Một giấc này của Ninh Diệu, thật sự là ngủ rất ngon.
Giuờng đủ lớn cho y xoay tới xoay lui, chưa kể đến chuyện được nằm ngủ bên cạnh Úc Lễ cũng vô cùng thoải mái.
Chỉ cần không ngồi trên người Úc Lễ thì cả người y sẽ không bị đau nữa.
Ninh Diệu cứ nghĩ rằng có thể vứt hết những chuyện xấu hổ đó ra ngoài, coi như nó chưa từng xảy ra, nhưng Úc Lễ lại giống như là không hiểu ý của y, câu hỏi thăm đầu tiên sau khi y tỉnh lại chính là: “Trên người còn đau không?”
“Ui da.” Ninh Diệu lấy chăn che đầu lại, nhỏ giọng oán giận. “Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Chủ đề nào không nói lại nói về chủ đề này.”
“Vậy thì là còn đau.” Úc Lễ nhăn mày lại, vươn tay kéo chăn của Ninh Diệu xuống. “Để ta xem nào.”
Ninh Diệu cũng hiểu rõ, nếu là tính cách của Úc Lễ thì mấy chuyện như kiểm tra hết một lần từ đầu đến chân cho y thì đúng là chuyện mà hắn có thể làm được, nên vội vàng nói: “Không đau nữa, không đau một chút nào hết!”
Ninh Diệu nhảy xuống giường đi vài bước để chứng minh cơ thể mình rất khỏe.
Mãi đến khi Úc Lễ không còn gặng hỏi nữa, Ninh Diệu mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, cái mị dược hôm qua chúng ta trúng cũng chưa được xem là mạnh, còn xem như là chúng ta may mắn. Nếu là loại thuỗ lợi hại nhất Ma giới kia mới được xem là mạnh, nếu trúng phải thì bây giờ chúng ta có thể đứng được hay không vẫn là chuyện rất khó nói.”
Úc Lễ đang sửa sang lại quần áo của mình bỗng dừng lại một chút, lại làm như đang nói chuyện phiếm mà hỏi: “Làm sao em biết được loại thuốc kia rất lợi hại?”
“Đương nhiên là ta biết rồi, ta là ai chứ.” Ninh Diệu nhớ lại thân phận của mình, vô cùng tự hào mà khoác lác: “Ta là con trai của may mắn hóa thành, có thể đoán trước được tương lai đó! Cho nên ngươi phải nghe lời ta nhiều chút nha, có thể phá giải được kiếp nạn á.”
“…ồ!” Úc Lễ nhướng mày, ra hiệu cho Ninh Diệu nói tiếp.
Thế nên Ninh Diệu bắt đầu nhớ lại đoạn cốt truyện về Ma giới ở trong đầu mình.
Y xem trong sách, Úc Lễ chưa bao giờ có một lúc nào được nhẹ nhàng, đương nhiên lúc hắn ở Ma giới cũng giống vậy.
Người trong Ma giới rất phóng túng dục vọng của mình, trong phương diện này, không biết đã tạo ra bao nhiêu đạo cụ và dược phẩm.
Nhưng thứ thuốc mạnh nhất trong Tam giới, cũng là thứ xuân dược duy nhất khó nhổ bỏ nhất chính là xuất phát từ Ma giới.
Loại thuốc đó tên là Nhiên Tình Chủng, dược hiệu vô cùng mạnh mẽ, cho dù là những người nam người nữ trong sáng thuần khiết nhất, sau khi trúng phải Nhiên Tình Chủng, cũng sẽ biến thành một loài động vật chỉ biết sống bằng nửa thân dưới, ngoại trừ chuyện đó ra, thì những chuyện khác chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Mà trong nguyên tác thì Nhiên Tình Chủng luôn được Ma Tôn mang theo bên người, gã ta gặp được Úc Lễ, muốn cướp lấy đạo cốt trên người hắn, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy với kiểu cách xa rời thế sự đó của Úc Lễ, gã muốn nhìn thấy một người như vậy trầm mê vào dục vọng.
Vì thế Ma Tôn lập tức tạo bẫy rập, lấy Nhiên Tình Chủng hạ lên người Úc Lễ.
Thứ thuốc giải duy nhất của Nhiên Tình Chủng nằm ở nơi xa tận chân trời góc bể, Ninh Diệu không thể tưởng tượng ra được Úc Lễ làm thế nào để có thể chịu đựng được nó, y cũng chanegr thể nào biết được tình huống cụ thể, y chỉ biết Úc Lễ vì để khống chế bản thân mình mà tự tạo ra trên người không biết bao nhiêu miệng vết thương, giống hệt như muốn tự lăng trì cả cơ thể mình.
Nói đại khái cho Úc Lễ hiểu về mấy thứ đó xong, Ninh Diệu hít sâu một hơi, rồi nắm lấy tay Úc Lễ, nghiêm túc nói: “Tuy rằng thực lực của chúng ta không tệ, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, chúng ta vẫn nên tránh đi cái tên Ma Tôn kia, nhất định không thể trúng phải cái Nhiên Tình Chủng kia được.”
Úc Lễ chậm rãi nở nụ cười.
Hắn không biết những tin tức đó của Ninh Diệu là lấy từ đâu ra, nhưng đúng là không chính xác lắm. Hoặc nói cách khác chính là chỉ đúng với hắn ở kiếp trước.
Nhưng ở kiếp này, hắn đã sớm giết chết Ma Tôn đó rồi.
Bây giờ Ma Tôn mới nhậm chức là hắn, mà cái thứ Nhiên Tình Chủng kia cũng đang nằm trong tay hắn.
“Được.” Úc Lễ nhẹ nhàng nói. “Chúng ta tránh tên Ma Tôn đó thì chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì.”
Dựa theo kế hoạch tiếp theo, thì Úc Lễ sẽ cùng Ninh Diệu đến Ma Vực.
Dựa vào nguyên tắc chuyện gì cũng phải cẩn thận, cố gắng không xảu ra xung đột cùng với Ma Tôn, Ninh Diệu cảm thấy bởi vì bọn họ mới đến đây, tốt nhất là phải đi dạo xung quanh vài vòng, tìm hiểu tình hình địa phương, sau đó lại đi tìm hiểu xem có nơi nào là lối tắt để vào tháp phong ấn không.
Ninh Diệu nghĩ vậy rồi mới nói với Úc Lễ, sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, hai người lập tức rời khỏi trấn nhỏ nơi biên cảnh, chính thức tiến vào Ma giới.
Ma Vực nằm giữa một cái vực sâu, phải đi từ trên một vách đá thẳng đứng tối tăm xuống dưới, mới được xem như đi vào tầng ngoài của Ma Vực.
Phần dưới vách núi bị một lớp sương mù dày đặc tối đen bao phủ, khiến cho người ta không thể nhìn ra được nó cao bao nhiêu, cũng không biết được rằng trên đường đi xuống đó sẽ gặp phải những nguy hiểm gì.
Ninh Diệu nhìn cái vữ sâu không thấy đáy đó một lúc, mới đề nghị: “Hay chúng ta dùng tàu bay để bay xuống đi?”
“Không ổn.” Úc Lễ lắc đầu. “Thể tích của tàu bay quá lớn, lỡ như gặp phải chuyện gì, thì rất khó để quay đầu lại.”
Ninh Diệu suy nghĩ một lát, cảm thấy Úc Lễ nói rất có lý, vì thế nên sau khi bàn bạc xong thì phương án cuối cùng đó chính là cách ngự kiếm phi hành truyền thống.
Ninh Diệu rút bội kiếm của Ninh Diệu ra, ném lên không trung, thành công khiến thanh kiếm lơ lửng trên không trung một lần nữa.
Quả nhiên dùng kiếm vẫn tốt hơn, lần trước y dùng nhánh cây có thành công được đâu.
Ninh Diệu tràn ngập tự tin đứng khoanh tay trên thanh kiếm, sau đó y khống chế được nó, bay xuống dưới đáy vực.
“Chơi với ta đi, ca ca, ở lại chơi với ta đi.” Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên the thé. “Ta ở đây ngồi một mình đã lâu quá rồi, ngươi ở đây với ta đi, có được không?”
Khi bắt đầu thì rất thuận lợi, nhưng càng xuống dưới, lớp sương mù dưới đáy vực càng trở nên đen đặc, che hết tất cả những thứ trước mắt, khiến cho người ta chỉ cảm nhận được sự mát lạnh.
“Hi hi…”
“Hi hi…”
Có tiếng cười khẽ vang lên giữa làn sương đen, lúc xa lúc gần.
Da đầu Ninh Diệu bắt đầu tê dại, cả người y cứng đờ.
Giữa đám sương đen dày đặc, bỗng xuất hiện một gò má tái nhợt và một đôi mắt không tròng.
Cơ thể Ninh Diệu mềm nhũn, y lảo đảo một cái, run rẩy ngã vào ngực Úc Lễ.
“Sợ thì cứ nhắm mắt lại, sẽ không sao đâu.” Úc Lễ lên tiếng an ủi.
Nhưng ngay tại hoàn cảnh như này mà nhắm mắt lại thì không phải sẽ càng đáng sợ hơn sao!
Ninh Diệu nức nở một tiếng, rồi bất chấp cả an toàn, dứt khoát xoay cả người sang một hướng khác, chôn mặt vào vai Úc Lễ.
Phương pháp trốn tránh hiện thực như vậy đúng thật là có thể làm cho Ninh Diệu giảm bớt cảm giác sợ hãi, nhưng phía trước thì có chỗ dựa vào, còn sau lưng thì vẫn vô cùng trống trải.
“Ngươi…ngươi ôm ta đi.” Ninh Diệu nhỏ giọng kháng nghị. “Lỡ như ta ngã xuống thì biết làm sao, bây giờ ta cũng đâu thể biến thành chim để bay lên.
Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo và ra lệnh, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy phiền chút nào, mà lại còn muốn làm tất cả mọi thứ y nói.
Thế nên Úc Lễ lập tức vươn tay, ôm lấy chiếc eo thon mà một bàn tay là có thể ôm trọn kia, còn tay kia thì đặt sau lưng Ninh Diệu, ôm toàn bộ thân thể mảnh khảnh ấy vào ngực mình.
Bọn họ tuy đã thân mật đến vậy, nhưng hiện tại Úc Lễ cũng không dám cầu những điều xa hơn.
Hắn muốn tính toán từ từ, nhất định không thể dọa cho y chạy.
Úc Lễ đang nghĩ như vậy, lại thấy người trong ngực vặn vẹo hai cái, rồi ngẩng đầu lên.
Khi Ninh Diệu nghĩ ra ý gì xấu thì sự chột dạ sẽ hiện hết lên mặt, còn có một chút hồng hồng do ngượng ngùng nữa.
Ninh Diệu cố gắng biến lời nói của mình hợp lý hết mức có thể: “Ngươi xem, quan hệ của chúng ta đã tốt như vậy rồi, hôm qua ta đã giúp ngươi nhiều như thế, có phải hôm nay ngươi cũng nên giúp ta một tay không?”
“Ừm, em muốn ta giúp thế nào?” Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu lại không trả lời, y chỉ chớp chớp mắt, rồi vươn tay về phía đai lưng của Úc Lễ.
Ngón tay trắng nõn thon dài kia bắt đầu cởi bỏ đai lưng, mà chủ nhân của đầu ngón tay ấy lại còn tựa đầu vào vai người đang bị cởi đai lưng. Hơi thở y vô cùng nhẹ nhàng, mỗi lần hít thở đều phả vào hầu kết nhô lên của người đang bị y dựa.
Ngay lúc này, Úc Lễ kiến thức rộng rãi như vậy, hô hấp cũng đã bắt đầu rối loạn.
“Em…”
Cuối cùng cái bàn tay đang náo loạn kia cũng đạt được mục đích, sau khi mở rộng áo ngoài của Úc Lễ, y liền chui cả đầu mình vào.
“Mau, mau dùng áo ngoài che ta lại đi.” Ninh Diệu dán cả người mình vào áo trong của Úc Lễ, không có áo ngoài cách trở, nhiệt độ cơ thể của Úc Lễ và hơi nóng hầm hập của y lập tức hòa vào nhau. “Dù sao thì áo ngoài ở Tu Chân giới cũng sẽ tự động biến hóa lớn nhỏ, nhét thêm ta nữa cũng được mà, phải không?”
Biết rõ hành động của Ninh Diệu xuất phát từ mục đích gì, Úc Lễ chỉ đành nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó dùng linh lực áp chế sự xao động kia xuống.
“Nếu người em gặp không phải ta…”
Nếu người y gặp được không phải hắn, thì với những hành động đó của Ninh Diệu, chắc chắn cũng đủ khiến cho mấy ngày tiếp theo của Ninh Diệu chỉ có thể ngây ngốc ngồi im một chỗ mất thôi.
Cho dù y muốn chạy trốn cũng sẽ bị nắm lấy mắt cá chân kéo về, quay lại cái nơi nóng rực kia thêm một lần nữa. Tới lúc đó y cũng chẳng cần ăn cơm nữa, mà sẽ được đút no bởi một thứ càng trân quý hơn, hơn nữa còn ẩn chứa không biết bao nhiêu là linh lực trong đó.
Úc Lễ chẳnng cần phải nhiều lời làm chi nữa, hắn ôm lấy người vừa mới tự động nhào vào ngực mình này vào lòng, tiếp tục bay xuống đáy vực sâu.
Khi đáp xuống mặt đất, Ninh Diệu nhanh chóng chui ra khỏi ngực Úc Lễ, rồi nhìn khắp nơi xung quanh, sau khi xác định được không có người nào ở đây, mới bắt đầu chậm chạp sửa sang lại quần áo cho Úc Lễ.
“Chúng ta vào thôi.” Ninh Diệu vui vẻ lôi kéo Úc Lễ, đi về hướng cửa thành ở phía xa xa.
Dọc đường có thể bắt gặp không ít xương cốt thi thể rơi rụng, chắc hẳn là họ cũng muốn đến Ma Vực, nhưng giữa đường lại gặp phải mấy chuyện bất trắc, cuối cùng đành phải bỏ mạng tại đây. Hiển nhiên là cái vực sâu kia cũng không phải là nơi có thể dễ dàng đi qua.
Ninh Diệu dời mắt khỏi mấy thi cốt đó, rồi nhìn qua mấy thủ vệ ở Ma Vực một lát.
Khác với kiểu ra vào nghiêm ngặt ở Yêu giới, tất cả những sinh vật nào có thể qua được bài kiểm tra của Ma Vực đều có đủ tư cách để đi vào, chỉ là khi bọn họ đi vào, thủ vệ sẽ ghi lại diện mạo của bọn họ, sau đó trình lên cấp trên.
Khi y và Úc Lễ đi qua không gặp phải bất cứ trở ngại nào, thuận lợi đi vào bên trong Ma Vực.
Rõ ràng là bên trong náo nhiệt hơn rất nhiều so với bên ngoài, nếu đám người Ma tộc ăn mặc mát mẻ trong cái trấn nhỏ trước đây chỉ cần một lát là đã mất tăm trong đoàn người, thì ở nơi này, người lại nhiều đến mức chẳng thể nào đếm nổi.
Ninh Diệu đội mũ có rèm, đi bộ trên phố cùng Úc Lễ, đôi mắt cũng chỉ ngoan ngoãn nhìn xuống mặt đất, nên cũng không tránh khỏi chuyện mặt mày y bắt đầu ủ ê.
“Thật ra thì nhìn nhiều cũng cay mắt lắm á.” Ninh Diệu nhỏ giọng đùa với Úc Lễ. “Như vậy thật sự là khó coi quá à, dáng người của bọn họ còn chưa đẹp bằng một nửa của ngươi đâu.”
Sắc mặt của Úc Lễ chuyển từ mây mù sang nắng ấm, nhưng khi nhìn thấy những tên đi lòng vòng khắp phố mà chỉ mặc đúng một lớp lụa mỏng đó, lại chuyển về vẻ mây mù như ban đầu.
Đồi phong bại tục, có lẽ thói quen ăn mặc của Ma tộc cần phải được sửa lại.
Ninh Diệu không biết được Úc Lễ đang suy nghĩ chuyện gì, y quan sát kiến trúc và đường phố của Ma tộc, ngoại trừ những người Ma tộc ăn mặc nóng bỏng kia thì còn có một ít thứ rất khó gặp được ở những nơi khác.
Khắp đường phố ngập tràn những tác phẩm điêu khắc, trông…sống động như thật?
Nói là điêu khắc cũng không chính xác lắm, vì những thứ đó sống động như thật, nhìn qua giống như là người thật, có thể đánh tráo với người thật được luôn. Nếu như không phải bọn họ bị đặt trên một cái đài cao hơn mặt đất, thì Ninh Diệu sẽ cho rằng họ là những người chỉ mới đứng bên đường nghỉ ngơi một lát mà thôi.
Hình dạng của mỗi tác phẩm điêu khắc đều khác biệt, nhưng lại có một điểm chung duy nhất, chính là rất đẹp.
Ninh Diệu lôi kéo Úc Lễ đi đến bên cạnh một tác phẩm, sau khi quan sát toàn diện một lần, Ninh Diệu hỏi Úc Lễ: “Mấy cái này thật sự là người sao?”
Úc Lễ lắc đầu, cũng giống như chuyện nhẫn trữ vật của Úc Lễ cái gì cũng có, thì có rất nhiều thứ mà Ninh Diệu không biết, sau khi hỏi Úc Lễ lập tức sẽ được hắn giải đáp rất rõ ràng, lần này cũng giống vậy.
“Mấy thứ này đều không phải vật sống.” Úc Lễ nói. “Bọn họ đều là chế phẩm, Ma Tôn trước đây rất thích sưu tầm mỹ nhân, mỗi lần kiếm được một mỹ nhân hợp ý, lập tức sẽ phái thợ thủ công chế tác ra một chế phẩm giống vậy đặt ở Ma Vực, rồi lấy thứ này để khoe với Ma tộc rằng mình đoạt được.”
Thì ra là thế!
Mặt trời chân lý chói qua tim Ninh Diệu, y thử vươn tay sờ sờ vào mặt của chế phẩm kia, cảm nhận được sự mịn màng trơn bóng, ngoại trừ việc nhiệt độ hơi thấp, thì không có gì khác với người thật.
Ninh Diệu cảm thấy mình đã được mở rộng tầm mắt, y còn muốn đi dạo thêm một lát nữa, để xem thử xem còn có thứ gì mới lạ không, nhưng lại bị Úc Lễ mạnh mẽ kéo đến một khách điếm.
“Đã sắp khuya rồi, không nên ra ngoài đi dạo nữa.” Úc Lễ nói. “Nơi này là Ma tộc, buổi tối ở đây sẽ không được…văn minh như ở hai giới kia.”
Có thể không văn minh đến mức nào cơ?
Ninh Diệu đang muốn hỏi tiếp lại bị hình ảnh hai tên Ma tộc ăn mặc mát lạnh ôm chặt lấy nhau đập vào mắt y cái bộp.
Một người trong đó phát ra âm thanh ngọt nị, âm điệu uyển chuyển lạ thường.
Ninh Diệu sợ khiếp vía, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là không văn minh rồi.
Trường hợp này đối với một người từ nhỏ đã là con ngoan trò giỏi, một người thanh niên tốt như Ninh Diệu mà nói, thì đúng thật là quá kích thích. Tường lửa trong máy tính y vô cùng có trách nhiệm, tận hết chức trách nên chưa từng cho y thành công mở ra được một trang web nào cả.
Ninh Diệu kéo tay Úc Lễ: “Đi mau đi mau.”
Trước khi mặt trời của riêng Ma Vực xuống núi, Ninh Diệu và Úc Lễ đã thuận lợi đến được khách điếm, thuê một gian phòng.
Cách bố trí trong phòng cũng xem như là bình thường, sau khi ăn cơm chiều xong, mấy chuyện xấu hổ khi nãy cuối cùng cũng tiêu tán. Ninh Diệu nằm trên phần giường phía trong, giống như ngày thường mà nói chuyện phiếm với Úc Lễ trước khi đi ngủ.
“Ma tộc thật sự là cởi mở đến đáng sợ.” Ninh Diệu nằm nghiêng nói chuyện với Úc Lễ, lúc nhớ lại y vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. “Đường phố buổi tối loạn đến mức nào chứ, có lẽ những người nằm đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần như chúng ta thật sự rất hiếm.”
Úc Lễ: “…”
Thật ra thì hắn cũng không muốn đắp chăn bông nói chuyện phiếm như vậy lắm đâu.
Ngũ cảm của Úc Lễ rất nhạy, nên hắn có thể dễ dàng nghe thấy những tiếng rất nhỏ. Ví dụ như ngay bây giờ, xuyên thấu qua hai tấm cách âm phù của căn phòng, hắn có thể nghe thấy được khí thế ngất trời của phòng bên cạnh.
Mà người trong lòng hắn, lại đang nằm ở nơi mà hắn chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào được, còn đang mở to đôi mắt biết cười, nhìn hắn bằng một cách tràn ngập tín nhiệm.
Úc Lễ không một tiếng động, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Đêm đã khuya, sau khi Ninh Diệu huyên thuyên đủ rồi, liền bắt đầu chìm vào mộng đẹp thơm ngọt.
Úc Lễ ôm người vào ngực, lại nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Trong lòng bàn tay chậm rãi xuất hiện một nguồn sức mạnh, nhưng lại không phải linh lực, mà là ma lực.
Từ lúc hắn tự bước vào con đường tu hành, thì đã tu phải bộ công pháp có vấn đề. Bây giờ khi đi vào giữa Ma vực, sức mạnh của hắn càng có thể dễ dàng vận chuyển hơn, cũng thuận tiện sử dụng một ít chiêu thức của Ma tộc.
Ma lực đen nhánh vặn vẹo trong lòng bàn tay Úc Lễ, bay đến bên cạnh giường, hóa thành hình người.
Bóng người đen nhánh kia dần biến thành thực thể, chính là dáng vẻ của Úc Lễ.
Đây là hiện thân bên ngoài của Úc Lễ.
Úc Lễ nhắm mắt lại, một ít thần thức bám vào trên người hiện thân của hắn, rồi rời khỏi phòng.
Hắn không hề lang thang chẳng có mục đích, mà là rất nhanh chóng bay thẳng về phía trung tâm Ma Vực.
Cung điện của Ma Tôn lại là nơi trung tâm của Ma Vực.
Hôm nay tả hộ pháp chuyên phụ trách các loại sự vụ đang ôm một mỹ nhân trong ngực, mỹ nhân này lại đút rượu gắp thịt cho hắn, vô cùng sung sướng.
Bỗng có người đi vào điện, khom lưng với tả hộ pháp: “Đại nhân, bên dưới truyền tin đến, báo rằng hôm nay có hai kẻ khả nghi vào thành, xin ngài xem qua!”
“Aizzz, khả nghi thì khả nghi, toàn bộ người bên trong Ma Vực này thì hết tám phần là khả nghi rồi! Cút xuống đi, đừng quấy rầy ta, ngày mai hữu hộ pháp đến thì ngươi cứ đi thông báo cho hắn!”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Người thông báo điên cuồng xoa mặt. “Nhưng cấp dưới của thuộc hạ nói, hai người tiến vào thành đó, hình dáng giống hệt như Ma Tôn và Ma Hậu!”
Tả hộ pháp: “????”
Mỹ nhân cũng không thèm ôm, rượu cũng chẳng kịp uống, tả hộ pháp còn đang muốn vứt hết mấy thứ này vào nhẫn trữ vật, thì một trận gió lạnh bỗng quét qua đại điện, còn trên vị trí cao nhất chỉ dành cho Ma Tôn kia lại có một người ngồi vào.
Sau lưng tả hộ pháp đổ mồ hôi đầm đìa, hắn cứng đờ người, quay đầu lại, lập tức thấy rõ vị đang ngồi trên kia.
Đúng là vị Ma Tôn đã lâu không gặp, chỉ cần nghe tên đã khiến người ta sợ vỡ mật đó.
Tả hộ pháp và mỹ nhân bên cạnh hắn đùng một cái quỳ rạp xuống, cúi đầu, không dám nhìn lên thêm lần nào nữa.
“Ngươi đúng thật là rất nhàn nhã.” Ma Tôn lạnh lùng nói.
“Chuyện này…” Con người mà, khi đối mặt với cái chết thì đầu óc rất nhanh nhạy, tả hộ pháp bỗng buộc miệng thốt lên: “Biết được tin Ma Tôn và Ma Hậu quay về, hai người đúng thật là duyên trời tác hợp, trời sinh một đôi, muôn đời vĩnh viễn không chia lìa, mãi mãi ân ái như ban đầu, cho nên vô cùng vui vẻ, mới không nhịn được mà uống hai ly.”
Tả hộ pháp vắt hết những gì có trong não mà nói một hơi dài, sau đó thấp thỏm chờ kết quả.
Hắn không nhìn được biểu cảm của Ma Tôn, chỉ biết rằng Ma Tôn đang trầm mặc, mà đầu hắn thì vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên cổ.
“Ngươi đi tìm trong kho mật, lấy Nhiên Tình Chủng ra đây.” Ma Tôn bỗng lên tiếng, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện trừng phạt tả hộ pháp.
Tả hộ pháp vâng lời, nhanh chóng chạy đến kho mật lấy đồ.
Nhưng mà, lấy Nhiên Tình Chủng để làm gì? Tả hộ pháp cầm hộp đựng Nhiên Tình Chủng trên tay, bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó.
Không hổ là Ma Tôn, ngài và Ma Hậu đã là vợ chồng giả cả rồi, còn muốn chơi mấy thứ tình thú như vậy.
Cũng không biết vị Ma Hậu da thịt non mịn ấy, có chịu nổi mấy thứ này không đây?
——–Hết chương ———-