Xe ngựa bắt đầu rời khỏi núi tuyết, đi vào đồng bằng đang chìm trong mùa xuân hoa nở.
Sau khi rời khỏi nơi trời băng đất tuyết, nhiệt độ trong không khí đã tăng lên, nên số đệm chăn dày cộm kia cũng đã được cất vào.
“Mùa hè phải đắp chăn dày mới thoải mái, mà thôi huynh không hiểu đâu.” Ninh Diệu vừa nhắc vừa nhìn Úc Lễ cất gọn tất cả chăn đệm vào nhẫn trữ vật. “Huynh cất hết đi rồi thì ta lót eo bằng gì đây? Cái gối này không được mềm, lót không có thoải mái.”
Tay Úc Lễ chợt dừng lại trong giây lát, nhưng sau đó vẫn dọn dẹp tiếp.
“Khi nào cần lại lấy ra.” Úc Lễ nói. Sau đó hắn cúi người về phía trước, đặt một nụ hôn vào giữa hai hàng mày của Ninh Diệu.
Môi hắn lướt từ nơi giữa mày, đi qua sống mũi và chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên cánh môi đẹp tựa cánh hoa kia. Mà chủ nhân của cánh hoa này cũng hé mở để đón nhận nó.
Nụ hôn này không hề kịch liệt, mà tràn đầy dịu dàng và lưu luyến, âm thầm biểu đạt tình ý vụn vặt nhưng lại rất triền miên.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi họ bày tỏ lòng mình với nhau, trái tim đang bay lơ lửng giữa không trung của Úc Lễ cuối cùng cũng đáp xuống đất được rồi. Hắn không thể tin được giấc mộng đẹp đó có thể xảy ra ở thực tại.
Bọn họ đều thật lòng yêu nhau, đó đã là chuyện tuyệt vời nhất trên đời này rồi. Cho dù là cơm canh đạm bạc hay cẩm y ngọc thực, chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau là tốt rồi.
Nụ hôn vừa kết thúc, Ninh Diệu đã ghé đến bên cạnh cửa sổ, sau đó tựa vào ngực Úc Lễ ngắm phong cảnh bên ngoài.
Khắp tam giới này có rất nhiều nơi mà Ninh Diệu chưa từng được đi qua. Vậy nên cho dù đến nơi nào y cũng cảm thấy rất mới mẻ.
“Huynh nhìn kìa. Bông hoa đó đẹp quá!” Ninh Diệu chỉ vào đoá hoa nho nhỏ màu hồng hồng trắng trắng bên đường, gọi Úc Lễ cùng nhìn vào nó. “Tên của nó là gì vậy?”
“Thứ đó tên là Phấn Bùn.” Úc Lễ nhìn một cái rồi trả lời Ninh Diệu. “Có thể dùng để ăn. Tuy rằng xử lý nó hơi rắc rối, cũng không ẩn chứa linh khí gì đáng nói, nhưng nếu ăn nó thì người ta cũng không bị chết đói hoặc bị trúng độc chết.”
Ninh Diệu nghe vậy cũng cảm thấy rất hứng thú, Úc Lễ chỉ đành đi hái một ít đến, cho y nếm thử vài thứ mới mẻ cũng được.
Mấy cánh hoa bên ngoài của đoá hoa này đều phải vứt đi. Kỹ thuật xử lý của Úc Lễ rất thuần thục, nhanh chóng xử lý xong đoá hoa, động tác của hắn rất mãn nhãn, sau đó hắn đưa cho Ninh Diệu đang tò mò ở bên cạnh.
Ninh Diệu háo hức đến mức không chờ nổi nữa, xé một miếng rồi đưa vào miệng cắn ngay…
Vị đắng chát tấn công đầu lưỡi y ngay tức khắc, còn có một thứ mùi khó có thể miêu tả được và cảm giác như bị sáp dính trong miệng, rất khó diễn tả, giống hệt như ăn một cục bùn dơ bẩn mới nhặt từ dưới đất lên vậy.
“Phì!” Ninh Diệu phun đoá hoa trong miệng ra nhanh nhất có thể. Gương mặt trắng nõn của y cũng sắp nhăn thành trái khổ qua luôn rồi. Y hung hăn cầm lấy ấm trà rót hết ra, uống không sót một giọt nào, sau đó mới cảm thấy giảm bớt được chút vị.
“Có phải huynh cố ý hại ta không?” Ninh Diệu tủi thân quá chừng, bắt đầu lên án hắn.
Úc Lễ hơi kinh ngạc, hắn cầm lấy một nửa đoá hoa kia rồi bỏ vào miệng mình, cau mày nói: “Ta nhớ rõ hương vị của thứ này. Chắc cũng có thể ăn được…”
Khi Úc Lễ nhét đoá hoa vào miệng thì không phun ra ngay như Ninh Diệu, mà giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Không sai, đúng là hương vị này… Đã lâu lắm rồi ta không ăn nó. Nếu như dùng tiêu chuẩn hiện tại để đánh giá thì đúng thật là không ăn nổi.”
Úc Lễ lấy vài món điểm tâm tinh xảo đưa cho Ninh Diệu, nhẹ giọng dỗ dành y: “Là ta sai, do ta không nhớ rõ nên mới để em ăn thứ này. Ăn mấy món này đi, đừng giận nữa mà.”
Ninh Diệu ngơ ngác nhìn Úc Lễ ăn đoá hoa đó mà mặt không hề biến sắc, bỗng nhiên y nhận ra được gì đó.
Vì sao động tác xử lý đoá hoa phức tạp như vậy mà Úc Lễ lại có thể thuần thục đến thế? Đáp án có vẻ đã rất rõ ràng rồi.
Những món ăn có hương vị như thế khi đặt vào những lúc đói bụng thì cũng sẽ trở thành mỹ vị.
Thật sự là đã đói đến mức nào mới có thể nuốt được một thứ có hương vị đáng sợ như thế cho no bụng đây?
Ở nơi mà y không biết, Úc Lễ đã trải qua quá nhiều chuyện. Vậy nên trong ký ức của hắn, đóa hoa tanh hôi như thế mới có mùi vị rất ngon, ngay cả mạch suy nghĩ của hắn cũng khác hẳn với y.
Ninh Diệu cầm lấy điểm tâm, sau đó nhét thẳng vào miệng Úc Lễ. Y muốn dành lại một chút thơm ngọt này cho hắn.
Có lẽ phải mất cả đời mới có thể chữa lành được những bất hạnh thời thơ ấu. Để hình thành một Úc Lễ như bây giờ, chắc chắn cơn ác mộng thời niên thiếu của hắn đã gánh hơn một nửa trách nhiệm trong đó.
…Chỉ tiếc rằng y gặp được Úc Lễ quá trễ. Cho dù biết không có khả năng, nhưng nếu như thời gian y xuyên đến đây sớm hơn một chút, có thể gặp được Úc Lễ của thời niên thiếu, vậy thì tốt quá rồi.
Theo như dự tính, thì tòa tháp phong ấn thứ ba đã ở ngay bên cạnh.
Khi nói đến tòa tháp này, Ninh Diệu bỗng có hơi chần chừ.
Nội dung mà Thiên Đạo cho y xem lúc đó không hề nhắc một chút gì đến chuyện khi Úc Lễ lang bạt ở tòa tháp thứ ba này cả. Thế nên y hoàn toàn không biết một chút gì về tòa tháp này.
Nhưng thực lực của Úc Lễ hiện tại và Úc Lễ y đọc trong sách rất khác nhau, khác hoàn toàn, nên có thể hắn cũng biết được gì đó.
Ninh Diệu hỏi Úc Lễ thử xem hắn có biết được manh mối gì không. Nhưng Úc Lễ cứ lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Biết được một ít, nhưng không biết được toàn bộ.” Úc Lễ nói.
Kiếp trước, hắn chỉ có thể phá được ba trong số bốn tòa tháp phong ấn. Mà tòa tháp duy nhất hắn chưa đặt chân đến lại chính là tòa này.
Khó khăn của ba tòa tháp kia chính là khó tìm được đường tắt để phá hủy chúng. Cho dù tìm không thấy, nhưng chỉ cần leo được lên ngọn tháp, sau đó trực tiếp tấn công nó thì cũng không phải là không thể.
Nhưng trong đó không bao gồm tòa tháp này. Toà tháp này không hề có đường tắt để leo lên, chỉ có một điều kiện đặc biệt để leo lên tháp mà thôi.
Muốn bước vào toà tháp này thì cần có hai người. Nếu như chỉ có một người đến, cho dù tấn công mạnh mẽ đến mức nào thì cũng vô dụng. Số lần thử quá nhiều, sẽ khiến cho tháp phong ấn biến mất. Sau đó phải mất tận mấy trăm năm sau nó mới hiện thế thêm lần nữa.
Úc Lễ cũng không phải là chưa từng thử bắt hai người ném vào tháp. Hắn đã làm rất nhiều thực nghiệm, cứ hứa trả cho người ta một số tiền lớn, sau đó ném hai người với đủ loại quan hệ vào đó để phá hủy đi toà tháp phong ấn này. Nhưng cuối cùng, chỉ có duy nhất một đôi có thể thoát ra ngoài. Hai người này là một đôi bạn thân đồng sinh cộng tử, đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé.
Nhưng dù vậy, đôi bạn này cũng không thể thoát khỏi một cách bình an, mà bị thương rất nặng. Úc Lễ lấy ký ức của bọn họ, nhưng chỉ thấy được một khoảng không mênh mông trống rỗng, duy chỉ có một đoạn ngắn là rõ ràng.
Trong đoạn ký ức ngắn ngủi ấy, đôi bạn này phải tàn sát lẫn nhau, cho đến khi cả hai người đều tràn ngập thương tích. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thể ra tay giết đối phương được, vậy nên mới có thể sống sót trở ra.
Vết thương trên người họ không phải là do người khác gây ra, mà là do chính họ đã ra tay với nhau.
Cho dù có sống sót ra khỏi đó thì tháp phong ấn vẫn không có động tĩnh gì cả, càng không có một dấu hiệu hư hại nào.
Nói cách khác, cho dù có sống sót trở ra cũng không phá hủy được tháp phong ấn, có lẽ trong đó vẫn còn ẩn giấu bí mật gì đó.
Úc Lễ quyết định bỏ qua tiền căn hậu quả, không nói cho Ninh Diệu nghe những điều này. Còn những chuyện khác đều giải thích rất rõ ràng rành mạch cho y hiểu.
Ninh Diệu cau mày, rồi bắt đầu phân tích: “Bọn họ đánh nhau nhưng không phân thắng bại, có phải là do thực lực ngang nhau không?”
Úc Lễ lắc đầu: “Cũng không, thực lực của bọn họ cách nhau rất xa. Nhưng khi ở trong phong ấn tháp, sức mạnh của bọn họ lại khác hoàn toàn với hiện thực.”
“Ta có nghe được một lời đồn.” Úc Lễ nói. “Lúc trước, đại năng xây dựng nên toà tháp phong ấn này có một thủ hạ vừa tận tâm vừa chân thành, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không phải bội ông ấy.”
Ninh Diệu bỗng cảm thấy như mình đã ngộ ra được gì đó: “Vậy nên đối với người tu tiên bình thường thì con đường leo lên tháp này vô cùng khó khăn, nhưng đối với đại năng kia thì lại là con đường tắt nhanh nhất. Toà tháp này không còn cách nào khác để phá hủy nữa!”
Úc Lễ gật đầu.
Trong quá khứ, hắn cũng hiểu rất rõ rằng mình không thể dốc hết tâm ý mà tin tưởng một người, nên rất biết thân biết phận mà tránh xa toà tháp phong ấn này.
Nhưng ngay tại giờ khắc này, mọi thứ đã khác hoàn toàn.
Ninh Diệu nắm lấy tay Úc Lễ, vẻ mặt vô cùng tự tin: “Chúng ta cùng nhau vào! Không cần lo chuyện chém giết lẫn nhau. Vào lần đầu tiêu huynh gặp ta không phải cũng đòi dùng một kiếm chém chết ta sao? Nhưng mà bây giờ ta vẫn còn đang sống vui sống khoẻ đây này.”
Thật ra y và Úc Lễ đã diễn trước quá trình chém giết lẫn nhau từ lâu lắm rồi mà!
Úc Lễ nhéo nhẹ lên má Ninh Diệu, không cho y nói tiếp nữa. Sau đó hắn bỗng bật cười.
“Được, chúng ta cùng nhau vào.”
Hắn sẽ không bao giờ thương tổn Ninh Diệu. Cho dù có phải chết trong tay y, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Bôn ba suốt một thời gian dài, cuối cùng Ninh Diệu cũng đến được nơi mình muốn đến.
Tòa tháp cao ngất ẩn hiện trong làn sương mù mờ ảo, khiến hco người ta không thấy được dáng vẻ thật sự của nó. Cánh cửa cao bằng mấy người cộng lại đang đóng chặt, mỗi khi có người bước đến thì sẽ mở ra, lộ ra một màu đen đặc bên trong.
Ninh Diệu sợ bóng tối, cũng sợ cả những chuyện sắp xảy ra. Y hoàn toàn không biết phải khiêu chiến như thế nào cả.
Nhưng mỗi khi phá hủy được một tòa tháp thì sức mạnh của Úc Lễ sẽ được giải phóng nhiều hơn. Dưới tình huống giao chiến với đối thủ như Thiên Đạo thì cho dù chỉ là một chút sức mạnh cũng phải tranh thủ giành về cho mình.
Nếu không, lỡ đâu y bị ép đưa đi, Úc Lễ chỉ còn lại một mình, đến lúc đó đánh không lại thì biết phải làm sao bây giờ?
Ninh Diệu nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Úc Lễ, y hít sâu một hơi, rồi bước vào trong cánh cửa tối tăm mù mịt.
Một lực hút mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện. Bàn tay đang bị y nắm của Úc Lễ đột ngột biến mất không thấy tăm hơi. Ninh Diệu vội quay đầu nhìn về hướng của Úc Lễ, nhưng bóng dáng của hắn đã chẳng còn ở nơi đó nữa rồi.
Bóng tối dày đặc bao trùm lấy y. Ninh Diệu nhắm mắt lại, cố gắng lấy hết dũng khí chạy về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, mới có một tia sáng le lói chiếu vào mắt y.
Ở nơi xa vang lên tiếng nói chuyện ríu rít, nhưng lại bị vật gì đó ngăn cản khiến y không nghe rõ. Vậy nên Ninh Diệu chỉ đành hé mắt quan sát thử.
Ánh trăng bàng bạc từ trời chiếu rọi xuống mặt đất, xuyên qua nhành cây khô khốc. Ninh Diệu nương theo ánh trăng để nhìn rõ nơi mình đang đứng.
Lần này âm thanh hi hi ha ha kia càng trở nên rõ ràng hơn.
“Sợ gì chứ? Mấy cuộc tranh tài trong tông môn như thế này cũng đâu thiếu vài người chết? Cho dù hắn chết thì đã sao? Chỉ trách hắn không sánh bằng người khác mà thôi!”
“Vẫn là nhờ ngươi thông minh, có thể tìm cách đẩy hắn vào cái bẫy này. Đều do hắn. Nếu như không có hắn, chúng ta sẽ là người tu hành tiến bộ nhanh nhất trong số những người trẻ tuổi, chứ nào giống như bây giờ. Mỗi khi người bên ngoài nhắc tới, chúng ta đều bị đè đầu. Hừ!”
“Này! Chuyện đến nước này, ta cũng có lòng từ bi nói cho ngươi nghe một chuyện. Ta chưa từng xem ngươi là bạn. Lúc nãy cảm ơn ngươi đã cố gắng giúp đỡ, nhưng bây giờ ta không muốn cứu ngươi. Ngươi cứ chôn thây tại đây đi. Ha ha ha!”
Âm thanh nói chuyện xa dần. nhưng Ninh Diệu vừa nghe được mấy lời này xong lập tức trở nên giận dữ vô cùng.
Có người vờ như mình đang lâm vào nguy hiểm để lừa người luôn coi mình là bạn vào tròng. Sau đó không chỉ muốn làm người kia rơi vào bẫy rập, mà còn muốn người đó chết luôn tại nơi này nữa cơ đấy.
Sao lại có kẻ xấu xa đến mức này chứ? Người gặp phải loại người như thế này thì trái tim phải lạnh lẽo đến mức nào đây?
Ninh Diệu bỗng ngầm cảm thấy mấy câu vừa rồi hơi quen, dường như đã nghe được ở nơi nào đó rồi. Nhưng bây giờ y cũng chẳng thể để ý nhiều như thế, y chỉ vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh đó mà thôi. Không bao lâu, y cũng đã đến được nơi đó.
Ánh trăng lờ mờ không sáng rõ, nên Ninh Diệu chỉ đành dừng lại mà đi tìm. Cuối cùng y cũng tìm được một nơi không bình thường nằm bên dưới một táng cây lớn.
Cả một mảnh đất đó đều không phải là đất cứng, mà lại có bong bóng nổi lên rồi vỡ tan, tựa như là mặt nước đang sôi trào.
Ninh Diệu không cẩn thân bước chân vào đó, ngay lập tức y bị một lực hút kéo xuống, suýt chút nữa là cả người đều lọt thỏm vào đó rồi.
Nơi này có phải mặt đất đâu chứ, đây là một đầm lầy sâu không thấy đáy cơ mà!
Ninh Diệu vội vàng rút cái chân vô tình lọt xuống của mình lên. Y bỗng nhận ra rằng đầm lầy này không hề đơn giản một chút nào cả.
Chẳng có lý nào mà một người tu tiên lại chìm vào đầm lầy. Cho dù có chìm, thì chỉ cần dùng linh lực là có thể dễ dàng thoát ra được ngay. Nhưng không biết đầm lầy này như thế nào, mà khi vừa chạm vào thì toàn thân đã không thể nào dùng được linh lực nữa.
Ninh Diệu đưa mắt nhìn ra xa hơn một chút, lập tức thấy được một người nằm trên mặt đất, giống như là đang từng chút từng chút một chìm vào đầm lầy vậy. Mái tóc dài che khuất gương mặt, khiến cho người ta không thể nhìn rõ gương mặt của người nọ. Nhưng nếu chỉ nhìn vào vóc người, thì có lẽ người này vẫn còn là một thiếu niên, cho nên không được cao cho lắm.
Cánh tay lộ ra của người nọ gầy nhưng lại rất dài, không hề có một chút thịt thừa nào, trông có vẻ như là bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
Người nọ không hề động đậy một chút nào, cứ như là hôn mê rồi vậy. Ninh Diệu lo lắng, nên lập tức kêu to: “Ngươi còn tỉnh không? Ta ném cho ngươi nhánh cây nhé, ngươi thử xem có nắm chặt lấy nó được không?”
Cứ gọi liên tục như thế vài lần, thiếu niên nằm đó mới hơi động đậy.
Thiếu niên đã chìm sâu vào vũng bùn, nên không có cách nào làm ra hành động nào lớn. Vậy nên chỉ có thể nhúc nhích thật nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Diệu.
Tóc đen trên mặt hắn rũ xuống, lộ ra một bên mắt.
Hắn đã bị thương rồi, máu và bùn tạo thành một hỗn hợp dính chặt trên da, chỉ lộ ra một bên mắt vừa hẹp dài vừa sắc bén.
Ninh Diệu ngừng thở, tim y bỗng nhiên đập loạn mất một nhịp.
Đôi mắt này, Ninh Diệu chỉ cần nhìn một cái thôi, là đã có thể nhận ra được chủ nhân của nó.
Nó thuộc về người ở cạnh y lâu nhất, gần gũi với y nhất trong thế giới này.
Đây chính là đôi mắt của Úc Lễ.
Y bỗng nhớ đến đoạn đối thoại quen thuộc đến kỳ lạ kia. Trong quyển sách mà Thiên Đạo cho y xem, đúng thật là Úc Lễ đã từng trải qua chuyện như vậy trong thời niên thiếu.
Ở tông môn này vốn không dễ có “bạn tốt”, nhưng người thiếu niên này lại rất trọng nghĩa khí, tình nguyện vươn tay giúp đỡ bạn bè, vậy mà lại bị bạn tốt của mình hãm hại.
Cho dù là ở thời niên thiếu, ác ý của thế giới này đối với Úc Lễ vẫn chưa hề che giấu chút nào cả.
“Huynh chờ ta!” Cả người Ninh Diệu đều tuôn mồ hôi. Y dùng một dây leo quấn chặt lấy mình, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Úc Lễ.
Thiếu niên Úc Lễ vẫn nhìn y không chớp mắt. Ninh Diệu chỉ đành vừa đi vừa trấn an hắn: “Không sao đâu, đừng sợ. Ta sẽ đưa huynh ra ngoài.”
Ninh Diệu bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Úc Lễ. Y nâng cánh tay của hắn ra khỏi đầm lầy, còn kéo theo cả nhánh cây mà hắn đang cầm.
Nhánh cây kia khi nằm trong tay Úc Lễ cũng sắc bén lạ thường. Khi nhánh cây kia chém về phía trước, Ninh Diệu không kịp tránh nên chỉ đành đưa tay lên chắn. Vậy nên trên mu bàn tay y lập tức bị cắt ra một vệt máu.
Cảm giác đau đớn kia vừa truyền đến, Ninh Diệu liền kinh ngạc nhìn vào mắt Úc Lễ.
Ánh mắt kia lạnh lẽo vô cùng, cứ như là đang nhìn vào một người xa lạ, trong đó còn có sự đề phòng không hề che giấy chút nào.
Úc Lễ không nhận ra y.
Không…có lẽ phải nói rằng Úc Lễ bây giờ chỉ có ký ức đúng với tuổi hiện tại của hắn.
Môi Ninh Diệu hơi mấp máy, y cố nén nước mắt nhìn về phía mu bàn tay đang chảy máu của mình, sau đó lại nhìn về phía Úc Lễ.
Ngay tại thời khắc này, Ninh Diệu có thể nhìn ra được sự hoảng loạn không thể nào che giấu được trong ánh mắt đề phòng của Úc Lễ.
Đây chính là thủ đoạn đầu tiên để châm ngòi li gián của tòa tháp phong ấn này sao?
Chính xác rồi. Bình thường, nếu như Úc Lễ dám cho y một kiếm như vậy, chắc chắn y sẽ trốn trong chăn mà tức giận với hắn rồi.
Tính cách của thiếu gia nhỏ được hình thành từ ngàn sủng vạn sủng, nuông chiều nhiều như thế thì làm sao chịu được sự tủi thân khi bị đạo lữ đả thương được đây.
“Nỏ mạnh hết đà.” Ninh Diệu híp mắt cười lạnh. “Hứ, đầu hàng đi. Không còn sức để đánh lén nữa chứ gì? Xem ta đối phó huynh thế nào!”
Úc Lễ cười nhạo một tiếng, rồi nhắm mắt lại luôn.
Cùng lắm thì là thiên đao vạn quả, chôn thây tại nơi này thôi.
Nhưng bỗng nhiên lại có một đôi tay ấm áp ôm lấy hắn, bế hắn ra khỏi đầm lầy.
Úc Lễ không tin được mà mở to mắt, đối diện với ánh mắt của người kia.
“Huynh còn nhỏ ghê á.” Úc Lễ nghe thấy cái người từ trên trời rơi xuống kia nói, sau đó người đó lại cúi đầu về phía hắn.
Là muốn cắn nát mắt của hắn à?
Úc Lễ vừa nghĩ vậy, thì một luồng hơi lạnh đã quét qua phần xương cốt bị thương trên hàng mày của hắn.
Đôi mắt của người đang ôm hắn hơi cong cong, cười vô cùng mềm mại.
“Thổi nhẹ một cái là đau đớn sẽ bay đi hết à.”
———Hết chương ———–