Chương Cảnh bước tới, phát hiện Đỗ Yến đang ngả ra ghế sofa ngủ. Hắn cau mày hỏi người bên cạnh: “Chuyện gì thế này?”
“Hả?” Bạn học nọ đang chơi boardgame, không để ý cho lắm, thuận miệng đáp, “Tửu lượng của Đỗ Yến không tốt, chắc là tác dụng chậm đó, từ lúc các cậu rời đi cậu ấy đã chóng mặt ngồi ngẩn ra rồi.”
Chương Cảnh biết Đỗ Yến chỉ uống say mới yên tâm hơn. Đúng lúc Thời An cũng xuất hiện, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chương Cảnh trả lời: “Đỗ Yến say nên tôi định tìm chỗ nào đó gần đây cho cậu ấy ở. Cứ như thế này mà trở về thì ông bà Đỗ sẽ rất lo.”
Thời An đương nhiên sẽ không để Chương Cảnh đưa Đỗ Yến đi một mình, y tiến tới giúp hắn dìu cậu dậy: “Tôi đi cùng cậu, thêm một người chăm sóc cũng dễ hơn.”
Chương Cảnh nhìn Thời An, biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì song không phản đối mà chỉ gật đầu.
Những người khác đã chú ý tới chỗ bọn họ, hỏi: “Có chuyện gì đấy?”
Chương Cảnh đáp: “Đỗ Yến say rồi, bọn tôi đưa cậu ấy về nghỉ.”
Chẳng ai có ý kiến gì thế nhưng Giản Tư Tư vẫn luôn dõi theo Chương Cảnh lại không cam lòng. Cô ta trực tiếp đi tới: “Vậy cậu có trở lại nữa không?”
Chương Cảnh lắc đầu: “Để người uống say một mình rất nguy hiểm, tôi phải chăm sóc Đỗ Yến.”
Thời An chen ngang: “Không cần, tớ có thể lo cho cậu ấy mà.”
Giản Tư Tư cảm kích nhìn Thời An, thấy y thực sự quá tri kỷ.
Ban đầu lúc Thời An biết cô ta thích Chương Cảnh cũng rất rộng lượng chia tay, không hề lộ ra nửa điểm tức giận. Thậm chí hiện tại còn nghĩ cách giúp cô ta giữ Chương Cảnh, quả thật là người tốt.
Trong lòng Giản Tư Tư nghĩ một đằng nhưng thực tế cho thấy Chương Cảnh không hề chịu thua Thời An, hắn thẳng thắn trả lời: “Tôi không yên tâm khi để mình cậu chăm sóc Đỗ Yến.”
“Được rồi.” Thời An nhún vai, nhìn Giản Tư Tư bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Mặc dù vậy, Giản Tư Tư vẫn chưa chịu từ bỏ. Vẻ không cam tâm khi thầm mến ba năm mà không có kết quả và nỗi buồn khi sắp kết thúc buổi tụ họp sau kì thi đại học, đường ai nấy đi đan xen, cuối cùng biến thành cơn giận.
Cô ta cầm ly rượu cocktail lên, chắn trước mặt Chương Cảnh: “Cậu là người thông minh, chắc chắn đã hiểu ý của tớ. Bây giờ tớ cũng biết được thái độ của cậu với chuyện này ra sao rồi cho nên dùng ly rượu này khiến tớ hết hi vọng được chứ.”
Chương Cảnh chẳng muốn nhận ly rượu của Giản Tư Tư nhưng cô ta đang chắn giữa đường, dáng dấp tỏ vẻ nếu hắn không uống thì cô ta sẽ đứng mãi ở đây.
Đúng lúc đó, Đỗ Yến lẩm bẩm nói: “Chương Cảnh, đừng có lung lay nữa, tớ chóng mặt.”
Hắn nghiêng đầu, phát hiện Đỗ Yến dựa vào người mình đang nhăn nhó khó chịu thế là bèn quả quyết cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Được chưa? Phiền cậu nhường đường chút, cảm ơn.”
Sắc mặt Giản Tư Tư tái nhợt, cũng không tiếp tục dây dưa thêm nữa, đứng sang một bên.
Sau khi Chương Cảnh và Thời An rời khỏi KTV bèn tìm một khách sạn ở ngay gần đó.
Hai người đặt Đỗ Yến lên giường, giúp cậu cởi quần áo, vắt khăn lau mặt và người cho con ma men rồi mới ngồi trên một chiếc giường khác hai mặt nhìn nhau.
Bầu không khí có phần lúng túng, Chương Cảnh và Thời An mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện với đối phương.
Cuối cùng vẫn là Thời An không chịu được, hỏi: “Cậu định đăng kí trường nào?”
Chương Cảnh đáp: “Chưa biết, tôi phải xem Đỗ Yến được bao nhiêu điểm đã rồi mới cùng nhau bàn bạc.”
“…” Thời An cạn lời, “Cậu gấp gáp như thế làm gì? Đỗ Yến ở ngay bên cạnh nhà cậu mà còn sợ cậu ấy chạy mất à?”
Chương Cảnh bị Thời An mỉa mai mà lông mày cũng chẳng thèm nhíu: “Cậu cũng có tâm tư đó mà còn dám hỏi tôi.”
Thời An cười, không giấu diếm nữa: “Tôi chỉ hơi lo cho Đỗ Yến, điểm thi của cậu ấy lúc cao lúc thấp, vạn nhất phát huy thất thường không chọn được trường tốt thì phải làm thế nào?”
“Tôi kèm cậu ấy học lại.” Chương Cảnh đã sớm cân nhắc đến đủ mọi tình huống, hắn tuyệt đối sẽ không để Đỗ Yến thoát khỏi tầm mắt hắn.
Dù sao lên đại học, trong bầu không khí hoàn toàn tự do như thế thì với tính cách của Đỗ Yến, một thân một mình tiến vào ngôi trường nào đó mà xảy ra chuyện gì quả thực là mất khống chế.
Dự định của Thời An chẳng lệch quá nhiều so với Chương Cảnh, khác khoa cũng được nhưng tốt xấu gì cả ba cũng phải học cùng một trường.
Y biết mình và Chương Cảnh không nhất thiết phải dẫn Đỗ Yến đi trên con đường này, chỉ hi vọng một ngày nào đó Đỗ Yến thật sự thông suốt thì sẽ không bởi vì xa cách lẫn nhau mà đánh mất cơ hội nhỏ bé ấy.
Thời An đang định lên tiếng thì Chương Cảnh day day mi tâm, dáng vẻ vô cùng khó chịu. Y bèn hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Chương Cảnh không trả lời mà bỗng nhiên ngã xuống giường.
“…” Thời An đứng dậy kiểm tra, phát hiện Chương Cảnh đã ngủ, hơi thở mang theo mùi rượu.
Y chợt nhớ tới ly cocktail trước khi rời khỏi KTV kia. Rượu này có tác dụng chậm, biểu hiện khi uống say của Chương Cảnh đúng là vi diệu, mới đầu còn tỉnh táo, một giây sau đã ngất ngây.
Thời An nhẫn nhục chịu khó chăm sóc Chương Cảnh, lúc này mới ngả lưng vào ghế sofa, chuẩn bị canh chừng hai con ma men này cả đêm nhằm tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
May mà cái nết uống rượu của Đỗ Yến và Chương Cảnh rất tốt, lúc say đều nằm ngủ vô cùng đàng hoàng.
Nửa đêm, phía Thời An lại gặp vấn đề, điện thoại di động của y vang lên. Hai năm vừa qua món đồ này đã dần trở nên phổ biến, giá cả cũng từ từ giảm xuống, mẹ Thời An mua cho y một chiếc để liên lạc cho tiện.
Thời An nhận điện thoại, đầu dây bên kia chính là mẹ của y.
Ngày hôm nay bà phải trực đêm song hiện giờ lại có việc phải đi xử lý, đành gọi Thời An tới thay ca. Không phải bà chưa tìm được người khác giúp mà nếu làm vậy thì thưởng chuyên cần của tháng này sẽ bị cắt.
Thời An cúp điện thoại, suy nghĩ chốc lát rồi đứng lên đi tới bên giường Đỗ Yến, nhẹ nhàng đẩy đối phương: “Đỗ Yến, Đỗ Yến, cậu tỉnh chưa?”
Đỗ Yến mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Thời An, sao thế?”
Y nói: “Cậu thấy ổn chứ? Bây giờ tớ có việc phải đi ngay, cậu có cần tớ tìm ai đó qua không?”
Đỗ Yến phất tay: “Không sao, tớ tỉnh lắm.”
Thời An thấy Đỗ Yến trả lời rõ ràng mạch lạc mới yên tâm rời khỏi phòng.
Một lúc sau, Đỗ Yến ngồi dậy, ngẩn người hồi lâu, sau đó đứng lên tiến vào nhà vệ sinh. Bước chân của cậu trông rất bình thường, chỉ có điều khi trở về lại trực tiếp leo lên chiếc giường khác.
Thấy trên đó có người cũng không ngạc nhiên, cậu nói: “Tiếu Lang, anh dịch sang đi.”
Chương Cảnh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nghe câu được câu không. Ý thức vẫn còn đang lẫn lộn, mãi mà vẫn chẳng điều khiển được thân thể mình.
“Dịch sang đi, em muốn ngủ.” Đỗ Yến tiếp tục đẩy Chương Cảnh.
“Đỗ Yến…”
Tiểu Bát lúc này mới phát hiện Đỗ Yến không hề tỉnh rượu, chức năng của thân thể vẫn còn bình thường nhưng đại não vẫn nằm trong trạng thái ngà ngà say. Nó định nhắc nhở và thử đánh thức cậu xem sao song lại bị chuyện phát sinh kế tiếp dọa sợ nên phải tạm thời rời đi.
Đỗ Yến hôn lên môi Chương Cảnh, bàn tay thuần thục vỗ vỗ, mơ màng nói: “Được rồi, có thể dịch sang chưa?”
Đôi mắt Chương Cảnh đột nhiên mở ra, không thể tin nổi, lại lo mình hiểu nhầm: “Đỗ Yến, cậu đang làm gì đấy?”
Đỗ Yến hé mắt nhìn sang, giọng điệu như thể đó là chuyện đương nhiên: “Hôn anh đó, làm sao?”
Kinh hỉ chớp mắt đã cuộn trào tự tận đáy lòng, Chương Cảnh hít thở thật sâu mấy lần, cẩn thận từng li từng tí một nói: “Cậu biết điều này nghĩa là gì không?”
Đỗ Yến nhíu mày, cảm thấy người trước mắt đúng là đang nghĩ bậy nghĩ bạ, cậu thẳng thắn đáp: “Biết chứ, em có ngu đâu.”
Chương Cảnh còn định nói thêm nhưng Đỗ Yến đã không nhịn được hôn hắn.
Hắn uống rượu, tuy lý trí hẵng còn tỉnh táo nhưng lý tính thì vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, khả năng tự chủ cực thấp. Bây giờ lại được người mình thích từ lâu hôn, rốt cục chẳng tài nào khống chế được cõi lòng mình, đè người xuống hôn trả.
Nụ hôn lần này không dễ dàng kết thúc giống như trước.
Ánh sáng lờ mờ, hô hấp quấn quít vương đầy men say, thiếu niên trẻ tuổi rung động khiến mọi chuyện dần thoát khỏi tầm kiểm soát.
Rốt cuộc Đỗ Yến vẫn là người khôi phục chút lý trí khi đứng trước bước ngoặt cuối cùng: “Không được.”
Cậu co đầu gối, chống lên thân thể đang đè vào người mình của đối phương.
“Tại sao không được?” Giữa câu nói xen lẫn tiếng thở dốc, sống lưng Chương Cảnh kéo căng, run rẩy vì kìm nén.
Đỗ Yến mê man chớp mắt. Đúng vậy, sao lại không được ta?
Đầu óc trì trệ của cậu rốt cục cũng miễn cưỡng nhớ đến lý do, trả lời không đầu không đuôi, nghe lại có vẻ rất khó tin: “Anh chết rồi mà. Chết rồi thì đương nhiên là không thể…”
Chương Cảnh thấp giọng cười: “Vậy nếu sống thì sẽ được à?”
Hắn kéo tay Đỗ Yến đặt trên gáy mình, đè chặt ngón tay đối phương, cảm nhận da thịt ấm áp và động mạch nảy thình thịch.
Sau đó dọc theo gáy trở xuống, chạm vào ngực. Chương Cảnh nhẹ nhàng tách đầu gối cậu, áp cơ thể lên, thì thầm bên tai Đỗ Yến: “Thấy không, nó đang đập vì em đấy.”
Đỗ Yến thấy có gì đó là lạ nhưng do đầu óc đang quá hỗn loạn nên nghĩ mãi chẳng ra, cuối cùng bị thuyết phục, gật đầu: “Ừm, còn sống thì được.”
Ngọn đèn duy nhất trong màn đêm cũng bị Chương Cảnh tiện tay ấn tắt, rèm cửa ngăn cách tất cả ánh sáng, toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi bóng tối.
Chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập, triền miên quấn quýt và âm thanh như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, cuối cùng bị người khác nhấn chìm giữa răng môi. Rồi sau đó chính là một trận mưa rền gió dữ mà không ai có thể nhìn thấy.
===========
Edit: Tui không biết edit H, kể cả tí thế này cũng chịu T_T