Sau khi quốc đô Phỉ Quốc bị diệt, Thường Huy cùng Tô Cách liền ở trên đó kiến tạo Thần Điện, hôm nay tự nhiên không thể nào lật đổ rồi lại kiến tạo lần nữa. Vì vậy Thanh Diệp sau khi đến Thần Châu liền dẫn quan viên Ma Châu dừng lại tại Húc Nhật thành, chỉ đợi trận chiến này kết thúc, liền đem ba tòa thành trì phụ cận nối thành một mảnh, lập một tân đô mới.
Mọi người tuy không hiểu Thanh Diệp tại sao lại đem đô thành chọn ở Húc Nhật thành mà ngày xưa Thường Huy thống trị, vì phối hợp quân đội Ma Châu hành động, cũng chỉ đem doanh trại dựng tại bình nguyên bên ngoài thành, để tùy thời điều động binh lực hai châu Thần Ma.
Trên bình nguyên bầu trời vô cùng bao la, ngẩng đầu chỉ thấy biển sao vô tận vây quanh ánh trăng rằm mờ ảo, nếu không phải tiếng bước chân của binh lính tuần tra cùng những tiếng thét đau đớn của người bị thương thỉnh thoảng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, ngược lại là đủ để làm người ta tĩnh hạ tâm lai thưởng thức dạ sắc một phen.
Biết bên ngoài cũng không phải là địa phương tốt để nói chuyện yêu đương, Kỷ Mạch chỉ có thể kéo Dạ Minh Quân vẻ mặt hoảng hốt mang vào doanh trướng của mình. Dạ Minh Quân ngoan ngoãn như vậy đi theo quá mức hiếm thấy, lặng lẽ dùng Vô Yếm nhìn một chút, phát hiện người này dường như còn chưa tỉnh hồn lại, Kỷ Mạch chỉ có thể đưa tay điểm một cái vào trán tiên nhân, bất đắc dĩ than thở: “Tiên quân, ngươi cũng không cần phải khiếp sợ như vậy a.”
Kỷ Mạch sau khi thấy rõ tâm ý đôi bên, đối với Dạ Minh Quân cũng chưa từng biểu hiện kháng cự, chẳng lẽ hạt châu này lại không cảm nhận được tình ý ngày thường của cậu?
Kỷ Mạch ngày gần đây ôn nhu săn sóc, Dạ Minh Quân tự nhiên cảm nhận được, chỉ bởi vì hệ thống chậm chạp không tuyên bố tiến vào giai đoạn yêu đương, giữa nam nhân lại đúng có một sự tồn tại là tình huynh đệ dù có rơi vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không tiếc tính mạng, tiên nhân không trải qua tình cảm loài người cũng không dám tự tiện suy đoán, tạm thời liền tin cái này chính là phương thức sống chung giữa bằng hữu.
Hôm nay bị Tống Kiều một lời nói rõ chân tướng, Dạ Minh Quân lúc này mới chợt hiểu, bất luận là đối với Tô Cách có ân cứu mạng hay Tống Kiều là đồng hương chi nghị, Kỷ Mạch cũng chưa từng thân mật với ai giống như đối đãi với hắn như vậy.
Chỉ nói với hắn lời trong lòng, chỉ để cho hắn nhìn thấy mình mê mang cùng yếu ớt, cũng chỉ nguyện ý cùng hắn ôm nhau vượt qua đêm dài, nguyên lai, đây chính là phương thức loài người biểu đạt tình yêu sao?
Đối với chuyện cũ phân tích dần dần phục hồi tinh thần lại, Dạ Minh Quân nhìn về phía Kỷ Mạch đang cầm hỏa chiết đốt đèn, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn xác nhận một lần, “Ngươi thích ta?”
Trước đây khi hai người nói đến loại đề tài này, Kỷ Mạch luôn muốn thao thao bất tuyệt nói lên nhiều điều đánh lạc sự chú ý, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thuyết phục bản thân mình không nên động tâm đối với Dạ Minh Quân.
Nhưng mà thật đến giờ phút này rồi, mặc dù tiên nhân chưa bao giờ từng đối với cậu nói rõ tình yêu, tương lai cũng vẫn là một mảnh mờ mịt tràn đầy sương mù dày đặc, cậu đã từng sợ nhất bị thương tổn nhưng đột nhiên có dũng khí mạo hiểm, chỉ nhẹ lên tiếng, ” Ân.”
Hắn thật sự công lược thành công? Thế nhưng hắn ngay cả mình làm nhiệm vụ gì cũng không biết?
Lấy được câu trả lời khẳng định, tiên nhân càng cảm thấy ngạc nhiên, liền tiến lên ôm lấy thanh niên, tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Là sẽ phát triển thành cái loại tình yêu đó sao?”
” Ừm.”
Lần này Kỷ Mạch trả lời rất quả quyết, cậu vốn tưởng rằng hướng Dạ Minh Quân thẳng thắn cõi lòng sẽ rất khó khăn, kết quả, chẳng qua là bị đôi tay này ôm lấy, nói ra lời thật lòng liền đột nhiên biến thành chuyện đơn giản nhất.
“Dạ Minh Quân, ta từng nghĩ qua, có lẽ con người cả đời này hạnh phúc nhất chính là khi còn bé, yêu chính là yêu, hận chính là hận, hết thảy cảm tình cũng rất đơn thuần, cái gì đạo lý quy tắc cũng không ngăn nổi ý nguyện của mình. Nhưng mà, con người sớm muộn cũng phải lớn lên, phải học hiểu chuyện, không thể tự sống một mình, càng biết thì càng khó vui vẻ từ nội tâm, cho nên nhất định là càng sống càng khổ cực.”
Nhậm Thanh Nhai phản bội, trong cuộc sống một mình ở Thần Điện chữa thương, cậu lần lượt phân tích sai lầm của mình, mỗi khi hồi tưởng một lần liền đối với cuộc sống tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng thậm chí hoàn toàn tự phủ nhận chính bản thân mình.
Cậu học được lãnh đạm, học được không đi lưu ý, cũng học được không tin bất kỳ người nào, vốn tưởng rằng đây chính là lớn lên, cho đến khi cùng Dạ Minh Quân gặp nhau, mới lại có ý tưởng mới —— cái gọi là trưởng thành, có lẽ cũng không phải là thói quen tịch mịch, mà là học dùng cách mỉm cười để chữa trị cho bản mình, đừng cô phụ tấm lòng ôn nhu và thiện ý của người bên cạnh mình.
” ‘Coi như thế giới kém xa vẻ đẹp do mình tưởng tượng, lòng người khó dò cũng khiến cuộc sống không như ý, chỉ phải tự mình kiên trì, dùng phương thức vui vẻ để sinh tồn, liền nhất định có thể tìm được quang minh thuộc về mình.’ đây chính là tín niệm mà ta ký thác vào câu chuyện của mình.”
Ở hắc ám thế đạo vẫn kiên trì cứu vớt người chịu khổ, tiêu sái hành hiệp trượng nghĩa sau đó ở trước mặt mọi người phiêu nhiên bay đi, ôm một bầu rượu thưởng thức một cây hoa, hàng vạn hàng nghìn phiền ưu tất cả đều tản mạn với thanh sơn lục thủy, là Dạ Minh Quân để cho Kỷ Mạch nhớ lại, câu chuyện ban đầu mình muốn viết xuống chính là như vậy.
Cậu đã hiểu được sự thống khổ khi người gặp nạn được miêu tả trong tiểu thuyết, như vậy, khi đạt được hạnh phúc cũng khiến người ta nên vui mừng hơn so với những thứ đã tưởng tượng trong quá khứ, một điểm này, cậu muốn cùng người trước mắt cùng nhau nghiệm chứng.
Tựa vào đầu vai tiên nhân, lần này cậu chẳng qua là rất tự nhiên hỏi: “Cho nên, ta thích Dạ Minh Quân nhất, ngươi thích ta không?”
Dạ Minh Quân vẫn biết con người là một loại sinh vật thần kỳ, bọn họ sinh ra đã mang theo rất nhiều thiếu sót, nhưng luôn có thể không ngừng tìm tòi phát hiện vấn đề, dùng các loại phương thức cố gắng hoàn thiện mình, trong nhân loại tồn tại loài người có tâm địa như yêu ma, cũng có tiên thần cũng cam nguyện chịu thua chí thánh, ngay cả Hi Hoàng Khải Minh Châu nhìn hết thế gian tang thương, cũng không dám tuyên bố tự xem đã hiểu con người.
Mà bây giờ, hắn thích sẽ luôn có một người bên cạnh mình cũng luôn nghĩ đến bản thân của hắn, để cho hắn phát ra mong đợi từ nội tâm, nhân loại này cuối cùng sẽ trưởng thành thành hình dáng rực rỡ như thế nào.
Bất luận như thế nào, ít nhất có một điểm có thể khẳng định, người này nhất định sẽ trở thành một vị thần minh vô cùng ôn nhu khiến hắn không bỏ đi được.
“Ta so với trước kia càng thích ngươi!”
Rốt cuộc nhìn thấy tương lai mình mong đợi nhất, Dạ Minh Quân cao hứng ôm Kỷ Mạch ngã xuống chiếc giường nhỏ, thậm chí muốn khôi phục nguyên hình mà lăn lộn một vòng.
Bất quá bây giờ hắn là hình người chỉ có thể dùng phương thức loài người biểu đạt sự hưng phấn của mình, lại thuận tay đem bức họa bên hông chôn xuống dưới đất ba thước, chắc chắn hệ thống cản trở tạm thời không cách nào cắt đứt mình, mới vừa đắc ý tuyên cáo, “Ta muốn cưỡng hôn ngươi, cho ngươi mười giây phản kháng!”
Ngươi muốn hôn còn phải hỏi sao? Có dám trực tiếp thượng hay không!
Khoan đã, người này rõ ràng không hiểu, tại sao mỗi lần cũng rất tự nhiên đem mình đè xuống giường như vậy, chẳng lẽ đây chính là thiên phú dị bẩm?
Phát hiện mình đã ngã vào giữa chăn nệm, Kỷ Mạch mới giật mình Dạ Minh Quân gần đây đem mình đè lên giường là càng ngày càng thuận tay, nhìn tiên nhân thốt ra tuyên ngôn tấn công một chút, chỉ làm ra một phản ứng —— đưa tay tháo xuống Vô Yếm, trực tiếp buông tha phản kháng nộp khí giới đầu hàng.
“Ngươi không phản kháng ta liền hôn.”
Không nghĩ tới Kỷ Mạch xưa nay rất xấu hổ lại cứ nằm như thế rõ ràng mặc hắn đi hôn, Dạ Minh Quân còn có chút không dám tin tưởng, liền thử thăm dò cúi đầu đụng một cái vào môi đối phương.
Tại sao lại giống như mèo liếm người như vậy, ngươi cái này cũng gọi là hôn? Có phải nam nhân hay không a?
Không có Vô Yếm, thế giới Kỷ Mạch chỉ có một mảnh bóng tối, lúc này trên môi có một thứ xúc cảm như có như không, thân thể vì vậy ngược lại là có chút khô nóng.
Vừa nghĩ tới nói không chừng cái vị tiên nhân này lại muốn làm chủ ý xấu gì, dù sao cậu bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy, ôm tâm tình tự lừa dối mình mà vươn đầu lưỡi ở trên môi Dạ Minh Quân nhẹ nhàng lướt qua một cái, đợi đến xúc cảm miệng lưỡi tiếp xúc nhau truyền tới, nét mặt không tự chủ được chính là đỏ một mảnh, lại ngoan ngoãn nằm trở về, nhất thời lời gì cũng không thể nói ra miệng.
“Ngươi thích như vậy?”
Dạ Minh Quân đối với khái niệm hôn còn dừng lại ở trình độ vai nam chính làm như vậy xác suất sẽ bị bạt tai, nguyên còn đang quan sát phản ứng của Kỷ Mạch, bị mời gọi như vậy nữa dù không hiểu phong tình cũng nên hiểu, lập tức liền đem môi phủ lên, lần này cũng không phải là lướt qua liền ngừng, trực đem tỉ mỉ thăm dò nội bộ một lần mới để cho Kỷ Mạch lấy được cơ hội thở dốc.
Làm thế nào bây giờ, mùi vị không tệ, hắn không muốn ngừng! Vậy thì, hôn đến khi Kỷ Mạch đẩy ra mới ngưng a!
Có chút dư vị mà nháy mắt mấy cái, ngón tay mơn trớn bờ môi ướt át của thanh niên, Dạ Minh Quân lúc này mới phát hiện hành động này với hành động liếm lông của động vật hoàn toàn bất đồng, hôn môi giữa nhân loại là chuyện thú vị như vậy, chỉ do dự một giây, lại lập tức hứng thú bừng bừng đè lên, “Ta giống như lục lọi ra kinh nghiệm, nào! một lần nữa.”
“Làm như vậy ngươi thở gấp có chút lợi hại a,nhưng không quan hệ, chúng ta thử lại phương pháp mới.”
” Chờ —— “
Dạ Minh Quân mà tò mò thì cường đại cỡ nào, mặc dù kỷ xảo hôn của hắn không có phân nửa kỷ năng nào có thể nói, thế nhưng cái gì cũng không ngăn cản được quyết tâm của hắn từ trên người Kỷ Mạch nghiên cứu ra kỹ xảo độc môn.
Đến khi hắn đem hết tất cả linh cảm toát ra thí nghiệm một lần, Kỷ Mạch đã là cả người xụi lơ, lúc này mới ý thức được một vấn đề đáng sợ, Dạ Minh Quân làm việc gì nếu chưa đủ nghiện thì tuyệt sẽ không đình chỉ, chỉ hôn một cái đều phải toàn phương vị nghiên cứu một lần, tiếp theo há chẳng phải là…
Ta sai rồi, bây giờ thời gian đổi ngược vẫn còn kịp sao? Chọc ghẹo Dạ Minh Quân, hậu quả này ta gánh vác không nỗi a!
Nhưng mà, sự thật chứng minh, không còn kịp rồi.
Đột nhiên phát hiện mình giống như cũng không cần ngăn cản hai tay của Kỷ Mạch, tay phải lại rảnh rỗi, Dạ Minh Quân chẳng qua là thoáng suy nghĩ một chút liền không chút do dự vận dụng thành quả nghiên cứu trước đây, trực tiếp sờ đến vị trí chỉ cần vừa đụng thì người này sẽ phát ra thanh âm rất dễ nghe.
Đáng chết, cái Tiểu Bạch này ngay cả làm sao nói yêu đương cũng không biết tại sao lại bắt đúng vị trí then chốt quen như vậy, rốt cuộc là thừa dịp mình ngủ mà nắm mấy lần a!
Bị cử động này của hắn mà hoảng sợ run người lên, Kỷ Mạch chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy sợi tóc tiên nhân, thanh âm miễn cưỡng buồn bực nói: “Đây chính là lý do ngươi đem hệ thống chôn trong đất?”
Thanh âm Kỷ Mạch lúc này tuyệt nhiên bất đồng với lúc bình thường, lập tức gợi lên hứng thú nồng đậm của Dạ Minh Quân, liền cười vui vẻ trấn an, “Đừng sợ, ta chẳng qua là nghiên cứu một chút sờ nơi nào ngươi sẽ cao hứng.”
Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng nam nhân trong miệng cọ cọ sẽ không đi vào sao? Đặc biệt là đối với một người nam nhân như ngươi một khi hứng thú một cái căn bản chính là không biết thu liễm như thế nào!
“Dạ Minh Quân… Khoan… Ta còn có chút…”
Cân nhắc đến tiên nhân trong ngày thường một khi nghịch ngợm lên còn rất lợi hại, Kỷ Mạch cự tuyệt tin tưởng lời an ủi của hắn, nhưng mà còn không đợi cậu ngăn lại, Dạ Minh Quân đã ở bên tai cậu êm ái mở miệng: “Ngươi đã nói, thích một người cũng sẽ không chống cự.”
Nhìn đi, ta đã nói cái gì a, người bày tỏ trước nhất định phải bị ăn đến gắt gao!
Chẳng qua là một câu nói trong nháy mắt liến đánh tan phòng ngự của Kỷ Mạch, buông lỏng người mặc cho tiên nhân thăm dò nghiên cứu, nghe tiếng cười khẽ hài lòng kia, Kỷ Mạch chỉ có thể bất đắc dĩ vòng tay ốm lấy cổ đối phương.
Tốt, ngươi tới, ngươi có bản lãnh liền tự học lục lọi ra một bộ chương trình nguyên vẹn a!
Vào sáng sớm lúc Dạ Minh Quân biết tâm ý Kỷ Mạch liền nhận rõ sự thật hệ thống căn bản không đáng tin cậy, cho nên hắn quyết định theo như phương thức mình cảm thấy hứng thú mà đi làm.
Nhưng mà, mặc dù hắn chôn hệ thống, lại ở bên ngoài lều bày ra trận pháp, ngay tại thời điểm thăm dò sẽ có được thành quả đột phá nghiên cứu liên quan tới thân thể Kỷ Mạch, thanh âm lão tăng nhập định của Tô Cách kia từng để cho Diệp Quân Hầu mắng chửi vô số lần liền truyền vào,
“Thần Tinh Tế Ti, Tiên Châu đột nhiên tấn công Yêu Châu, lúc này chính là thời cơ tốt nhất chúng ta thu phục đất đai bị mất.”
Này lời vừa dứt, hai người đồng loạt cứng đờ, còn không đợi Dạ Minh Quân cân nhắc có nên làm bộ như không có nghe hay không, thanh âm Tống Kiều than thở cũng du du nhẹ nhàng đi vào, “Đại huynh đệ, tương lai còn dài, mặc quần áo làm việc đi.”
Vì vậy, Dạ Minh Quân chỉ có thể nhìn Kỷ Mạch hiếm thấy ngoan thuận theo mà yên lặng đem Vô Yếm đeo lại trên mặt, lần đầu cảm nhận như thế nào là bi phẫn phát ra từ nội tâm,
Hắn ghét chiến tranh! Loài người tại sao phải lập lại hành động ngu xuẩn như vậy!
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân (đập màn ảnh): Thời điểm mấu chốt cư nhiên động kinh, ta muốn tiêu diệt máy chủ!
Tống Kiều: Hiện tại đi ra một người chơi hung dữ như vậy?
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Sự thật chứng minh, trò chơi chiến tranh cũng sẽ không làm người chơi sinh ra khuynh hướng bạo lực, nhưng nó sẽ đột nhiên rớt mạng khi người chơi rút được SSR.
Tác giả: Ta cũng rất tuyệt vọng a! đã bị mắc kẹt sau khi viết kiệt sức!
__________
Má ơi! Dạ Minh Quan quá đáng yêu rồi. Để xem nếu có đủ tu vi thì khi phấn khởi có biến thành bản thể mà lăn lộn không nữa. =]]