Úc Lễ không chớp mắt nhìn Ninh Diệu, nhìn gương mặt tinh xảo kia, biểu tình từ tò mò và suy tư ban đầu, biến thành bộ dáng có chút ngốc nghếch.
Ninh Diệu ngắn ngủi "Ò" một tiếng, cúi đầu, không cho Úc Lễ nhìn mặt mình, chỉ để lại cho Úc Lễ một cái đầu và lỗ tai đỏ thấu, cũng không tự giác lấy tay lấy mở tiểu thuyết trên bàn.
"À, thì ra là như vậy." Ninh Diệu tận lực dùng giọng nói bình tĩnh nhất của mình nói: "Ta biết rồi."
Úc Lễ cảm thấy có chút buồn cười: "Ngươi biết cái gì hửm?"
Lớn đến như vậy, loại kiến thức thông thường này còn không biết, hơn nữa còn bị người khác chỉ ra, Ninh Diệu ít nhiều cảm thấy mất mặt, đồng thời sinh ra một tia xấu hổ nhàn nhạt.
"Vừa rồi không thấy rõ, ngươi nói không sai, đích thật là dấu hôn..." Giọng Nói của Ninh Diệu càng nói càng nhỏ, y nghĩ tới một vấn đề.
Nếu như đó là dấu hôn, vậy y cũng phải học theo nữ yêu kia, hôn lên cổ Úc Lễ sao?
Ninh Diệu suy nghĩ một chút về cảnh tượng kia, lại bắt đầu phá sách, một lát sau cảm thấy phá hư sách không tốt, ngược lại bắt đầu vuốt chân mình.
Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn Úc Lễ một cái, đối diện với tầm mắt Úc Lễ, lại nhanh chóng cúi đầu, càng nghĩ càng da đầu tê dại.
Người y đối mặt là Úc Lễ đó, có người dám làm càn với Đại Ma Vương sao? Người khác y không biết, dù sao y cũng không dám, y sợ bị đánh, hụ hụ.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, trong khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng nói chuyện.
Ninh Diệu cố gắng trấn tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.
Y là lãnh đạo thực lực mạnh hơn, hẳn là càng thêm quả quyết đưa ra quyết định mới đúng, kéo dài, thật sự kỳ cục.
Vì thế Ninh Diệu nhắm mắt lại, cắn răng, hỏi: "Ngươi có thể chấp nhận không? Ta làm giống thế... Để lại cái đó trên cổ ngươi... Nếu ngươi không chấp nhận, chúng ta sẽ tìm cách khác."
Đổi lại là những người khác hỏi vấn đề này, Úc Lễ đại khái sẽ làm cho hắn không bao giờ gặp lại mặt trời sáng mai. Nhưng bây giờ người hỏi của hắn là tiểu thiếu gia yếu yếu mềm mềm này, vừa nhìn đã không có chút xíu kinh nghiệm, hết thảy lại bất đồng.
Sau tất cả... Lấy dung mạo của Ninh Diệu, làm loại chuyện này, thay vì nói Ninh Diệu chiếm tiện nghi của người khác, còn không bằng nói người khác chiếm tiện nghi của Ninh Diệu.
Úc Lễ nhẹ nhàng lắc đầu, nhắc nhở: "Ngươi hỏi ta, ngươi cũng không nghĩ tới mình có thể tiếp nhận không à?"
"Ừm..." Ninh Diệu lại liếc nhìn Úc Lễ một cái, thấy vẻ mặt Úc Lễ tương đối bình tĩnh, không có bộ dáng vì đề nghị của y mà muốn rút kiếm đuổi gϊếŧ y, vì thế thả lỏng tâm tư: "Là có chút khó bước ra bước đầu tiên, bất quá nếu ngươi có thể, chắc ta cũng được."
Đại khái là người chủ động, gánh vác trọng trách, tuy rằng cũng có nhút nhát và ngượng ngùng, nhưng Ninh Diệu cảm thấy tâm tính của mình coi như tương đối thản nhiên.
Hơn nữa tuy rằng Úc Lễ là đại ma đầu, nhưng cũng không có kinh nghiệm thực tế. Lại bởi vì tu tiên rời xa tình yêu trong thế gian nhiều năm, hiện tại nhất định so với y còn ngượng ngùng hơn, chỉ là biểu tình khống chế tương đối tốt, cho nên từ ngoài mặt nhìn không ra.
Có người so với y còn ngượng ngùng hơn, vậy y có thể yên tâm lớn mật hẳn lên.
"Ngươi lựa chọn đi, ta tôn trọng ngươi." Ninh Diệu bày ra tư thế ngồi của đại lão, ôm lấy cánh tay.
Úc Lễ lại đột nhiên sắc mặt trầm xuống: "Cứ như vậy đem quyền lựa chọn giao ra, nếu như đối mặt là người khác không phải ta, gã bảo ngươi hôn ngươi sẽ hôn?"
Ninh Diệu hoàn toàn không biết tính tình của Úc Lễ này từ đâu mà đến, y không hiểu nổi lại nhìn Úc Lễ: "Đương nhiên không, người khác là người khác."
Người khác sẽ bị thể chất kỳ quái của y ảnh hưởng, sẽ trở nên điên cuồng đối với y, nhưng Úc Lễ sẽ không nha.
Úc Lễ trầm mặc, Ninh Diệu cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng thoạt nhìn giống như không tức giận. Sau một hồi im lặng, Ninh Diệu thấy Úc Lễ vẫn lắc đầu.
Úc Lễ nhếch môi, tìm kiếm sự thật từ sự thật: "Chỉ sợ ngươi không làm được."
Ninh Diệu: "...?"
Lời này khiến Ninh Diệu sửng sốt: "Cái gì, ta không làm được cái gì?"
Không đợi Úc Lễ nói tiếp, Ninh Diệu tự mình phản ứng lại, tức giận nói: "Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta, tại sao ta không làm được?"
Úc Lễ lại có thể cười nhạo y, nói y không được!
Tại sao y không được, y rất thông minh, chuyện này cũng không khó?
- Tất nhiên ta làm được, hiện tại ta sẽ cho ngươi xem một chút! Tức giận dễ dàng làm cho người ta mất đi lý trí, Ninh Diệu lúc này kéo cổ áo Úc Lễ ngồi bên cạnh, kéo Úc Lễ cao hơn nửa đầu y cúi đầu.
Cổ Úc Lễ ở ngay trước mắt, Ninh Diệu ngẩng mặt lên, dán lên.
Thứ mềm mại và nóng bỏng dán vào cổ, mang theo một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Sẽ có hơi thở ấm áp phun ra, mang theo hương vị ngọt ngào đến từ chủ nhân.
Úc Lễ rũ xuống mí mắt đen mà dày, ở trong khóe mắt nhìn bóng dáng nằm sấp trên người hắn.
Khoảng cách của bọn họ quá gần, Ninh Diệu lấy tay khoác vai hắn, đem toàn bộ trọng lượng nửa người trên dựa vào người hắn.
Không nặng, nhưng làm cho lòng người bất ngờ kiên định.
... Thật sự là một người thân, tiểu thiếu gia cũng phải làm cho mình thoải mái.()
()Ý nói ẻm là một người kiểu thân thiết thân thiện này kia nhưng tức thì cũng phải để mình thoải mái nha(là tui để tui bớt tức tui cũng cạp)
Thật sự là yếu mềm.
Úc Lễ có thể cảm giác được người nọ ở bên cổ hắn mút, lực cũng tương tự như mèo gãi, lại không có móng vuốt sắc bén, chỗ nào cũng là một mảnh mềm mại.
...
Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu ngẩng đầu lên.
Hốc mắt Ninh Diệu đỏ lên.
Y nhìn Úc Lễ một chút dấu vết cũng không lưu lại cổ, lại nhìn gương mặt Úc Lễ gợn sóng không sợ hãi.
Không xong, tính toán thất bại, Úc Lễ căn bản không giống người bình thường da thịt mềm mại. Y vừa rồi đều thử dùng răng cắn, nhưng đều cắn không nổi Úc Lễ!
Đừng nói vết hôn, phỏng chừng y cầm đao đâm một đao trên người Úc Lễ, chỉ sợ cũng không đâm được một tầng da của Úc Lễ.
Người này, sao da dày thịt dày như vậy, cắn cũng cắn không nổi, rõ ràng từ bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra là người như vậy mà?
Ninh Diệu vừa tức vừa ủy khuất, cảm thấy mình bị khi dễ. Lời nói cười nhạo Úc Lễ nói, lại là thật, y thật sự không làm được.
"Ngươi người này, sao lại như vậy hả?" Ninh Diệu ủy khuất nói.
Úc Lễ quay đầu nhìn về phía Ninh Diệu, cười như không cười nói: "Ta làm sao vậy?"
Hốc mắt Ninh Diệu nghẹn càng đỏ.
Hiện tại y cảm thấy mình tức giận không có đạo lý, tu vi của y so với Úc Lễ cao hơn, làm một người hiện đại, thông qua các loại kênh biết được kỹ xảo khẳng định cũng so với Úc Lễ nhiều hơn, nhưng hiện tại y thế mà bó tay không có biện pháp!
Tại sao điều này có thể xảy ra? Nếu phương pháp này không thể thành công, vậy y đi đâu tìm phương pháp thứ hai đưa Úc Lễ vào thành yêu chứ?
Nước mắt lăn dài trong hốc mắt, trước khi rơi xuống, có người nắm cằm y nâng mặt lên, để nước mắt một lần nữa trở lại trong mắt.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, cho nên Ninh Diệu không thấy rõ biểu tình của Úc Lễ, chỉ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của Úc Lễ.
"Lại khóc."
Có một cái gì đó lành lạnh và mát mẻ che vào mắt y rồi hấp thụ nước mắt. Ninh Diệu lấy đồ che trên mắt xuống, phát hiện là một loại vải mà y nhìn không ra chất liệu.
Trong nhẫn trữ vật của Úc Lễ sao lại có nhiều thứ có thể dùng để lau nước mắt như vậy hả, không phải cố ý mua chứ?
Ninh Diệu cúi đầu dụi dụi mắt, nghe thấy Úc Lễ nói: "Gân cốt của ta cứng cỏi, đương nhiên sẽ không dễ dàng tạo ra dấu ấn như vậy, cũng không phải cố ý đùa giỡn ngươi."
"Được rồi, cùng lắm thì lại tìm phương pháp khác, cũng không phải chỉ có một biện pháp này mới có thể vào thành." Úc Lễ đem một khối linh thạch đặt vào động lực trong phòng để cho xe ngựa gỗ bắt đầu đi về phía trước, "Trước tiên đi xem có yêu đi mình hay không, cướp đồ của gã trà trộn vào thì ——"
Úc Lễ lại bị kéo mạnh, suy nghĩ đến tâm tình thở phì phì của Ninh Diệu, hắn cũng theo sức mạnh của Ninh Diệu, ngã về phía sau.
Tính tình Ninh Diệu nổi lên, không tranh giành bánh bao tranh giành khẩu khí: "Sao không được, ta không tin phương pháp này không dùng được. Hơn nữa, phương pháp ngươi nói, vừa nhìn đã rất nguy hiểm rồi, làm sao có thể dùng được đây?"
Úc Lễ cảm thấy đời này mình cũng rất ít bất đắc dĩ như vậy, đánh lại đánh không được, mắng cũng mắng không được, nếu không tiểu thiếu gia này sẽ khóc một đường linh thạch, càng không thể gϊếŧ.
Úc Lễ dừng xe ngựa: "Vậy ngươi nói?"
Ninh Diệu cắn răng, lấy hết dũng khí mở miệng: "Ta nghĩ ra biện pháp, rất đơn giản, chỉ cần đảo ngược hai việc chúng ta cần làm, là có thể..."
Xe ngựa đi tới chợt dừng lại.
"Ngươi xác định?"
Xe ngựa dừng ở sâu trong rừng cây bên đường, không ai có thể nhìn thấy.
Ngựa gỗ làm bằng gỗ không có sự sống, tự nhiên cũng không nghe thấy âm thanh.
Hai má mềm mại trắng nõn, bị bàn tay to khớp xương rõ ràng nâng lên, ngón tay bị lún trong gò má mềm mại, hình thành một độ cong lõm xuống vi diệu.
Khuôn mặt kia quá nhỏ, một tay có thể dễ dàng đem toàn bộ khuôn mặt che ở lòng bàn tay, khống chế toàn bộ nó.
Trong lòng Ninh Diệu vô cùng khẩn trương. Y nắm lấy đệm dưới thân, gần như muốn kéo ra một cái lỗ.
"Còn chưa bắt đầu, đã sợ thành như vậy." Úc Lễ cười nhạo một tiếng, nửa rũ mắt nhìn về phía gương mặt bị hắn nắm trong tay, chọn không sai chỗ.
Ninh Diệu nói không sai, chỉ cần hai người bọn họ phải đổi nhau việc làm, hết thảy khó khăn đều có thể dễ dàng giải quyết.
Một thân da thịt tiểu thiếu gia này thật sự quá yếu ớt, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể lưu lại vết đỏ trên da thịt trắng như tuyết, cùng một thân gân cốt da thịt này của hắn có thể nói là hoàn toàn bất đồng.
"Ta không có sợ, ngươi nói lung tung." Ninh Diệu không phục.
Biểu tình thở phì phò này phá lệ sinh động, gương mặt vốn xinh đẹp, dưới phần sinh động này càng khiến lòng người mê hoặc.
Đó là yêu có thể hấp dẫn người khác, có thể đem Thánh Tử cấm dục nhất kéo vào vực sâu vui vẻ.
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu một lúc lâu, ánh mắt hơi trầm xuống, cuối cùng buông tay ra.
"Nhớ kỹ, trưởng thành bộ dáng này, nếu như không chuẩn bị tốt đối mặt với chuyện tồi tệ nhất, cũng không nên tùy tiện nói loại dụ dỗ người khác này." Úc Lễ buông Ninh Diệu ra, đồng thời kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Nếu định lực của ta kém một chút, ngươi có biết ngươi sẽ đối mặt với cái gì không?"
Các loại lời nói dơ bẩn đe dọa đã ở đầu lưỡi, lại nuốt trở về dưới ánh mắt trong suốt.
"Sao lúc nào ngươi cũng nói mình đáng sợ như vậy." Ninh Diệu oán giận, "Ngươi cũng không tin được mình sao, ta rất tin được ngươi!"
Y cũng không phải kẻ ngốc, ai chân chính đối tốt với y vẫn có thể nhìn ra được, Úc Lễ tuy rằng lúc mới bắt đầu rất hung dữ, nhưng hiện tại tuyệt đối là người tốt nhất đối với y ở thế giới này!
Nhưng Úc Lễ luôn do dự như vậy, làm việc tuyệt đối không dứt khoát. Trong đầu Ninh Diệu toát ra một ý nghĩ khó tin. Y nghiêng người nhìn về phía Úc Bành, khiếp sợ nói: "Có phải ngươi... Thẹn thùng không?"
Úc Lễ: "..."
Úc Lễ sắp bị mấy câu này làm cho bật cười: "Ta là cảm thấy ngươi xúc động, ngày sau nói không chừng sẽ hối hận chuyện đáp ứng hôm nay, ngươi lại cảm thấy ta thẹn thùng?"
"À, thì ra là như vậy." Ninh Diệu hiểu rõ, "Không phải, ta cũng muốn trải nghiệm một chút."
"Thật ra, ta có thể sẽ không đụng phải người chân chính thích ta, về sau cũng không có cơ hội dám nói, cho nên thừa dịp lần này thử một chút thôi." Ninh Diệu nói xong, tâm tình có chút hạ thấp.
Úc Lễ nhíu mày.
Làm sao sẽ không có?
Không chỉ đối với người bình thường có lực hấp dẫn cực lớn, đối với sinh vật giống như hắn cũng thối rữa trong bóng tối mà nói, càng giống như ngày mai sáng rực.
Úc Lễ không tiếp tục suy nghĩ, hắn một lần nữa nâng cằm nhỏ nhắn của Ninh Diệu lên, đem đoạn cổ trắng nõn kia một lần nữa lộ ra, cúi người xuống, hôn lên.
Vân da dưới môi tinh tế, mang theo một loại ngọt ngào không biết từ đâu đến. Úc Lễ nhẹ nhàng mút mút, lại buông ra, quả nhiên thấy phía trên đã xuất hiện một dấu đỏ.
Chỉ có một dấu ấn là không đủ, Úc Lễ một lần nữa cúi đầu.
Tay Ninh Diệu đã nắm lấy bả vai hắn, ngón tay dùng sức nắm lấy, không biết là muốn đẩy hắn hay kéo gần.
"Đau..." Mang theo âm thanh tinh tế khóc lóc vang lên.
Úc Lễ dừng động tác lại.
"Ta căn bản không dùng sức, " Úc Lễ nói, "Tại sao lại đau?"
"Nhưng thật sự đau quá." Ninh Diệu ủy khuất nói, "Ngươi phải nhẹ một chút. ”
... Yếu ớt.
Hắn còn có thể nhẹ nhàng như thế nào, liếm?
"Nhịn." Úc Lễ mặt không chút thay đổi nói, "Đau ngươi có thể bắt ta."
Ninh Diệu oán giận: "Hừ, khi ta không biết, bắt ngươi ta còn bị đau tay."
Úc Lễ: "..."
Cũng may làn da của Ninh Diệu đủ trắng, rất dễ dàng bị làm ra dấu vết. Úc Lễ tận lực nhẹ nhàng, rốt cuộc thành công làm ra mấy dấu.
Tất cả chấm dứt, hai người tách ra, Ninh Diệu ôm gương tự soi.
Trên cổ vốn trắng nõn không tỳ vết, giống như hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo, phản chiếu một mảnh dấu đỏ ái muội.
- Đỏ ghê, quả nhiên là ngươi cố ý hạ khí lực rất lớn trả thù ta mà, có phải không! Ninh Diệu cảm thấy trên tay mình nắm chặt chứng cứ.
Úc Lễ: "..."
Ninh Diệu cũng không cần Úc Lễ trả lời, y lại soi gương, yên tâm: "Đợi đến khi những yêu tộc thủ thành nhìn thấy dấu vết này, sẽ biết ngươi là người của ta, ngươi có thể quang minh chính đại đi theo ta vào."
Úc Bành: "... Ừm."
Xe ngựa gỗ bắt đầu đi bộ một lần nữa, nó đi ra khỏi rừng và đi theo con đường bằng phẳng.
"Ta phải thay đổi màu tóc nào mới tốt?" Ninh Diệu ở một bên thì thào tự nói.
Giả trang Long tộc y tương đối thuận tay, nhưng tóc xanh y đã có chút chán. Lúc trước nhìn thấy nữ yêu tóc tím kia, y cũng cảm thấy nhìn rất tốt.
Ninh Diệu biến mái tóc của mình thành màu tím, cảm thấy không tệ, rất thích hợp với y. Biến thành màu trắng bạc, không tệ, cũng rất thích hợp với y.
Ninh Diệu liên tục thay đổi vài màu tóc, cảm thấy đều rất đẹp mắt, nhất thời có chút không quyết định được.
"Ngươi nói xem, ta phải chọn một màu nào mới tốt?" Ninh Diệu hỏi Úc Lễ.
Úc Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bị Ninh Diệu kêu lên, đứng lên.
"Ngươi ở chỗ này, hơi chờ ta một lát." Úc Lễ nói xong, thân ảnh biến mất không thấy.
Ninh Diệu chỉ cảm thấy không hiểu tại sao, y ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ một lát, Úc Lễ liền trở về.
"Sắc trời đã tối, không nên vào thành tìm hiểu tin tức, " Úc Lễ nói, "Ta ở phụ cận tìm được một gian nhà gỗ không người sử dụng, chúng ta ở đó nghỉ ngơi một đêm."
Ninh Diệu không có ý kiến gì, xe ngựa vì thế thay đổi phương hướng, đi về phía Úc Lễ nói có nhà gỗ.
Ninh Diệu nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài, không hề chú ý tới sắc tối trong mắt Úc Lễ.
Hắn hối hận.
Trên người Ninh Diệu, dấu vết hắn lưu lại, dựa vào cái gì muốn Yêu tộc khác nhìn thấy?
Chúng cũng xứng?
Đêm nay thừa dịp Ninh Diệu đang ngủ say, hắn sẽ gϊếŧ vào thành Yêu, trước tiên phá hủy sạch sẽ tất cả.
Đợi đến ngày mai, Ninh Diệu lại vào thành, tất cả những gì y nhìn thấy đều là thiên đường mà hắn đã xây xong.