Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor: Misa
Beta: Mon
Tay phải Từ Tử Duy bị thương, chính là vì ở trong trận đấu bóng rổ cùng lớp các cấp [ sáu ] bị đối phương ở vị trí trung phong không tiếc dùng các thủ đoạn phạm quy va vào tay phải anh, Từ Tử Duy biết rõ đối phương đã sớm nhìn anh không thuận mắt, nhưng không có đạo lý trực tiếp động thủ ngay trên trận bóng rổ.
Cho nên Từ Tử Duy đã tìm đối phương chất vấn, nam sinh có làn da đen sẫm thô kệch chỉ nhìn anh cười cười không rõ ý vị : " Mày tự mình đắc tội với người khác sao lại chạy tới đây hỏi tao ? Đúng đúng, dùng đầu nhớ kỹ lại một chút đi. "
Từ Tử Duy nhịn xuống tức giận, gằn từng chữ một hỏi, " Tên đó là ai ? ".
Bất kì là ai đều sẽ không chịu được trong lúc bản thân còn mơ mơ hồ hồ đã bị người ta tính kế.
Nam sinh thô kệch cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nam sinh bên trong tính cách rộng rãi tính tình tương đối tốt như Từ Tử Duy nổi giận, nhìn thấy bộ dạng này của anh, không khỏi lui về sau một bước : " Tao cũng không biết đối phương là ai, số tiền của cuộc giao dịch này quá mê người, có đồ đần mới không làm ! "
Từ Tử Duy cũng biết tiếp tục hỏi cũng không có manh mối hữu dụng nào, hung hăng cho đối phương một cú đấm sau đó rời đi, đối phương cũng biết mình đuối lý, cũng không đánh trả.
Từ Tử Duy đứng ở bồn rửa tay dùng một tay khác không bị thương, lấy nước hung hăng chà xát mặt, trong lòng không hiểu sao lại rầu rĩ, cậu ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Tô Mạch đi đến trước bồn rửa tay, trong lòng loáng thoáng đã có đáp án.
" Tô Mạch, có phải là mày làm không ? " Từ Tử Duy gọn gàng dứt khoát hỏi ra miệng.
Tô Mạch ưu nhã vẫy vẫy giọt nước trên tay, chậm rãi mở miệng. " Tôi không hiểu bạn học Từ Tử Duy có ý gì. "
Trong toilet mấy nam sinh khác nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm, cũng không nghĩ sẽ dính đến vũng nước đục này, cũng không có lá gan ở lại xem náo nhiệt, không rảnh lo rửa tay liền vội vàng đi ra ngoài.
" Có phải chính là mày đã sai Triệu Đại Lực lớp cố ý làm bị thương tay phải của tao ? " Mặc dù Từ Tử Duy dùng câu nghi vấn, nhưng lại là ngữ khí khẳng định.bg-ssp-{height:px}
Tô Mạch khẽ bật cười : " Ồ, thì ra là chuyện này, là tôi làm, đụng vào đồ không nên đụng chẳng lẽ không cần chịu một chút trừng phạt sao ? "
Từ Tử Duy giận quá hóa cười, cũng đoán được Tô Mạch là vì cái gì, " Cũng bởi vì tao sờ đầu Đồng An An một lần, Tô Mạch, mày thực sự điên rồi. "
" Từ Tử Duy, cậu hình như đã quên mất một điều, An An là bạn gái của tôi. " Tô Mạch không nhanh không chậm nói ra.
Từ Tử Duy biến sắc, xác thực, ở ngoài sân bóng rổ khi dùng tay sờ đầu Đồng An An, cậu theo bản năng tránh né sự thật này, " Tô Mạch, hóa ra đây chính là con người thật của mày, mày không sợ tao sẽ nói cho cô ấy sao ? "
Tô Mạch câu lên môi mỏng, " Cô ấy sẽ không tin. "
" Mày không hợp ở bên An An. " Từ Tử Duy nói.
Tô Mạch lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau tay, không chút để ý nói, " Tôi không hợp ? Chẳng lẽ cậu hợp sao ? Từ Tử Duy, thu hồi tâm tư dơ bẩn kia của cậu lại, cái tên An An này, không phải cậu thích là có thể gọi. "
Hắn ném khăn tay vào thùng rác, giữa lông mày tinh xảo là thần sắc lạnh băng.
" Còn nữa, cậu tốt nhất đừng nên động tay động chân, nếu không lần sau không phải chỉ mình tay phải bị thương. "
Hắn cười nhẹ nhàng nhưng trong mắt Từ Tử Duy lại là bộ dạng không thể nói lý, điên rồ như ma quỷ.
Nhìn bóng lưng Tô Mạch rời đi, sắc mặt Từ Tử Duy từ xanh trắng khôi phục lại bình thường, nhịn không được mở miệng chất vấn, " Mày như vậy sẽ làm thương tổn đến cô ấy. "
Tô Mạch không có để ý tới lời nói của anh ta.
Hắn làm sao sẽ tổn thương người mình yêu như vậy, nhớ tới cô gái cứ tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt hắn, tâm tình Tô Mạch trở nên rất vui vẻ, đúng vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn, không có ý muốn rời khỏi hắn.