Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor : Mon
Beta : Misa
Tô Mạch vẫn không có ở trong lớp, kỷ niệm ngày thành lập trường đã kết thúc, Tô mạch có khả năng đã đi đến thư viện.
Cố Thiên Ngôn đi đến thư viện nhưng sau khi đến nơi lại phát hiện chiếc ghế Tô Mạch vẫn thường ngồi lúc này đã trống không.
Hệ thống bây giờ mới lên tiếng : " Kí Chủ, Tô Mạch đang ở rừng cây nhỏ lần trước. " Có thể vì vừa mới sửa xong trục trặc, vào lúc mấu chốt hệ thống mới lên tiếng.
Cố Thiên Ngôn đại khái cũng đã nhận ra, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Có lẽ là sau ngày kỷ niệm thành lập trường, sẽ nghênh đón kỳ thi cuối kì sắp tới, rừng cây nhỏ không có một cặp đôi nào, không gian rất yên tĩnh, đến mức gió thổi qua cũng có thể nghe được âm thanh lá cây xào xạc, xung quanh tỏa ra màu xanh biếc nhẹ nhàng, có vài đóa hoa lẻ tẻ, vẻ đẹp của rừng cây mang một hương vị đặc biệt.
Cố Thiên Ngôn nhìn thấy Tô Mạch đang vẽ tranh bên chiếc ghế gỗ mà bọn họ đã ngồi lần trước, bên trên ghế có một ít công cụ vẽ, Tô Mạch thoạt nhìn rất chăm chú cho dù Cố Thiên Ngôn đi tới bên cạnh hắn cũng không phát hiện.
Từ góc độ của Cố Thiên Ngôn chỉ thấy được nữa bên người hắn, một động tác đơn giản cũng là cảnh vui ý đẹp, có lẽ liên quan đến khí chất bẩm sinh trên người hắn.
Khuôn mặt Tô Mạch nhu tình như nước, tập trung vào cô gái đang vẽ dang dở trên giá vẽ,, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc nhìn cô, không nỡ chớp mắt một cái, sợ cô một giây sau liền biến mất, hận không thể đem người đang vẽ hoà vào cốt tủy.
" A Mạch. "
Cơ thể Tô Mạch cứng đờ, dừng lại động tác trong tay, lại chậm chạp không xoay người.
Cố Thiên Ngôn lại mở miệng kêu một tiếng, " A Mạch. "
Tô Mạch chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người đang đứng trước mắt, vẻ mặt cô gái vô cảm, một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên.
Lộ ra một biểu tình như khóc như cười, " An An, là em sao ? "
Cố Thiên Ngôn chưa từng thấy vẻ mặt này của Tô Mạch, nhìn rất khổ sở, cả người đều là mệt mỏi, ủ rũ.
Cô chậm rãi đi qua, cúi đầu nhìn xuống bàn tay trái trắng nõn, khớp xương rõ ràng của Tô Mạch, duỗi ra ngón tay tinh tế sau đó ôm lấy Tô Mạch. Nâng lên khuôn mặt nhỏ không biểu tình, cặp mắt mèo trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào mắt hắn nói, " Là em. "
Tô Mạch ôm chặt lấy cô gái, xác nhận cô đã thật sự trở về.bg-ssp-{height:px}
Sức lực của Tô Mạch rất lớn, hai tay bị siết chặt khiến Cố Thiên Ngôn có chút đau, ngay cả như vậy sắc mặt cô gái vẫn không thay đổi tùy ý để cảm xúc của hắn phát tiết ra ngoài, cảm xúc dịu đi.
Một lúc lâu sau, Tô Mạch mới buông cô gái trong ngực ra, trên mặt khôi phục biểu tình bình thường, giống như vừa rồi mất khống chế chỉ là ảo giác. Ánh mắt hắn ôn nhu như nước, vẻ mặt dịu dàng giống như thiên sứ giáng trần " An An, đi với anh đến một nơi được không. "
Giọng nói hắn ôn nhu giống như chiếc lông vũ trắng tinh nhẹ nhàng lướt qua trái tim, khiến cho người khác có cảm giác buồn ngủ.
Cố Thiên Ngôn cảm nhận được Tô Mạch nắm tay cô rất chặt, liền kiên định nhẹ giọng trả lời một chữ : " Được "
Sau khi nhận được câu trả lời Tô Mạch rất vui vẻ, hắn cười lên đôi mắt cong thành một đường cong xinh đẹp, bên miệng lại không thể che giấu ý cười, giống như có được cả thế giới, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Tô Mạch lộ ra một nụ cười trẻ con như vậy.
Tô Mạch nói Cố Thiên Ngôn chờ hắn một chút, hắn mang dụng cụ vẽ tranh đến phòng vẽ trường học để cất, lúc sắp đi còn cười nói,
" Nếu như sau này có cơ hội lại sẽ hoàn thành nó. "
Lúc bọn họ ra cổng trường, bảo vệ cũng không ngăn cản bọn họ, có thể thấy được Tô Mạch là một tồn tại đặc biệt đối với trường học này.
Tô Mạch dẫn Cố Thiên Ngôn ra bãi đỗ xe ngoài trường , hắn mở cửa xe để Cố Thiên Ngôn ngồi vào, sau đó giúp cô thắt chặt dây an toàn, còn mình ngồi lên ghế lái, quay đầu lại mỉm cười với Cố Thiên Ngôn, " An An, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh sao ? "
Cố Thiên Ngôn nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Nửa đường Cố Thiên Ngôn nhận được điện thoại của mẹ Đồng, nói Cố Thiên Ngôn biết ông chủ trong đơn vị của bà ấy đột nhiên muốn bà đi công tác hơn mười ngày, hơn nữa hiện tại phải lập tức đi ngay, ngoài việc giải thích một ít chuyện còn dặn Cố Thiên Ngôn ăn cơm ở căn tin trường học, sau khi trở về bà nhất định sẽ làm đồ ăn ngon, thuận tiện mang quà về bồi thường
Cố Thiên Ngôn im lặng nghe bà nói xong, thỉnh thoảng " Dạ " một tiếng, cuối cùng lúc gần tắt điện thoại cô dừng một chút mới nói, " Thuận buồm xuôi gió. "
Đồng mẹ cười cười, " An An, chờ mẹ trở về. "
Sau khi Cố Thiên Ngôn cúp điện thoại, Tô Mạch nhẹ nhàng nói, " An An, em nói chuyện điện thoại với ai vậy ? "
Cố Thiên Ngôn hơi giật mình, " . . . là mẹ. "
" Là dì sao " Tô Mạch cười cười.
" Đúng vậy. " Cố Thiên Ngôn nhìn điện thoại trong tay .
Tô Mạch không tiếp tục hỏi nữa, lái xe tới ngã rẽ, khẽ nhếch môi.