Trước khi thiên nhân đến, phàm nhân hiểu biết đối với môn phái tu tiên cũng không nhiều, coi như là Phỉ Quốc cũng chỉ có một chút tư liệu đơn giản, ở Diệp Quân Hầu xem ra Tiên Châu căn bản không đáng lo ngại, lại chưa từng chú ý qua tình huống của bọn họ.
Nhưng, Kỷ Mạch tin chắc giữa địch nhân với nhau chỉ có thể loại bỏ địch nhân mới có thể yên tâm, hôm nay đi tới Như Nhứ Sơn vẫn là ôm mấy phần tâm tư thăm dò tin tức.
Hai người ngươi tới ta đi mà khách sáo mấy câu, ai cũng không có dẫn đầu đề cập tới ý hợp tác, Kỷ Mạch biết Mạc Thiên Tề vẫn đang quan sát thành ý của Phụng Triều, liền chỉ ra vẻ tán gẫu mà hỏi:
“Mạc chưởng môn, theo ta biết, Cửu Tiên Thiên Thành được thay tên này là do trước đây có chín vị tiên nhân cùng phi thăng một ngày cảnh tượng hết sức huy hoàng, Mạc Ngữ Tiên Các chính là gia tộc mà Mạc Thị Lão Tổ trước kia sau khi phi thăng đã lưu lại, nhưng liên quan tới Vô Biên Phong Nguyệt lầu, ta chỉ biết lầu chủ đầu tiên là người hiếu khách, dần dần liền cùng bằng hữu lập môn phái, cụ thể nguồn gốc cũng rất mơ hồ.”
Trong ba đại môn phái tại Tiên Châu thì Vô Biên Phong Nguyệt Lầu có lịch sử lâu đời nhất, nhưng người phi thăng nhiều nhất lại là Cửu Tiên Thiên Thành, cùng bọn họ bất đồng, Mạc Ngữ Tiên Các vốn là gia tộc phàm nhân, bởi vì ra một vị kỳ tài khoáng thế (có một không hai) mới trở thành môn phái tu tiên, cho nên xưa nay không được những lão môn phái này nhìn ở trong mắt.
Kỷ Mạch phỏng đoán đây cũng là lý do bọn họ tìm kiếm Phụng Triều hợp tác, dù sao, Mạc Ngữ Tiên Các đối với phàm nhân vẫn là thân cận hơn so với các môn phái khác tại Tiên Châu.
Mỗi một nhà đều có một nỗi khổ riêng, Mạc chưởng môn những ngày gần đây cũng phát hiện động tĩnh của Cửu Tiên Thiên Thành cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, nhưng hai môn phái kia lại thủy chung chưa từng liên lạc với hắn. Bất luận Tiên Châu muốn làm gì, xem ra Mạc Ngữ Tiên Các là đã bị bài trừ tại vòng ngoài, vì vậy hắn cũng chỉ có thể tìm ra con đường khác.
Vì vậy, hôm nay Mạc chưởng môn nhìn như trấn định, thật ra thì đối với nhu cầu hợp tác ngược lại là càng khẩn cấp hơn so với Kỷ Mạch, thấy cậu hỏi dò tin tức, lập tức mỉm cười trả lời: “Thần Tinh Tế Ti không biết là bình thường, hôm nay Tiên Châu đại khái cũng không có bao nhiêu người nhớ, lầu chủ ban đầu của Vô Biên Phong Nguyệt Lầu này đã từng là Phong Nguyệt Nhị Tiên chỉ là một đệ tử ký danh.”
Ba đại môn phái này đều là đại phái xuất ra tiên nhân, nhưng mà về những tiên nhân kia lại chung quy không thể suy xét, Kỷ Mạch cũng chỉ nghi ngờ nói: “Phong Nguyệt Nhị Tiên?”
Thiên nhân đối với cái thế giới này chung quy không thể hiểu rõ, Mạc Thiên Tề bán đứng tình báo của môn phái người khác cũng không đau lòng, tự nhiên tình nguyện bán cho cậu những thứ này, chỉ nhàn nhạt thở dài nói:
“Đều là chuyện ngàn năm trước, nói là Nhị Tiên, thật ra thì phi thăng chỉ có Phong Tiên Phong Hàm Tình. Hai người bọn họ nổi danh thiên hạ là phu thê quyến lữ, thế nhưng Nguyệt Vô Ưu tư chất lại kém xa trượng phu mình, mặc dù đã ước hẹn sau khi phi thăng tiên giới sẽ gặp lại, nhưng chung quy cả đời đều không cách nào vượt qua thiên kiếp ôm hận mà chết.”
Phong Tiên, Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, Lão Tổ Tông, Trùng Nhị… Chẳng lẽ nông dân kia không phải thiên nhân, mà là tiên nhân chân chính?
Nhưng, cái thế giới này đã bị trận pháp cô lập, tiên nhân ngoại giới căn bản không thể đi vào…
Yên lặng cho ra kết luận, Kỷ Mạch trong lòng tuy rất khiếp sợ, nhưng nét mặt vẫn bảo trì bất động thanh sắc, “Chưởng môn có biết Phong Tiên là bộ dáng gì?”
Nhưng mà, Phong Nguyệt Nhị Tiên là nhân vật ngàn năm trước, Mạc Thiên Tề cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu một cái,
“Lão phu tuy đã là tu sĩ lớn tuổi nhất, nhưng chung quy cũng chỉ có tuổi mà thôi, Phong Tiên này cũng chưa từng thấy qua. Trên thực tế, từ khi lão phu sinh ra, bắt đầu từ đó trên đời liền không có ai phi thăng, ngược lại chính là thiên nhân liên tục xuất hiện không ngừng.”
Mạc Thị lão tổ chính là người cuối cùng phi thăng tại thế giới này trước khi nó bị phong tỏa, dựa vào bản thân đưa Mạc Ngữ Tiên Các trở thành nhân tài mới xuất hiện trong thời kỳ thiên nhân, sau khi Tiên Châu thành lập thậm chí bước lên vào một trong ba đại môn phái.
Chỉ là, xem như vừa vặn sinh ra ở cuối thời đại huy hoàng, tận mắt chứng kiến tu sĩ từ thịnh thế đi về hướng mạt lộ, những chưởng môn trưởng lão thế hệ này tại Tiên Châu cùng rất khó tiếp nhận thực tế.
“Mạc chưởng môn, thiên nhân cũng không phải tự mình sinh ra, nếu thế giới đã biến thành cái bộ dáng này, vẫn là nhanh chóng thích ứng cho thỏa đáng.”
Trong lời nói thổn thức của Mạc Thiên Tề, Kỷ Mạch hiểu, thiên nhân xuất hiện vốn là dị thường, ngay cả bọn họ những tác giả này cũng gặp chuyện này mà không có bất kỳ biện pháp nào. Cửu U Thiên Địa Qua là tư chiến thần khí, ngày xưa Thần Nông Đỉnh định ngăn cản cũng suýt bị hư hại, hôm nay tuy lại tới Dạ Minh Quân, nói riêng về năng lực tác chiến, nhưng cũng rất khó chống đỡ.
Khoan đã, theo như lời Dạ Minh Quân, trong thập đại thượng cổ thần khí lấy Cửu U Thiên Địa Qua có lực tàn phá cường hãn nhất, chỉ có Sơn Hà Xã Tắc Đồ có thể cùng chống đỡ. Nếu thật sự là như thế, Thần Nông Đỉnh chắc chắn bảy ngày sau liền giải quyết chuyện này, rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Căn cứ tình hình trước mắt đến xem, Thiên Địa Qua ở Toái Băng Hồ buông tha cho Khải Minh Châu bị phong ấn tu vi, những năm này cũng chưa từng xuất thủ đối với Thần Nông Đỉnh, Kỷ Mạch phỏng đoán chỉ cần nhóm thần khí không ngăn cản kế hoạch của Thiên Địa Qua, nó cũng không có ý cùng đồng loại tương tàn. Chỉ là trước kia chưa bao giờ nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng hôm nay lại thấy điểm khả nghi trùng trùng.
Ngay tại lúc Kỷ Mạch định đem tất cả manh mối xâu chuỗi lại, thần sắc Mạc Thiên Tề cũng đang nhớ lại một số chuyện đau thương lúc trước, nhìn những cành dương liễu xa xa chập chờn trong bóng đêm, cuối cùng không nhịn được thở dài nói:
” Như Nhứ Sơn này nguyên bản chỉ là một cái thành nhỏ ở Phỉ Quốc, khi tháng tư đến, gió xuân liền mang theo hoa nhứ (hoa bồ công anh) bay đầy trời đưa vào trong thành, bay la tả tựa như tuyết rơi đầy trời. Sau đó tòa thành nhỏ này trở thành phiến linh dược sinh ý của Mạc Ngữ Tiên Các ta, dần dần trở thành một nơi phồn hoa trong Phỉ Quốc, được ban cho danh tự Thính Tuyết thành này. Nói thật, lão phu quyết định cùng Thần Tinh Tế Ti gặp mặt, cũng bởi vì Thính Tuyết thành chủ đưa tới một phong thư, ngôn từ khẩn thiết, làm người ta động dung a.”
Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới Thính Tuyết cùng Mạc Ngữ Tiên Các còn có tầng quan hệ này, đang thấy có chút ngạc nhiên, liền nghe thanh âm lão nhân trầm xuống,
“Tiên Châu mờ mịt trong núi lớn, liên lạc tựa như vậy không phải số ít. Chúng ta ở mảnh đất này cắm rễ ngàn vạn năm, trong những ngọn núi và thành trì ở nơi đây cũng khắc sâu dấu ấn thuộc về chúng ta, thiên nhân đoạt được thổ địa, cũng có thể diệt hết tu sĩ thiên hạ, thế nhưng các ngươi vĩnh viễn lau không đi được sự thật cái thế giới này vốn dĩ thuộc về chúng ta.”
Đây cũng là tâm tình của Tiên Châu, đây là thế giới do tổ tiên bọn họ từng bước từng bước chế tạo ra, thật vất vả mới phát triển đến trình độ hôm nay, nhưng bị một đám thiên nhân từ trên trời xuống làm cho hỏng bét, ngay cả bản thân cũng không khỏi không co đầu rút cổ ẩn cư tại hải ngoại để kéo dài hơi tàn, cảnh ngộ như vậy, cho dù ai cũng sẽ không cam lòng.
Cho nên, cho dù biết rõ không địch lại, đại đa số tu sĩ tại Tiên Châu vẫn muốn chiến, xem như máu chảy thành sông cũng phải chiến.
Vấn đề của Tiên Châu ở chỗ không thức thời, nhưng, không thức thời như vậy chung quy là đúng hay sai, quả thật cũng khó kết luận.
Bất quá, mặc dù có thể hiểu được bọn họ, nhưng lập trường của Kỷ Mạch lại không cho phép mình nhượng bộ, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ta trước khi tới Tiên Châu từng nghe được một tin đồn thú vị từ trong miệng của các cựu thần ở Ma Châu—— nghe nói lúc Diệp Quân Hầu diệt Phỉ Quốc, ngoài trừ Quốc Giáo thì các môn phái tu tiên khác cũng không nhúng tay, chỉ là đem danh sách cống nạp vốn thuộc về Phỉ Quốc đưa cho Ma Chủ, hứa hẹn nếu Ma Châu y theo số mà giao nộp cống phẩm liền tán thành hắn là phàm nhân chi chủ. Chỉ tiếc Diệp Quân Hầu cũng không phải người cạm chịu hạ tính khí liền xé bỏ danh sách cống nạp chém tới tu sĩ, sau đó lại là tiêu diệt tất cả môn phái tu tiên trong cảnh nội, khiến cho chư vị không thể không chạy trốn ra hải ngoại, nhưng lại có một chuyện lạ?”
Môn phái tu tiên trước kia chỉ xem thế gian vương triều chính là thương khố cung cấp tài nguyên tu luyện, đến nỗi là ai làm chủ triều chính căn bản không để ý, lúc này Kỷ Mạch nhắc tới sự thật bị đánh mặt này, nét mặt già nua của Mạc Thiên Tề cũng rất lúng túng, chỉ có thì thảo trả lời một câu: “Ma chủ điên cuồng, thế nhân đều biết.”
” Phụng Triều ta tọa ủng chính là nơi giàu có và sung túc, thiên nhân quốc nội cũng không quá ba mươi người mà thôi, nếu thiên hạ vạn dân thật sự chỉ nhận Tiên Châu làm chủ, mặc cho thiên nhân cường hãn dường nào, cũng không khả năng đánh thắng được các ngươi.”
Kỷ Mạch trước khi xuất phát đã đoán được Tiên Châu nhất định sẽ cùng Phụng Triều nghị luận về thiên hạ bàn về chính thống, mà cậu cùng Tống Kiều cũng tìm ra nhược điểm trí mạng của đối phương, lúc này chỉ là thành thạo bình thản mở miệng,
“Phụng Triều có thể có thanh thế như hôm nay, đơn giản là vì trong thời loạn thế này chỉ có Thanh Đế được nhân giả chi đạo đối xử tử tế với bách tính. Có lẽ ở Tiên Châu xem ra Phụng Triều nói lên điều khoản hết sức khuất nhục, nhưng ta có thể khẳng định nói cho các ngươi, Phụng Triều yêu cầu tu sĩ tiếp thụ triều đình quản lý, vì là tránh các ngươi gây chuyện nhiễu dân, ỷ vào tu vi cao ức hiếp người phàm giết người đoạt bảo, phá hủy kỷ cương triều ta.”
Những tu sĩ này phần lớn đều là từ nhỏ liền bị mang lên thâm sơn để tu luyện, cho dù trở thành chưởng môn thì tối đa chỉ có thể thống trị một phương môn phái, đừng nói trị quốc, xem như cho bọn họ một cái thành nhỏ chỉ sợ cũng khó quản lý, chứ đừng nhắc tới hiểu pháp luật như thế nào.
Thấy Mạc Thiên Tề vì vậy cau mày, ngữ khí Kỷ Mạch càng tỏ ra nghiêm nghị,
“Phụng Triều ta tất cả luật lệ đều rõ ràng nghiêm minh, từ trên thiên nhân cho tới lê dân không ai không tuân, người vi phạm tất phạt; mà Tiên Châu ngươi cái gọi là chính tà, toàn nhìn phẩm đức của người tu sĩ như thế nào, các vị chưởng môn há miệng một cái chính là chân lý, không có một cái định số nhất định, nếu sư môn trưởng bối cố ý thiên vị, người phàm giết cũng liền giết, không thể nói công bằng ở chỗ nào. Giả sử chưởng môn là bách tính vậy thì chọn Tiên Châu, hay chọn Phụng Triều?”
Tu tiên môn phái từ xưa đến nay chính là như vậy, quá khứ cũng không có triều đình có thể khiến bọn họ tuân kỷ thủ pháp, hôm nay Mạc Thiên Tề nghe Kỷ Mạch nói, tuy cảm thấy bàn về vấn đề này rất kỳ lạ, nhưng cũng tìm không ra lời phản bác, chỉ có thể cãi chày cãi cối nói: “Người phàm nhu nhược, sẽ tự khuất phục dưới cường giả.”
Hắn nếu bàn về mạnh yếu, Kỷ Mạch cũng liền cười lạnh một tiếng, chỉ nói: “Tu tiên môn phái coi trọng nhất là truyền thừa, phàm là công pháp cường đại trong môn phái chỉ truyền cho đệ tử trực hệ, tiến vào Tiên Châu, nếu không phải thiên tư trác tuyệt được môn phái cao tầng chọn trúng thì ngay cả cơ hội tiếp xúc với công pháp cao cấp cũng không có, suốt đời bất quá chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi.
Trái lại Phụng Triều ta, chỉnh lý lại công pháp trong thiên hạ, tại mỗi thành thị đều mở học viện chỉnh thể dạy học, bất luận bình dân quý tộc, tất cả hài đồng tuổi tròn sáu tuổi phải nhập học, Ngọc Kinh Hoàng Gia Học Viện cũng định ra quy củ hàng năm đối ngoại triệu tập dự thi, người có tài đều có thể bằng vào chân tài thực học đạt được tài nguyên tu luyện. Thứ cho ta nói thẳng, đừng nói bây giờ, cho dù chưa tới ngàn năm trăm năm, Tiên Châu cũng không có khả năng thắng được Phụng Triều.”
Kỷ Mạch cùng Tống Kiều làm thêm giờ những ngày đó cũng không phải đơn thuần là đề cho Thường Huy sai việc vặt, bọn họ đã tìm kiếm các hệ thống tiên tiến nhất ở tất cả các quốc gia từ cổ chí kim trong và ngoài nước, cũng đem kết hợp với tình hình Phụng Triều trong nước tiến hành thực hiện, cùng với Thường Huy phát triển cơ sở ổn định nhất cho tân sinh trong triều đình.
Hôm nay Phụng Triều đối với Tiên Châu không chỉ là cường giả đứng đầu vô cùng ưu thế, trên chế độ lại là hoàn toàn nghiền ép, Kỷ Mạch đem tất cả thực tế bày trên bàn tiệc, cậu chắc chắn lấy kiến thức của Mạc Thiên Tề có thể minh bạch hai người không thể chống đỡ, chỉ bình tĩnh làm ra tổng kết,
“Loài người muốn sống thật tốt, tiên thần chưa bao giờ là nhu phẩm cần thiết, nhưng một quốc gia cần phải ổn định mới được. Xin hãy nhận rõ thực tế đi, đây là thế giới của người dân khắp thiên hạ, mà không phải là thế giới của tu sĩ các ngươi.”
Chế độ cùng xu hướng chung của thế giới Mạc Thiên Tề thực sự nhìn không rõ, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu là quốc thổ rộng lớn như Phụng Triều lại đào tạo tân sinh đồng lứa, tương lai Tiên Châu căn bản không thể nào cùng người ngoài đối kháng.
Những năm này, Tiên Châu cô huyền hải ngoại giống như lục bình không rể, bọn họ không cách nào từ Thần Châu Ma Châu hấp thu tân tiên huyết dịch, lấy được tài nguyên tu luyện lại là cực kì khó khăn, tổ tông lưu lại căn cơ đã là dần dần không nhịn được, nếu không nhanh chóng tìm kiếm đường ra, rất nhanh liền không cách nào có thể chống đỡ cho tu sĩ trong môn tiến giai.
Tình thế trước mặt không cúi đầu không được, Mạc Ngữ Tiên Các không có ý cùng Phụng Triều lưới rách cá chết, lúc này Mạc Thiên Tề cuối cùng có chút mỏi mệt thở dài: “Xin Thần Tinh Tế Ti đem phương pháp của Phụng Triều cho Mạc Ngữ Tiên Các một phần, lão phu dù sao cũng phải xác nhận đây có phải hợp lý hay không.”
Lời này vừa nói ra, chính là xác nhận muốn hòa rồi, Kỷ Mạch lúc này liền lấy luật pháp bách khoa mà Phụng Triều mới thảo ra, nhẹ nhàng cười một tiếng liền nói: “Kỷ mỗ đã sớm chuẩn bị xong, nếu Như Nhứ Sơn có thể về lại Thính Tuyết thành, cũng xem như là một đạo phong cảnh tuyệt đẹp.”
Đã quyết định thoát khỏi Tiên Châu trở lại nhân gian, Mạc Thiên Tề tự nhiên không muốn cùng Phụng Triều ở chỗ này tiếp tục đánh cờ, nhân tiện nói ra một tình báo mấu chốt,
“Thần Tinh Tế Ti, Lý Tiên Nhi tổ chức tỷ võ lần này chỉ cho chúng ta một phân phó —— cần phải để cho tất cả thiên nhân ký tên vào danh sách tỷ võ.”
Vừa nói như vậy, Kỷ Mạch cũng nhớ tới tất cả thiên nhân trước khi tỷ võ nhất định phải ký một phần sinh tử khế, cam kết lên đài nếu như chết cũng cùng Tiên Châu không liên quan, cậu nguyên bản chỉ xem đó như là thủ tục cần thiết của tỷ võ cũng không để ý, hôm nay suy nghĩ một chút, chỉ sợ bên trong có chút kỳ lạ.
Trong lòng âm thầm cảnh giác, Kỷ Mạch hướng về phía đối tượng mới hợp tác mà hỏi ra vấn đề mình để ý nhất: “Mạc chưởng môn có thể biết Lý Tiên Nhi này cùng gia gia kia là có lai lịch ra sao không?”
Nhưng mà, ở điểm này các thượng tầng Tiên Châu cũng là đầu óc mơ hồ, chỉ thấy Mạc Thiên Tề lắc đầu một cái, “Lão phu là thật không biết, trên thực tế, chúng ta cũng là cho đến khi Diệp Quân Hầu xông vào Tiên Châu mới phát hiện bọn họ tồn tại.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện Mộc Tuần Chân Quân vẫn luôn đi theo hầu hạ, thấy hòa đàm thành công cũng là mặt lộ vẻ vui mừng, dù sao đối với hắn mà nói, Mạc Ngữ Tiên Các mới là ân nhân, chỉ cần môn phái mình trong loạn thế có thể an ổn sống sót, còn thừa ra những tu sĩ khác như thế nào cũng chỉ có thể các nhìn thiên mệnh.
Hôm nay thấy Kỷ Mạch có câu hỏi này, Mộc Tuần Chân Quân do dự một chút, cuối cùng nói ra một tình báo đã che giấu nhiều năm,
“Thần Tinh Tế Ti, thực không dám giấu giếm, Lý Tiên Nhi trước kia đều là hình dáng thiếu nữ, ta còn không từng nhận ra. Cho đến lúc thấy hình dáng bé gái của nàng, ta mới vừa nhớ lại, ước chừng là năm trước, ta từng ở trong một cái trấn nhỏ trên núi gặp qua cô bé như vậy.”
Thiên phú của Mộc Tuần Chân Quân là đã gặp qua là không quên được, đến nay vẫn nhớ tình cảnh hôm đó.
Lúc ấy hắn đã gia nhập Mạc Ngữ Tiên Các, sư môn lấy được tin tức thiên nhân xuất hiện tại trấn nhỏ kia liền đi điều tra trước, lúc này hắn đối với môn phái tham dự chuyện này cũng che giấu tin tức, chỉ nói:
“Khi đó có một thiên nhân cùng tu sĩ ở trong thành chiến đấu, không biết dùng chiêu số gì lại triệu hoán tới thiên ngoại vẫn thạch hạ xuống, khiến cho toàn trấn không một người sống sót. Ta sở dĩ còn nhớ tiểu cô nương này, là bởi vì ái nữ của ta cũng mất sớm, trong ngày thường nếu gặp được những bé gái cùng lứa tuổi như nữ nhi, ta luôn không nhịn được mà giúp một chút. Sau trận hỏa hoạn kia, cũng là ta đem thi thể nàng chôn ở trấn nhỏ, chẳng qua là không biết tại sao, nàng bây giờ lại còn sống…”
Không nghĩ tới Lý Tiên Nhi tại năm trước không ngờ đã bỏ mạng, Kỷ Mạch kéo kéo tay áo Dạ Minh Quân, mà tiên nhân cũng là trong nháy mắt lĩnh ngộ nghi vấn của cậu, suy nghĩ một chút liền nói: “Nơi đây cùng địa phủ cũng cắt đứt liên lạc, lấy bản lĩnh của hắn muốn làm người chết sống lại, không tính là khó khăn.”
Kỷ Mạch biết cái này hắn là chỉ Thần Nông Đỉnh, Mộc Tuần Chân Quân không cần ở chỗ này nói chuyện lừa gạt mình, nếu Lý Tiên Nhi ngày xưa là chết trong tay thiên nhân, hôm nay thu thập chữ ký của thiên nhân, chỉ sợ cũng là không có hảo ý.
Là hắn sơ sót, Thần Nông Đỉnh đúng là không phải địch của Dạ Minh Quân, nhưng hắn chưa chắc đã là bằng hữu.
Hôm nay luận võ lực tất cả mọi người cũng không địch lại Thiên Địa Qua xếp hạng thứ nhất, nếu phải phá hư kế hoạch, chỉ có thể lòng vòng mà loại bỏ thiên nhân, mà Phụng Triều, nhưng lại có không ít thiên nhân.
Thiên Địa Qua đã định trước là địch, Thần Nông Đỉnh không nhất định có thể hợp tác, hơn nữa còn có một người có thể chính là Phong Tiên Trùng Nhị, ván này không dễ đánh a…
Trong lòng yên lặng than thở, thần sắc Kỷ Mạch vẫn không lộ ra sơ hở, chỉ duy trì nụ cười sâu không lường được đối với hai người từ giả, “Mạc chưởng môn, ba ngày sau, Phụng Triều nghênh đón Như Nhứ Sơn trở lại nhân gian.”
Chuyến này lấy được không ít tình báo, Kỷ Mạch lúc rời đi cũng là thái độ bình thản trước sau như một, cho dù ai cũng không nhìn ra nội tâm cậu đang suy nghĩ gì.
Đưa mắt nhìn Dạ Minh Quân ôm hắn rời đi Như Nhứ Sơn, Mạc Thiên Tề suy nghĩ mình đáp ứng để cho tu sĩ trong môn tiếp nhận Phụng Triều quản thúc, tương lai không tránh khỏi gặp oán giận, thần sắc bất giác liền thê lương, yên lặng hồi lâu, cuối cùng nhưng là nhìn về phía tiểu đệ tử đi theo mình mấy trăm năm,
“Mộc Tuần, thật ra thì cái ngày nhặt trở về ngươi lão phu cũng biết, ngươi không phải là một công tử nhà giàu bị sơn tặc cướp.”
Nghe vậy vốn dĩ Mộc Tuần Chân Quân đang thu thập ly trà, động tác hơi dừng lại một chút, chỉ nghiêm túc trả lời: “Bất luận quá khứ thân phận như thế nào, bây giờ ta là đệ tử của sư phụ.”
Lấy được cậu trả lời Mạc Thiên Tề đã là hài lòng, hắn cũng đã đến tuổi già, cái danh tiếng tội nhân thiên cổ này gánh chịu cũng liền gánh chịu, lúc này chỉ đối với đệ tử mà mình tín nhiệm nhất dặn dò: “Chuyện này sau đó lão phu sẽ tự nhận trách nhiệm thoái ẩn, Mạc Ngữ Tiên Các liền giao cho ngươi.”
Mộc Tuần Chân Quân ở Tiên Châu ẩn núp nhiều năm từ đầu đến cuối chưa từng bại lộ thân phận thiên nhân của mình, hôm nay cũng đã quên thế giới trước kia.
Hắn còn nhớ lúc ban đầu cứu mình về, Mạc Thiên Tề là một trung niên nho nhã phong lưu, ngồi trên tiên hạc nhẹ lay động vũ phiến (quạt lông) tựa như thần tiên, hôm nay liên tiếp gặp gỡ sóng gió nhưng lại không có tâm tư trú nhan, bất tri bất giác đã là bộ dạng của một lão giả râu hoa râm, cũng không tìm lại hình dáng ngày xưa.
Tuy hơi cảm thấy tang thương, đã từng là Vạn Tiên Chi Chủ, hôm nay Mộc Tuần Chân Quân, đối mặt với lời dặn dò sau cùng của sư phụ, chỉ là giống như lúc ban đầu vào Các cung kính quỳ gối, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, “Cẩn tuân sư mệnh.”
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Tại hạ văn có thể thao thao bất tuyệt trên Zhihu, vũ có thể treo máy ngâm nước suối phun ra chín lần, ai dám đánh một trận?
Tống Kiều: Bên ta chỉ cần phái ra Zhihu lão ca, khi nói chuyện nhất định sẽ làm cho Tiên Châu chắp tay mà hàng.
Dạ Minh Quân: Ta cùng các ngươi nói, ban đầu chính là hắn trả lời để cho ta quyết định kết thúc kiếp sống cẩu độc thân.
Thủy Vô Ngân: Xin hỏi ta phải làm sao mới có thể ưu tú giống như các ngươi vậy?
Sửa sang một chút về thiên nhân xuất hiện trước mắt
Tô Cách ——《 Chí Thánh Tiên Sư 》, Tây Vực vương tử tìm kiếm thần tích mà du tẩu qua các loại bơi các loại quốc gia thần kỳ, giá không, kỳ huyễn văn, tác giả: Đường Tống Nguyên Minh Thanh (tống Kiều)
Thường Huy ——《 Quyền Thần 》, tài tử nhiệt huyết cải cách chính trị thất bại, lấy hóa thân thuật báo thù, quyền mưu, quan trường văn, tác giả: Ngụy Tấn Nam Bắc Triều (Tống Kiều)
Nhậm Thanh Nhai ——《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》, Yêu Vương phản kháng tu sĩ chèn ép, dẫn dị tộc thành lập tự do chi quốc, tiên hiệp văn, tác giả: Tịch Mịch Thiếu Phụ (Kỷ Mạch)
Diệp Quân Hầu (Diệp Tam)——《 Dạ Sắc Truyện Thuyết 》, 《 Đô Thị Phù Bình 》, người trước chính là Tây huyễn, hắc ám văn, người sau miêu tả tiểu nhân vật khó khăn sinh tồn ttrong hành phố lớn, hiện thực, đô thị văn, tác giả: Thâm Hắc
Cáp Đặc Phù Đế Á (Huy Nguyệt)——《 Trọng Sinh Tinh Linh Vương 》, văn thời xưa, ngốc nghếnh trang bức sảng văn
Thủy Vô Ngân ——《 Chí Tôn Sát Thần 》, nhân vật chính mượn lý do truy tìm mỹ nhân trong thiên hạ, trải qua nguy hiểm kết bằng hữu, khôi hài văn
Bạch Sênh (Thính Tuyết)——《 Tuyết Quốc Chiến Ký 》, nhân vật chính bị diệt nước liền phối hợp với quốc dân còn sót lại gian khổ phục quốc, quân sự văn
Mộc Thiên Trắc (Mộc Tuần Chân Quân)——《 Vạn Tiên Chi Chủ 》, nhân vật chính độ kiếp sống lại đền bù tiếc nuối cho nữ nhi đã chết, trở thành tiên nhân mạnh nhất, tu chân văn.
Long Hề ——《 Đông Hải Long Vương 》, nhân vật chính thu thập các loại dị thú, vuốt mèo văn
Diệc Tà ——《 Tà Đạo 》, nhân vật chính phản nghịch thiên hạ, báo xã văn