Ánh trăng chiếu xuống vào ban đêm.
Ninh Diệu sợ tối, nhưng chỉ cần có người đi cùng y, y có thể cố gắng khắc phục khuyết điểm này.
Ninh Diệu dán lên cổ Úc Lễ, có chút khẩn trương hỏi: "Là cái gì vậy?"
Úc Lễ sờ sờ viên tròn kề sát hắn, chậm rãi nói chân tướng ra: "Bọn họ đuổi gϊếŧ ta, muốn mạng của ta, đều là bởi vì thân mang đạo cốt của ta."
"A?" Danh từ mới đột nhiên xuất hiện khiến Ninh Diệu có chút ngốc ngốc. Tuy nhiên, nguyên nhân truy sát không phải Úc Lễ làm chuyện xấu siêu lớn, điều này khiến Ninh Diệu hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
"Người có đạo cốt, có thể dễ dàng hấp thu linh khí trời đất, thậm chí có thể vũ hóa đăng tiên." Âm thanh Úc Lễ nhàn nhạt giải thích.
"À ừ, " Ninh Diệu gật đầu, "Ta biết rồi! Ý là ngươi rất lợi hại, bọn họ ghen tị với ngươi, muốn cướp bảo bối của ngươi."
Khóe môi Úc Lễ khẽ nhếch lên: "Đúng là như vậy."
Ninh Diệu phấn khởi vỗ cánh: "Ta đã nói rồi, ta lợi hại như vậy, ngươi khẳng định cũng sẽ không kém, chúng tôi thật sự là huynh đệ ruột khác mẹ khác cha!"
Mắt thấy bầu không khí lại sắp đi theo hướng hòa thuận, Yêu Vương phía dưới cười lạnh một tiếng, tiếp tục châm ngòi ly gián nói: "Không nghĩ tới thân thể ngươi không lớn, tâm nhãn ngược lại không nhỏ, còn có thể giả bộ vầy. Ngươi dám nói là ngươi không muốn nó? Sợ là đợi đến khi hắn toàn tâm toàn ý tín nhiệm ngươi, ngươi sẽ trong một lần hắn ngủ say, lặng lẽ động thủ ha!"
Phương hướng khiêu khích của Yêu Vương ngược lại vô cùng chính xác, nếu như đổi người khác ở đây, rất có thể sẽ bị gã nói làm trong lòng sinh ra nghi ngờ, từ đáy lòng hoài nghi người bên cạnh hiện tại nói như vậy, bất quá là muốn đợi đến khi không có người khác mới động thủ.
Úc Lễ rũ mắt, nắm chim nhỏ vàng trong lòng bàn tay, nâng đến trước mắt.
"Ngươi muốn sao?" Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.
Ninh Diệu nghiêng đầu: "Nhưng ta đã có rất nhiều."
Y giương cánh, lông tơ trên người bị gió thổi lung tung rối loạn: "Ta có thể hô mưa gọi gió, ta có huyết mạch thần thú, ta còn có năng lượng không ngừng chế tạo linh thạch, những năng lực này ngươi cũng không có, ngươi sẽ ghen tị ta sao? Sẽ muốn khống chế ta, thông qua ta khống chế Yêu tộc, để cho ta mỗi ngày khóc một rương linh thạch sao?"
Liên tiếp hỏi ngược lại, khiến Úc Lễ sửng sốt.
... Để cho Ninh Diệu mỗi ngày khóc nửa rương linh thạch, trước kia hắn, đích xác từng làm như vậy.
Song tiểu thiếu gia chưa bao giờ ôm hận trong lòng, khi cho rằng hắn có nguy hiểm, chưa bao giờ nhớ thù trước, mà là cung cấp trợ giúp trong khả năng của mình.
Trong lúc nhất thời, Úc Lễ không lên tiếng.
"Ngươi sẽ không đâu." Ninh Diệu mở miệng trước: "Ngươi cũng không cho ta khóc. Vì vậy, ta đã có rất nhiều thứ, tại sao ta muốn cướp của ngươi đây?"
Giống như bị lông vũ nhẹ nhàng nhất phất qua trong lòng, Úc Lễ nắm chặt Ninh Diệu nhỏ bé trong tay.
Quá khứ không thể ngược dòng, hắn chỉ có thể cam đoan, ngày sau sẽ không có người có thể làm cho tiểu thiếu gia này khóc nữa.
Mà lần phát biểu này của Ninh Diệu, ở phía dưới đám yêu quái gây ra sóng to gió lớn.
Con chim nhỏ này rốt cuộc là yêu gì, huyết mạch thần thú gì? Nghe khẩu khí này, tuyệt đối không đơn giản!
Yêu Vương vung đại đao, một đao chém đá trên mặt đất làm hai nửa, ngửa đầu hướng lên trên, phát ra một tiếng gào thét đại biểu cho sự tiến công: "Toàn bộ theo ta lên! Đem hai người bọn họ toàn bộ một lưới bắt hết, toàn bộ Tam giới đều ở trong tay chúng ta!"
Lời còn chưa dứt, Yêu Vương bắn ra, xông thẳng vào Ninh Diệu và Úc Lễ trên không trung.
Ở phía sau gã, có tộc Chim vỗ cánh mà bay, đi theo bước chân Yêu Vương. Còn Yêu tộc không thể phi hành chỉ có thể ở lại trên mặt đất, có người dựng cung tiễn, có người ở trên mặt đất vẽ trận pháp.
Hàng trăm ngàn Yêu tộc, đồng thời tiến công một chỗ, thanh thế to lớn, thề muốn bắt được đối thủ, để cho bọn họ biến thành tù nhân.
Mà một yêu một người đứng ở điểm trung tâm nhất, giống như đôi mắt bão trong bão, ngược lại phá lệ yên tĩnh.
Bàn tay đang nắm chặt buông ra, để Ninh Diệu có thể nhìn thấy một đám Yêu tộc này, cũng giúp Ninh Diệu có thể tự do hành động.
"Đã đến lúc, để cho bọn họ xem thực lực Yêu Vương mới." Úc Lễ nhẹ giọng nói.
Con chim non màu vàng nhạt kêu lên trong trẻo một tiếng, y vươn cánh lông xù của mình ra, từ trong túi nhỏ đặc chế trước ngực, lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng.
Bây giờ đã là đêm khuya, bóng đêm đen như mực, ngay cả các ngôi sao cũng không thấy bóng dáng. Ánh sáng duy nhất đến từ mặt trăng treo cao trên bầu trời, trắng và tròn.
Vầng trăng tròn này phản chiếu trong đôi mắt của mỗi yêu, là nguồn sáng duy nhất.
Mà một đoàn quang vô cùng chói mắt, căn bản không thể bỏ qua đột nhiên xuất hiện.
Y giống như mặt trời mọc trên bầu trời, đủ để che giấu tất cả ánh sáng của mặt trăng, chiếu sáng mảnh bóng tối này.
Trong lúc nhất thời tất cả yêu đều ngừng lại, bọn họ lấy tay che mắt, không dám nhìn thẳng vào hào quang của nó.
Là cái gì... Rực rỡ như vậy?
Tiếng kêu giống như tiên nhạc gợn sóng bên tai, phảng phất có thể rửa sạch tâm linh dơ bẩn, lại phảng phất có thể gợi lên dục niệm sâu thẳm nhất trong đáy lòng.
Có yêu mạo hiểm dù mắt bị bỏng, dời tay che mắt, nhìn thấy sinh vật xinh đẹp không ai bì nổi.
Lông đuôi dài kéo dài phía sau dáng người thon dài kia, mỗi một sợi lông vũ trên người y đều phát ra ánh sáng, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng tao nhã thon dài.
Ánh mắt bởi vì sáng ngời không thể nhìn thẳng mà cảm thấy đau đớn, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, đám yêu ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh kia, song tất cả đều là ánh mắt không chớp. Nhìn chằm chằm vào hình bóng, sợ bỏ lỡ ngay cả một phút một giây.
Có lẽ là cảm ứng được sự đau đớn của bọn họ, hào quang không thể nhìn thẳng dần dần yếu bớt, cũng rốt cuộc làm cho đám yêu thấy rõ bộ dáng thân ảnh kia.
Bộ dáng chân chính kia so với hình bóng còn kinh diễm hơn, trên mỗi một mảnh lông vũ đều lóe ra hoa quang, vàng chói mắt, trắng thánh khiết, đỏ như máu, ba màu sắc cùng nhau tạo thành dáng người chói mắt kia.
Đó là... Phượng Hoàng!
Khi chúng yêu thấy rõ bộ dáng Phượng Hoàng, một cỗ lực lượng khủng bố đến cực điểm, giống như thần thân lâm đột nhiên xuất hiện, tràn ngập trong trời đất, làm cho cả người bọn họ run rẩy.
Không biết là ai đứng đầu trước, bùm một tiếng quỳ xuống. Ngay sau đó, liên tiếp, từng người một, quỳ xuống đất, thần phục sinh vật xinh đẹp mà thần thánh kia.
Trăm yêu thần phục, chỉ có Yêu Vương còn đứng thẳng.
Gã nhìn chằm chằm vẻ đẹp kia, trong mắt hiện lên si mê.
Một sinh vật đẹp đẽ thánh thiện như vậy, gã muốn khuất phục nó, chiếm làm của riêng cho mình!
Yêu Vương lấy ra đại đao của mình, vọt tới chỗ Phượng Hoàng.
Nhưng mà gã không thể tới gần Phượng Hoàng mảy may, cỗ lực lượng đáng kinh ngạc kia trong nháy mắt phá hủy hộ thể linh lực của gã, làm gã một lần nữa nặng nề đập xuống đất.
Yêu Vương phun ra một ngụm máu, phát hiện chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, gã đã trọng thương.
Gã căn bản không phải là đối thủ, ngay cả nhìn trộm cũng không xứng!
Lực lượng kia tiếp tục áp chế, Yêu Vương kêu lên một tiếng đau đớn, không còn tiếng động.
Ninh Diệu cũng không ngờ lực lượng của mình lại mạnh như vậy, lập tức gϊếŧ chết Yêu Vương. Chẳng lẽ y trừng ai người đó chết sao?
Ninh Diệu lướt giữa không trung, nhìn về phía yêu nhỏ khác quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám nhìn y.
"Hắn không xứng làm vương, từ hôm nay trở đi, ta chính là tân vương của các ngươi." Ninh Diệu nói, "Có ai không phục không?"
Không yêu không phục, Phượng Hoàng tái hiện trên đời, vốn nên là vương của bọn họ.
Cuối cùng Ninh Diệu nói: "Đi chuẩn bị đi, ta chọn ngày đăng cơ."
————
Bên trong Yêu Thành.
Con non tộc Hổ ở trên giường khóc nháo không ngừng, nhất định phải ngủ ở giữa ba mẹ, ba hổ của hắn phiền không chịu được, rất chi bình tĩnh đem thằng nhóc này từ trên giường ném ra ngoài sân.
Dựa theo lệ thường, tiếng khóc kế tiếp của thằng nhóc này phải rung trời, ít nhất cũng phải một canh giờ mới có thể dừng lại.
Nhưng lúc này đây, còn chưa khóc hai tiếng, tiếng khóc kia đã đình chỉ, mà sắc trời sáng ngời, giống như ban ngày.
Không bao lâu sau, con non một lần nữa đẩy cửa ra, chữ Vương trên trán đều bị bởi vì kinh ngạc mà mở mắt rộng.
"Có Phượng Hoàng, con thấy Phượng Hoàng! Là phượng hoàng đó!" Thoạt nhìn con non tộc Hổ đã thần trí không rõ, đều bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Phượng Hoàng cái gì... Ba thấy con là bởi vì không ngủ ngon, cho nên mở mắt mơ ước!" Ba Hổ rất hùng hổ, bị mẹ hổ ngủ bên cạnh đạp xuống giường, bảo hắn đi dỗ con ngủ.
Ba hổ ngáp dài đi tới cửa, đang muốn đánh con hổ ngủ mơ này một trận, thì nhìn thấy tộc Chim rực rỡ trên không trung cao cao kia.
Ba hổ trợn tròn mắt, tay dưới không khống chế được, mở cửa phòng.
Hắn tiện tay ném cửa phòng xuống đất, quay đầu lại hét lớn: "Vợ ơi, ra ngoài ngắm Phượng Hoàng kìa!"
Dạ Oanh dịu dịu dàng dàng, đang ở trong ổ kể chuyện cho cục cưng nhà mình trước khi đi ngủ.
Hôm nay, nàng kẻ một câu chuyện về Phượng Hoàng.
Cục cưng Dạ Oanh ríu rít hỏi: "Mẹ ơi, thật sự sẽ có Phượng Hoàng sao, nó trông như thế nào?"
"Tại sao phải trăm chim hướng phượng, nếu như ta không muốn để ý tới nó thì sao?"
"Đi theo phía sau Phượng Hoàng mệt mỏi biết bao nha, hơn nữa cũng chỉ là làm nền, không có yêu có thể chú ý tới ta, ta cũng không muốn đi theo."
Mẹ Dạ Oanh thở dài: "Hiện tại đã không còn Phượng Hoàng nữa, nó là đại yêu viễn cổ, đã sớm không còn tồn tại trên đời. Hơn nữa trăm chim hướng phượng... Ta nghĩ, nếu thực sự có thể nhìn thấy nó, chúng ta sẽ làm theo nó một cách tự nhiên?"
Làm sao điều này có thể được?
Các cục cưng Dạ Oanh lao nhao lắc đầu, nhưng lúc này, ánh sáng trên bầu trời sáng lên.
Chúng nó vốn đang ở trên cây, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy toàn cảnh ánh sáng.
Một ý nghĩ, không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu bọn họ.
Trăm chim hướng phượng, thì ra... Nó thực sự là bản năng.
Cho dù chỉ có thể đi theo phía sau, chúng nó cũng vui vẻ cam tâm. Chỉ vì có thể gần với Phượng Hoàng một chút, lại gần một chút.
Trên đường phố nguyên bản bởi vì đêm xuống mà trống rỗng lại chật ních yêu, tất cả chúng đều nhìn một phương hướng.
Phương hướng Phượng Hoàng đang ở.
Trong lãnh địa hậu duệ tộc Phượng.
Trong hồ sen nở rộ khắp hoa sen, cá koi đỏ rực chơi đùa trong ao.
Một bóng người tóc dài đỏ rực đứng bên cạnh ao, hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục cho cá ăn.
Người tới nói: "Ta nghe được, thủ lĩnh tộc Phượng tiếp theo, hẳn là ngươi, như thế nào, không hưng phấn?"
Người nọ hừ cười một tiếng, quay đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ.
"Hưng phấn có sức lực gì, ta vốn đã làm Thánh tử tộc Phượng mấy trăm năm, ngoại trừ ta, còn có lựa chọn nào khác sao?"
Người nọ đem thức ăn cá trong tay ném hết vào trong ao, "Không có người nào thích hợp hơn ta."
Người tới cũng không phản bác cách nói này, chỉ chuyển đề tài, tiếp tục nói: "Đám người tộc Rồng kia lại tới cầu hôn, nói là chỉ có Rồng Phượng mạnh nhất kết hợp, mới có thể sinh ra hậu đại mạnh nhất, mới có thể tái hiện vinh quang Yêu tộc, hỏi khi nào ngươi đáp ứng."
Thánh tử tộc Phượng tóc đỏ rực cười lạnh: "Bọn họ cũng xứng? Ngày mai ta sẽ để cho người đi từ chối."
"Ngươi muốn dùng lý do gì?" Người đến hỏi.
"Thì nói..." Thánh tử tộc Phượng sờ sờ tóc, mím môi cười, "Thì nói, chúng yêu thiên hạ, ta chỉ chung tình với Phượng Hoàng, cho dù hắn đã không còn tồn tại trên thế gian."
Y là một thánh tử và lý do này là hợp lý. Phượng Hoàng cũng sớm đã tiêu vong, căn bản sẽ không có yêu biết, thánh tử tộc Phượng như hắn, thực tế đối với Phượng Hoàng cũng không có một chút yêu thích và kính ý.
Hừ, trong truyền thuyết dung mạo Phượng Hoàng cực thịnh, có thể đẹp hơn hắn sao?
Hào quang đột nhiên chiếu sáng cả bầu trời đêm, thánh tử tộc Phượng cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy dưới hào quang, thiên địa vạn vật, ảm đạm thất sắc.
Trăng : mọi người thông cảm nhe, mỗi ngày chương hay , ngày gì mới có , chương ớ. Mà cũng có thể cả tuần không có nha, giờ thi nó dí sát quớ tuần nữa tui thi :(((((