Ninh Diệu nhanh tay lẹ mắt, trước khi Ma Tôn muốn đi vào phòng, Ninh Diệu đã thành công chặn người ở bên ngoài.
Ninh Diệu khẩn trương ngăn hắn lại, nói: “Ngài, ngài không thể ở đây được.”
“Không thể?” Ma Tôn cười nhạo một tiếng. “Em nên nhớ, toàn bộ Ma Vực này đều là địa bàn của ta, không có nơi nào mà ta không thể đến cả.”
Thì công nhận là có chuyện như vậy thật, bản thân Ninh Diệu cũng hiểu Ma Tôn nói đúng, nhưng cho dù thế nào, y cũng không thể để Ma Tôn đi vào đối mặt với Úc Lễ được.
Ninh Diệu suy nghĩ nát óc để tìm ra một lời nói dối thật hợp lý: “Nhưng mà, gian nhà này là chỗ ở của ta, bên trong chỉ có một phòng ngủ với một cái giường thôi à, chúng ta đâu thể ở cùng nhau được.”
Ninh Diệu cố gắng giấu đi sự chột dạ khi đối mặt với Ma Tôn, hắn trầm mặc một lúc lâu, sau đó liền nhượng bộ.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ dựng một căn nhà khác bên cạnh cái gian nhà nhỏ này của em, ta ở ngay cách vách, như vậy không có vấn đề gì chứ?” Ma Tôn nói.
“Ừm, được…” Ninh Diệu muốn nói lại thôi, bởi vì y không nghĩ ra được lý do nào hợp lý để từ chối nữa, nên chỉ đành trả lời vài câu qua loa cho có lệ, sau đó lấy lý do hôm nay hơi mệt mới tạm thời đuổi người đi được.
Chuyện chỉ có một căn phòng và một cái giường mà y nói vớ Ma Tôn khi nãy đúng là sự thật, nhưng chỉ là trên cái giường này không chỉ có một mình y ngủ, y còn phải chia sẻ nó với một người khác nữa cơ.
Ninh Diệu cẩn thận khoá cửa lại, sau đó quay đầu tìm kiếm tung tích của Úc Lễ.
Úc Lễ vẫn đang ngồi ở mép giường, sau khi hai người nhìn nhau một lát, Úc Lễ lập tức dang hai tay ra.
“Vất vả rồi.” Úc Lễ cười nói.
Khi đối diện với Ma Tôn, Ninh Diệu cảnh giác nên lựa chọn không tiếp xúc với hắn. Nhưng ngay lúc này, y lại không hề có một chút phòng bị nào mà chui tọt vào ngực Úc Lễ, nhận lấy cái ôm tượng trưng cho sự an ủi và cổ vũ của hắn dành cho y.
“Làm sao bây giờ đây, tên Ma Tôn đó nói muốn ở ngay kế bên chúng ta luôn kìa!” Ninh Diệu oán giận nói với Úc Lễ. “Ma Tôn đó đáng sợ lắm, hắn thế mà muốn ở lại nơi này, phải làm sao mới có thể đuổi hắn đi được đây?”
“Sao lại muốn đuổi hắn đi?” Úc Lễ bắt đầu phân tích theo trình tự. “Hắn ở càng gần, thì càng thuận tiện cho chúng ta qua lại, từ đó có thể phá hủy tháp phong ấn nhanh hơn.”
Ninh Diệu nhăn mày lại.
Là vậy à? Bỗng nhiên y lại cảm thấy lời Úc Lễ nói cũng khá có lý.
Không đúng! Đây không phải trọng điểm, suýt chút nữa là bị Úc Lễ kéo trật đường ray mất tiêu rồi!
“Nhưng hắn cứ ở bên cạnh như vậy thì lỡ như phát hiện ra ngươi thì sao đây? Đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay đánh nhau, nếu hắn lấy Nhiên Tình Chủng để hại chúng ta…” Ninh Diệu càng nghĩ càng lo lắng, nhưng Úc Lễ đã kịp ngăn y lại, không để y tiếp tục suy nghĩ nữa.
“Vậy nên ta sẽ trốn thật kỹ, không để hắn phát hiện ra, thế thì sẽ không có vấn đề gì nữa.” Úc Lễ nói.
Mày của Ninh Diệu nhíu càng chặt hơn nữa.
Nghe có vẻ cũng hợp lý lắm đấy, nhưng mà…
“Có thật là sẽ không bị phát hiện không? Sao ta cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.” Ninh Diệu nói một hơi, sau đó lại tự phủ nhận suy nghĩ của mình luôn. “Kệ đi, giặc tới thì đánh, nước dâng thì nâng nền, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.”
Mắt Úc Lễ hơi cong cong: “Ta cũng nghĩ như vậy, đừng sợ, chỉ cần chuẩn bị trước một số thứ thôi, tỷ như…”
Úc Lễ chỉ vào hai tấm chăn trên giường, cố gắng biến giọng điệu mình giống như là đang nói chuyện rất cấp thiết: “Tỷ như hai tấm chăn này phải cất đi một tấm, vậy thì khi người đó đến, sẽ không nghi ngờ vì sao trên giường lại có tận hai cái chăn, em cảm thấy thế nào?”
Trước giờ Ninh Diệu chưa từng nghĩ đến chuyện này, sau khi Úc Lễ nói xong, y chỉ ngây ngốc nhìn thẳng về phía giường.
Tuy rằng mỗi khi y tỉnh lại rất thường hay phát hiện ra mình rất không ngoan, cứ xem Úc Lễ như là cái gối để ôm. Nhưng trước đây, khi họ còn ở Yêu giới, y cũng rất ngoan ngoãn cùng Úc Lễ đắp chung một cái chăn rồi nói chuyện phiếm với nhau.
Vậy bây giờ khi tỉnh dậy thì phải đắp chung một cái chăn với hắn thật sao?
“Cái gối kia, có cần cất đi một cái luôn không?” Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi.
Úc Lễ nghiêm túc phân tích: “Ta nghĩ rằng chỉ để lại một cái là tốt nhất, tất cả những đồ dùng trong phòng này chỉ để cho một người sử dụng.”
Ninh Diệu cúi đầu suy nghĩ một lát: “Ngươi nói cũng đúng.”
Hắn đứng lên, lấy chăn và gối nhét hết vào nhẫn trữ vật.
Trong lòng Ninh Diệu bây giờ có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, y vỗ vỗ vào cái gối còn sót lại.
Cũng không biết khi Úc Lễ ngủ có cướp chăn của y không nữa, nhưng thật ra cũng chẳng sao cả, bởi vì thế nào thì cuối cùng Úc Lễ cũng trở thành gối ôm của y thôi.
Chỉ hi vọng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, để y có thể thuận lợi moi tin tức từ Ma Tôn.
Chớp mắt đã đến buổi tối, cũng gần tới giờ đi ngủ.
Bây giờ Ninh Diệu không còn dám nằm dứt khoát như ngày thường nữa, y cứ đi tới đi lui bên cạnh giường, cuối cùng mới chịu nằm lên.
Úc Lễ vẫn cứ ngủ ở phần giường bên ngoài như cũ. Sau khi hắn thấy Ninh Diệu đang nằm đắp chăn rất ngoan ngoãn ở bên cạnh, khẽ cười một tiếng: “Em lo lắng cái gì? Ta còn có thể ăn em được sao?”
“Ta không có lo mà!” Ninh Diệu thề thốt phủ nhận. “Đùa vậy hong vui nha, lớn đến mức này rồi mà, sao ta có thể vì mấy chuyện này mà lo lắng chứ.” Úc Lễ rất biết nghe lời mà sửa miệng ngay: “Được, em không có lo gì hết. không phải chỉ là một cái chăn thôi sao? Có gì lạ đâu.”
Nhưng bây giờ Ninh Diệu lại không thể đáp lời ngay được.
Thật ra thì…cũng lạ lắm á.
Vào giờ khắc này, Ninh Diệu bỗng ý thức được mình đang trải qua một chuyện mà trước giờ chưa từng dám thử.
Tỷ như có được một người bạn thân rất thân, hay là cùng nằm trên một chiếc giường với người không hề có một chút quan hệ huyết thống nào với mình, nhưng y lại không hề lo gì đến chuyện mình sẽ bị tổn thương.
Bởi vì được bao bọc bởi tin tưởng và cảm giác an toàn, nên điều y suy nghĩ trước khi lên giường chỉ là một chuyện bé xíu như làm thế nào để bớt lo lắng và xấu hổ, chứ không phải là chuyện làm thế nào để tự bảo đảm an toàn cho bản thân mình.
Ninh Diệu duỗi chân sang bên cạnh, sau đó cũng không làm gì khác mà chỉ đá vào chân Úc Lễ.
Ninh Diệu chơi xấu: “Ngươi nhìn ngươi kìa, chiếm nhiều chỗ như vậy luôn á. Kẻ đáng thương như ta chỉ nằm được một góc giường có chút xíu, ghét ngươi ghê! Nhanh dịch ra một xíu nào!”
Tự nhiên bị trách ngang, nhưng Úc Lễ lại không hề lùi ra mà cứ tiến tới, sau đó dứt khoát nghiêng người sang ép Ninh Diệu vào góc.
“Tránh ra giống vậy sao?” Úc Lễ nhướng mày.
Ninh Diệu bị một đống chăn bao kín mít, bên cạnh còn có một người đè lên. Tay chân y luống cuống cả lên, cuối cùng phải giãy giụa suốt nửa ngày mới có thể đẩy Úc Lễ ra ngoài để tự giải cứu bản thân.
Ninh Diệu nhìn vào đống chăn này, bỗng lóe lên một ý tưởng: “Nếu như Ma Tôn đột nhiên xông tới thì ta sẽ vùi cả người ngươi vào đống chăn này luôn, sau đó ta đè ngươi lại, vậy thì hắn không phát hiện được.”
“Hắn không dám vào.” Úc Lễ lười biếng nói.
Hắn sẽ không bao giờ để hóa thân đến quấy rầy thời gian hắn ở cùng Ninh Diệu, như vậy chỉ gây cản trở chứ chẳng giúp được gì.
“Chuyện gì cũng có ngoài ý muốn mà.” Ninh Diệu nói.
Y lại cố đẩy Úc Lễ ra ngoài thêm chút nữa, rồi mới chịu nằm xuống.
Đêm đã khuya, nhưng vì đắp chăn nên vẫn còn cảm thấy oi bức. Ninh Diệu đá chăn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, chiếc chăn mới vừa bị đã ra đã quay ngược lại trên người y. Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt mấy lần, cho dù Ninh Diệu có ngốc cũng biết rõ đây là do Úc Lễ làm.
“Ngươi làm gì vậy? Sao ngay cả chuyện này cũng quản thế?” Ninh Diệu vừa oán giận lại vừa tiếp tục đá chăn, sau đó lại phát hiện ra nó cứ quay trở về mãi, bèn nói một cách rất hung dữ: “Được thôi, là do ngươi tự tìm đó nha. Ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
Ninh Diệu lợi hại lắm, y dùng cả tay lẫn chân nhét hết vào chăn, sau đó trói gô Úc Lễ vẫn còn chưa ngủ lại.
“Tự biến mình trở nên mát mẻ một chút đi, nếu không ta siết chết ngươi đó.” Ninh Diệu thấp giọng hù dọa.
Úc Lễ chỉ cười một tiếng, rồi hạ nhiệt độ cơ thể mình xuống cho Ninh Diệu ôm được thoải mái hơn.
Ninh Diệu dán trán mình vào phần vai và cổ mát lạnh của Úc Lễ, sau khi tìm được góc độ thích hợp mới thoải mái thở dài một hơi.
Hơi thở lành lạnh chỉ thuộc về Úc Lễ xông vào mũi y, Ninh Diệu dụi vài cái. Bỗng y cảm thấy mắt mình hơi cay cay.
Nhưng y vẫn còn nhớ rõ Úc Lễ không bao giờ cho y khóc, thể nên chỉ đành nuốt ngược nước mắt về, nhỏ giọng ngậm ngùi: “Ta luôn cho rằng…cả đời này của ta sẽ không bao giờ có cơ hội vui đùa với người khác như vậy.”
“Vì sao?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì nếu như ta quấn lấy những người khác như vậy, rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.” Ninh Diệu trả lời. “Không phải rất rõ ràng rồi sao? Trừ ngươi ra, thì nếu ta làm như vậy với người khác, chắc chắn ta phải lo lắng chuyện ngày mai có dậy nổi hay không rồi.”
Nói ngày hôm sau đã là cách nói hàm súc nhất rồi. Thật ra cả Úc Lễ và Ninh Diệu đều hiểu nếu như gặp phải người khác thì không thể chỉ dùng ngày để tính toán thôi đâu.
“Ngươi là người bạn tốt nhất của ta.” Ninh Diệu chân thành nói.
Sự tin tưởng không hề che giấu của Ninh Diệu lại khiến cho Úc Lễ bực bội.
Hắn không muốn chỉ là bạn, nhưng có lẽ cả đời này, thiếu gia nhỏ cũng sẽ không nhận ra được.
Hắn dùng giọng điệu vui đùa mà nói ra sự thật để thử y.
“Em tin tưởng ta như vậy sao? Lỡ như ngày nào đó, ta cũng nảy sinh tình cảm với em thì sao?”
“Hả?” Ninh Diệu bị chấn động mất rồi.
Cảm thấy thân thể của người trong ngực mình bỗng trở nên cứng đờ, dáng vẻ giống như sợ đến mức không dám động đậy. Úc Lễ lặng lẽ thở dài, sau đó kéo người ta vào ngực.
“Lừa em thôi, em dễ lừa thật.”
Mặt Ninh Diệu hơi nóng lên, y dán mặt lên người Úc Lễ để hạ nhiệt, rồi lại muốn nói gì đó. Nhưng có lẽ là y cảm thấy không thích hợp để nói lắm, nên chỉ đành thở phì phò, rồi nói: “Ta buồn ngủ rồi, ngươi đừng chọc ta nữa.”
Úc Lễ cũng không nói gì nữa. Nghe thấy tiếng hít thở của người trong ngực dần trở nên nhẹ nhàng đều đặn, hắn lập tức vươn tay ôm người ta càng chặt hơn.
Hắn để hóa thân ở ngay bên cạnh chỉ vì muốn giành cho bản thân mình ít chỗ tốt mà thôi. Không cần quá nhiều thứ, chỉ cần có thể cùng nhau vui đùa trong chăn và cùng nhau thức dậy, vậy là đủ rồi.
Còn lại, hắn sẽ từ từ tính toán.
Úc Lễ cứ nghĩ như vậy. Hắn vừa ôm Ninh Diệu ngủ, lại vừa làm Ma Tôn đi xây nhà mới ở bên cạnh suốt đêm.
Ban đêm vốn nên yên bình tĩnh lặng như vậy, nhà bên cạnh cũng đã sắp xây xong. Nhưng Úc Lễ lại không nghĩ đến chuyện đêm nay Ninh Diệu ngủ không hề ngoan một chút nào.
Không chỉ thích ôm chặt hắn, mà còn hay nhích tới nhích lui.
Không biết y mơ thấy gì mà cứ dùng cánh tay thon dài của mình sờ soạng lung tung, châm ngòi thổi gió trên người Úc Lễ.
“Kem…” Ninh Diệu đang ngủ mê bỗng nhỏ giọng nỉ non. “Mát quá, cây kem thật to.”
Úc Lễ vốn đã có suy nghĩ kia với Ninh Diệu, nên khi bị y chạm vào nơi đó, người hắn lập tức giống như bị đốt lên một mồi lửa.
Úc Lễ cố nhịn xuống, nắm lấy đôi tay đang quậy phá của Ninh Diệu: “Kem là thứ gì?”
Ninh Diệu đang ngủ ngon nên không trả lời câu hỏi này của Úc Lễ, y tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, sau đó lại tiếp tục nói mớ: “Cái muỗng của ta đâu mất tiêu rồi? Không có muỗng thì làm sao mà ăn đây?”
Ninh Diệu nắm chặt tay, không nghĩ tới lại bắt được một cái muỗng vừa dài vừa cứng.
Úc Lễ hít sâu một hơi. Ngay lúc đó, vị Ma Tôn bên ngoài cũng không kiểm soát được sức lực của mình mà gõ mạnh một cái, thế là cả căn nhà mới xây sập một cái rầm, phát ra tiếng vang thật lớn.
Ninh Diệu bị tiếng vang đột ngột này đánh thức. Y hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, đã nghe được tiếng mở cửa thật lớn từ ngoài vọng vào.
Sao lại thế này? Là ai xông vào vậy? Ma Tôn sao?
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Diệu chẳng sợ gì xấu hổ nữa, y vội vàng nhét Úc Lễ vào trong chăn, sau đó xoay người ngồi thẳng lên.
Tình hình quá khẩn cấp nên Ninh Diệu hoàn toàn không biết mình đã ngồi lên chỗ nào.
Nhưng bây giờ y biết rồi.
Bởi vì chỗ này không cần phải dùng mắt thường để nhìn cũng có thể xác định được vị trí chính xác.
Dưới đống chăn xếp tầng tầng lớp lớp, Úc Lễ thốt lên một câu thô tục mà bình thường khó nghe được.
Đệt.
Ngồi thêm chốc nữa, thiếu gia nhỏ này lại rớt nước mắt khóc nhè, rồi kêu trời trách đất bảo đau cho xem.
——–Hết chương ————