mắt, hôm nay so sánh tinh thần lại có sức sống hơn, Thường Huy không cần điều tra cũng có thể khẳng định trận pháp kia triệu hoán ra nhất định là Thần của Tô Cách.
Kết quả, giống như ngoại trừ hắn, nhóm thần linh cũng rất để ý đến thiên nhân của mình?
Suy nghĩ minh bạch một điểm này, Thường Huy lại là ý nan bình, liền tức giận nhìn về phía lồng chim bồ câu trong phòng, rất khinh thường mở miệng: “Nhìn bộ dáng ngươi vỗ cánh như vậy, hắn cũng không muốn ngươi, bây giờ tùy tiện hống một tiếng chính là cái gì cũng chưa từng phát sinh qua? Ngươi có thể có chút tiền đồ hay không?”
Từ ngày đầu tiên hắn tấn công Thần Châu liền không ngừng có chim bồ câu bay vào doanh trướng, chẳng qua là lần này Thường Huy cũng không cho bọn nó cơ hội mở miệng, liền đem bọn nó ném vào trong lồng, còn lấy trận pháp ngăn cách liên lạc cùng Tô Cách. Nguyên tưởng rằng người này cũng nên muốn buông tha, ai ngờ chim bồ câu vẫn mỗi ngày đúng lúc hạ xuống, ăn chùa của hắn không biết bao nhiêu ngũ cốc, mỗi đêm còn khiến hắn căn bản không ngủ được.
Lúc này cũng không ngoại lệ, vừa bị hắn khinh bỉ, đám chim bồ câu này lại bắt đầu ủy khuất ba ba kêu lên.
“Ku ku ku.”
“Ku ku ku.”
“Ku ku ku.”
Tuy là bị bọn nó phiền đến nhức đầu, thế nhưng nhìn vào những con chim bồ câu này luôn có ánh mắt gần gũi đối với mình, Thường Huy lại không xuống tay đem chúng nó đi hầm được, cuối cùng cũng chỉ có thể thuần thục lấy ra ngũ cốc dành cho bồ câu mà ném vào lồng, không nhịn được mở miệng: “Được rồi, ăn no thì im miệng.”
Đúng vậy, hắn ở Thần Điện đã quá lâu, ngay cả chim bồ câu đều do hắn nuôi dưỡng…
Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Thường Huy giương mắt nhìn doanh trướng rất xa lạ này một chút, ngón tay không tự chủ ma sát ly trà,
Hắn ban đầu còn tưởng rằng mục tiêu của Nhậm Thanh Nhai chính là nhất thống năm châu, dẫn ra toàn bộ thiên nhân chung tay đối kháng Thần linh. Thế nhưng theo những ngày tháng quan sát, tên bạch lộc này cũng chỉ có lúc bắt được thiên nhân mới phân tâm nhiều hơn, vì bắt Thủy Vô Ngân lại mà không tiếc đột nhiên từ tiền tuyến rời đi đánh loạn kế hoạch công thành, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hắn đối với Thần Châu phát động tập kích bất ngờ lựa chọn thời cơ rất hoàn mỹ, nếu dựa theo kế hoạch đã định để hành sự thì tuyệt đối có thể ở trước lúc Tô Cách chạy về mà chiếm lĩnh Thần Điện. Thế nhưng Nhậm Thanh Nhai chẳng qua là nghe Thủy Vô Ngân ám sát qua Thần Tinh Tế Ti, cuối cùng liền như vậy bỏ lại chiến cuộc không để ý tới mà đuổi theo cái tên sát thủ đang chạy trốn không có giá trị gì kia, đây coi là cái gì? Chính ngươi cũng sắp đem Thần giết chết, bây giờ còn chuẩn bị bưng ổ của hắn, lại không cho phép người khác ám sát hắn, thật là có bệnh!
Nhưng thần (hạ thần) hận nhất chính là giữa đại sự lại là người nhà kéo chân sau của mình, liên tiếp lập ra mấy lần kế hoạch cũng bởi vì Yêu Châu ngoài ý muốn mà thất bại, nhẫn nại của Thường Huy cũng đã đến cực hạn không sai biệt lắm, tuy là như vậy, sắc mặt hắn lại dần dần khôi phục bình tĩnh, chỉ nhấp một ngụm trà, khóe miệng im lặng xẹt qua một nụ cười lạnh lẽo,
Đã như vậy, để cho Yêu Châu cùng Thần linh đồng quy vô tận không phải quá tốt sao?
Thường Huy làm việc chưa bao giờ trì hoãn, tỉ mỉ suy tư chốc lát, kèm theo huyết dịch từ đầu ngón tay chảy xuống, mấy cổ hóa thân yêu tộc liền lặng lẽ lẩn vào trong quân doanh, chỉ đợi tìm được thời cơ liền phát huy tác dụng.
Thần Châu bên kia đối với hắn phòng ngự rất chặt, đến nay cũng không cách nào khiến cho hóa thân thành công đến gần doanh trướng Thần Linh, bất quá, chỉ cần bọn họ còn nhu cầu ăn uống trong sinh hoạt thường ngày dù dao vẫn có thể tìm được cơ hội. Hắn cũng không tin Thanh Đế cùng tiên nhân đó có thể luôn canh giữ ở bên cạnh hai vị thần minh, chỉ cần tìm được một khe hở, xác định là có thể…
Trong mắt lóe lên một tia hàn ý, Thường Huy không tự chủ nhìn về phía chim bồ câu trong lòng, trước khi rời khỏi Ma Châu, Tô Cách còn dùng chúng nó đưa cho hắn một câu —— “Nếu gặp bất trắc, dùng bồ câu đưa tin.”
Thường Huy hiểu Tô Cách, vị Đại Tế Ti này không phải chỉ là nói suông, nếu hắn thật sự bày mai phục, chỉ sợ người kia cũng sẽ không chút do dự xông vào đại doanh Yêu Châu. Đây mới là phương pháp đơn giản nhất để bắt được Tô Cách, thế nhưng hắn không làm, giống như Tô Cách hiểu rõ Thường Huy là một người không từ thủ đoạn nào, vẫn từng lần thả chim bồ câu rơi vào trước mặt hắn. Bọn họ là thiên nhân duy nhất có thể hợp tác ba mươi năm không sinh ra bất kỳ mâu thuẫn nào, coi như bởi vì Thần mà đôi bên phải đối địch, chung quy cũng vẫn duy trì phần ăn ý thuộc về mình.
Nếu như Thần chết, Tô Cách sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây một chút, vốn dĩ muốn phái ra hóa thân lại lần nữa tan rã, hắn chẳng qua là cầm trong tay ngũ cốc dành cho bồ câu mà đưa tới trước lồng chim, mắt thấy chim bồ câu lập tức vui sướng bu lại, cuối cùng than nhẹ một tiếng: “Thôi, để cho ngươi cao hứng thêm mấy ngày.”
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Huy (đập màn hình): Một đám đồng đội thanh đồng ( đồng đội ngu ngốc) hoàn toàn không biết Thanh Binh (quân đội nhà Thanh) (), vương giả duy nhất còn tùy thời ngoại tuyến (không online = logout) cả ngày BB (), căn bản không di chuyển được!
Nhậm Thanh Nhai (ngâm nước suối): Đang ngoại tuyến, không nghe điện thoại, chớ quấy rầy.
Thường Huy (tuyệt vọng): Con lộc ngâm nước kia, ngươi có dám trở về lập nhóm chiến đấu hay không!
Tô Cách: Anh em, khi phản bội phải tìm hiểu một chút.
Thường Huy: Im miệng, các ngươi những thứ cá mặn (cá ướp muối) này chỉ biết treo máy cả ngày cũng không tốt hơn chỗ nào!
() 清兵: Sách sử dùng chữ “兵 – Binh” là vì đời nhà Thanh, quốc gia luôn luôn chuẩn bị lực lượng vũ tramg. Quân đội nhà Thành bao gồm Bát Kỳ Quân và Lục Doanh Quân đều là quân đội chính quy, trong đó Bát Kỳ Quân trực tiếp lệ thuộc vào hoàng đế. Bát kỳ bình là thế hệ binh chế, nam nhân từ tuổi trở lên được tuyển trọn vào trong Bát Kỳ Binh. Nếu chưa đủ tuổi thì được gọi là “Ấu Đinh” có thể chọn để dưỡng binh, tức là binh dự bị.
() BB: “BB” và “BRB” là từ viết tắc của “Be Back” và “Be Right Back” có nghĩa là quay lại ngay. Nếu bạn muốn nghỉ ngơi ngắn, bạn có thể nói “brb p”, nghĩa là bạn sẽ quay lại sau năm phút. Hoặc nếu bạn sẽ quay lại sau vài giờ, bạn có thể nói “BB h.”