“Tôi vẫn nhớ.” Với tính cách của Đỗ Yến, cậu cũng chưa đến mức ngay cả chuyện này cũng lật lọng.
Đỗ Yến chờ Hạ Cẩn đưa ra yêu cầu, không ngờ đối phương lại không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa mà chỉ thần thần bí bí nói: “Vậy thì tốt, cậu đừng quên là được.”
Mấy ngày sau Hạ Cẩn lại tiếp tục mất tích, chẳng biết đã chạy tới chỗ nào chơi.
Đỗ Yến xử lý xong công việc ở Nam Thành bèn gọi điện thoại hỏi Hạ Cẩn: lúc tới trường báo danh có đồ gì cần cậu mang tới Bắc Thành hộ không.
Hạ Cẩn trả lời: hắn tự làm được.
Nếu đối phương đã nói như vậy thì Đỗ Yến cũng không bận tâm thêm, một thân một mình trở về Bắc Thành.
Trước khai giảng hai ngày, Hạ Cẩn xuất hiện dẫn Đỗ Yến tới một tiểu khu cách trường không xa.
Ngôi nhà trước mặt cậu đây lộ ra cảm giác vô cùng quen thuộc, bởi vì nó được trang trí giống căn nhà tại Nam Thành y như đúc.
Thật ra cũng không hoàn toàn tương tự, ít nhất cách xây dựng vẫn có đôi chỗ khác biệt. Song ngôi nhà ở Nam Thành được trông rất đơn giản, phần lớn là kết hợp với các món đồ trang trí khác để tạo cảm giác giản dị nhưng không kém phần hiện đại.
Căn nhà này cũng gần như vậy, vô cùng điệu thấp, còn vật dụng…
“Cháu chuyển toàn bộ đồ đạc từ Nam Thành đến đây à?” Đỗ Yến quay đầu, nhìn người đang đi phía sau.
Hạ Cẩn mỉm cười: “Chẳng phải cậu không thích dùng đồ mới sao, bất kể là gia cụ hay quần áo đều cần thời gian thích ứng. Do đó những thứ mà cậu dùng quen tay rồi đương nhiên phải được mang tới.”
Đỗ Yến ngờ vực đáp: “Cháu để ý thói quen của tôi làm gì?”
Cha mẹ Hạ Cẩn cho hắn tiền đi học, sau khi trưởng thành có thể lấy ra dùng.
Lúc Đỗ Yến vừa bước vào tiểu khu đã âm thầm mắng: đứa nhỏ này cầm được tiền trong tay là đi mua nhà, thật quá tùy hứng.
Hạ Cẩn nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia ánh sáng Đỗ Yến nhìn không hiểu: “Cậu có nhớ lần ở Nam Thành, chính miệng cậu đã xác nhận mình còn nợ cháu một yêu cầu không?”
Ngoài mặt Đỗ Yến vẫn nhởn nhơ như chẳng có chuyện gì nhưng trong lòng dần nâng cao cảnh giác. Đây là lần đầu tiên cậu không nắm bắt được suy nghĩ của Hạ Cẩn.
Từ trước tới nay Hạ Cẩn luôn rất dễ đoán, nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, động một chút là bùng nổ, chẳng giấu được bất cứ chuyện nào. Song thanh niên đẹp trai đang đứng trước mặt cậu đây lại cực kỳ sắc bén, nụ cười trên khóe miệng vô cùng ôn hòa, có chút mâu thuẫn và sức hấp dẫn chí mạng.
Đối với Đỗ Yến mà nói, loại cảm giác mọi chuyện đang thoát khỏi sự khống chế của mình sẽ chỉ khiến cậu càng đề phòng hơn.
Đỗ Yến im lặng, Hạ Cẩn cũng chẳng thèm để ý: “Yêu cầu của cháu chính là hi vọng cậu có thể ở lại nơi này.”
Đỗ Yến khẽ nhíu mày: “Tôi nhớ sinh viên năm nhất đại học Bắc Kinh đều phải sống tại kí túc xá. Cháu mới nhập học đã làm trái quy định thì không tốt lắm đâu.”
“Cháu sẽ trọ ở trường.” Hạ Cẩn rũ mắt, “Nhưng cuối tuần hoặc kỳ nghỉ gì đó cháu có thể về nhà.”
Khí chất xa lạ trên người hắn đột nhiên biến mất.
Lòng cảnh giác của Đỗ Yến cũng không còn nữa, chỉ muốn thốt lên quả nhiên vẫn là con nít. Phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, sống một cuộc sống hoàn toàn mới thì chợt thấp thỏm, lo âu.
Hạ Cẩn mất cha mẹ từ nhỏ, tuy lúc được gửi nuôi ở nhà họ Chu không phải lo áo cơm nhưng lại bị thiếu hụt tình cảm.
Cho nên hắn mới giống như chim non khi đối diện với người cậu tính tình không hợp này.
Song đây cũng chỉ là suy nghĩ của sinh viên chưa nhập học, chờ tới lúc chính thức đến trường, quen biết nhiều người, thấy được trời đất rộng mênh mông thì một người thân không quá quan trọng như cậu có thể công thành lui thân.
Nghĩ vậy, Đỗ Yến gật đầu đáp ứng yêu cầu của Hạ Cẩn.
Hắn đúng là không nuốt lời, sau khai giảng bèn trọ ở trường.
Tuy tiểu khu cách trường học không quá xa nhưng số lần Hạ Cẩn trở về cũng chẳng nhiều cho lắm.
Tình cờ ghé qua cùng nhau ăn cơm, Hạ Cẩn sẽ kể cho Đỗ Yến nghe vài chuyện ở trường giống những sinh viên năm nhất bình thường khác, hơn nữa thì chưa có.
Đỗ Yến vô cùng hài lòng trước tình hình hiện tại. Tuy khúc giữa có chút trắc trở nhưng cậu cảm thấy mọi thứ vẫn đang tiến hành thuận lợi theo kế hoạch.
Hạ Cẩn bận một thì Đỗ Yến bận mười, cậu đang gấp rút thâu tóm Hạ gia.
Tạ Bá Thuận cảm thấy bản thân bị uy hiếp dữ dội, thậm chí ông ta còn gọi Tạ Tư Kỳ ở nước ngoài trở về.
Mục đích của ông ta rất đơn giản. Tạ Tư Kỳ là một mỹ nữ nổi tiếng có số lượng người theo đuổi đông đảo. Tạ Bá Thuận muốn nhờ việc thông gia để tìm được đồng minh cường đại, giúp đỡ ông ta trong công cuộc tranh quyền.
Cho dù con gái của ông ta mới vừa tròn , chưa đủ tuổi kết hôn.
Ngoài ra bởi vì Đỗ Yến thêm dầu vào lửa, Chu Nhã Lị cũng về nước cùng Tạ Tư Kỳ, vào đại học Bắc Kinh.
Lúc toàn bộ diễn viên sắp sửa lên sàn, Hạ Cẩn chính thức trở thành sinh viên năm thứ hai.
Đúng như những gì Đỗ Yến dự đoán, tuy không bị bắt tuân thủ quy định của trường nữa nhưng Hạ Cẩn vẫn tiếp tục ở lại kí túc xá.
Bắc Thành tháng Chín đã dần có không khí mùa thu, khác rất nhiều so với Nam Thành.
Đại học Bắc Kinh đẹp đến mức có thể trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng tại Bắc Thành, lá phong đỏ rực làm nóng các hoạt động của đám sinh viên.
Cảnh tượng sôi nổi ấy cực kỳ phù hợp với đợt nhập học đầu năm, không cần trang trí quá nhiều cũng đủ để khiến các tân sinh viên xuất phát từ trời nam đất bắc cảm nhận được sự nhiệt tình.
Hạ Cẩn là nhân vật nổi tiếng toàn trường, hiển nhiên không thể thoát khỏi công việc tiếp đón tân sinh. Hắn ngồi sau bàn, tư thế không quá đoan chính, bộ dáng có hơi lười nhác.
Cho dù không phải tân sinh thì lúc bước ngang qua cũng sẽ ngoái đầu nhìn vài lần, vẻ mặt lập tức đỏ ửng, vừa hưng phấn bàn tán với bạn bè vừa rời đi.
Bởi vì hắn đã thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của đám nữ sinh về đàn anh tại trường đại học: vai rộng, eo thon, chân dài, mắt sâu, sống mũi cao thẳng, luôn duy trì nụ cười ấm áp đối với các vấn đề cần giải đáp.
Khoa Văn tiếp đón tân sinh viên ngay gần đó, Phương Tưởng Tưởng tư vấn xong cho một người nên có mấy phút nhàn rỗi, không nhịn được liếc mắt về phía Hạ Cẩn.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh cực kỳ nhạy cảm, bắt đầu trêu ghẹo: “Sao nào, nhìn Hạ nam thần bị hàng đống em gái khóa dưới vây quanh rồi ghen hả?”
Phương Tưởng Tưởng cười đáp: “Nói linh tinh, tớ có phải bạn gái cậu ấy đâu.”
Bạn cùng phòng nhíu mày, mặt đầy vẻ hóng hớt: “Thôi đi, Hạ nam thần thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, trên thực tế cực kì khó tiếp cận. Tớ thấy toàn bộ nữ sinh trong trường chỉ mình cậu mới nói chuyện được với người ta. Kiểu đối xử đặc biệt này…”
Bạn cùng phòng vãn tiếp tục lải nhải còn Phương Tưởng Tưởng lại rơi vào trầm tư sau khi nghe thấy cụm từ ôn hòa lễ độ.
Giáo bá Hạ Cẩn kiêu căng khó thuần khiến các giáo viên vô cùng nhức đầu, học sinh đều phải tránh xa ba vạn tám nghìn dặm lại được miêu tả bằng tính từ ôn hòa lễ độ, thậm chí còn trở thành nam thần của đại học Bắc Kinh.
Đúng là thế sự vô thường.
Cô bỗng thấy hơi hoảng hốt, Hạ Cẩn trước mắt và anh trai hàng xóm Trần Nghiệp Châu đang dần dần trùng khớp.
Phương Tưởng Tưởng chẳng biết liệu có phải mình thích Hạ Cẩn bởi vì hồi cấp ba hắn đã trở nên ưu tú như Trần Nghiệp Châu hay không.
Nếu vậy rõ ràng bây giờ cô đang là đàn em khóa dưới của Trần Nghiệp Châu, quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt nhưng ánh mắt cô luôn dừng trên người Hạ Cẩn.
“Này nhìn kìa, người đó là ai?”
Phương Tưởng Tưởng hoàn hồn, bắt gặp một nữ sinh dịu dàng thướt tha đang vui vẻ trò chuyện với Hạ Cẩn. Nương theo biểu cảm của hắn thì chứng tỏ bọn họ quen biết nhau.
“Anh Hạ Cẩn!”
Nhóm tân sinh nữa vừa mới rời đi, Hạ Cẩn day thái dương có phần nhức nhối, chuẩn bị ra đằng sau nghỉ ngơi song vừa quay lưng đã nghe ai đó gọi.
Hạ Cẩn ngoảnh đầu, ngạc nhiên đáp: “Nhã Lị?”
“Bất ngờ chưa!” Chu Nhã Lị cười cong khóe mắt, chạy tới trước mặt Hạ Cẩn.
“Sao em lại về nước?” Hạ Cẩn mỉm cười, thật lòng vui vẻ khi gặp được em gái.
Tuy mấy năm không thấy đối phương nhưng Hạ Cẩn vẫn rất cảm kích Chu Nhã Lị.
Thời điểm cha mẹ xảy ra chuyện, song song bỏ mình, hắn đột nhiên biến thành trẻ mô côi. Lúc được Chu Đức Phong mang về nhà nuôi đã tự bế một khoảng thời gian.
Khi ấy Chu Nhã Lị hoạt bát luôn kiên nhẫn dẫn Hạ Cẩn đi chơi mới khiến hắn đỡ hơn.
Hắn đối xử với Chu Nhã Lị như em gái ruột, mãi đến lúc Chu Nhã Li đi du học hai người mới dần xa cách.
Chu Nhã Lị ngẩng đầu, đắc ý nhìn hắn: “Em không những về nước mà còn trở thành em khóa dưới của anh đó.”
Nói xong, cô nàng bèn vươn tay ra: “Đàn anh, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Hạ Cẩn có chút dở khóc dở cười đáp: “Sao chú Chu lại cho em nhập học ở đây thế? Chẳng phải chú ấy muốn em học trường nước ngoài rồi định cư luôn à?”
Chu Nhã Lị bĩu môi: “Em đã thành niên rồi, không còn là đứa nhỏ cái gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của người lớn nữa. Em không thích sống ở nước ngoài, cho nên mới trở về đó.”
Hạ Cẩn cảm thấy hơi kì lạ, lúc trước chú Chu chẳng thèm quan tâm đến việc Chu Nhã Lĩ khóc nháo, lập tức ép cô nàng ra nước ngoài học nội trú, vì cớ gì lại đổi ý?
Vậy công sức mấy năm qua trở thành công cốc ư? Hạ Cẩn quyết định phải gọi điện thoại hỏi thăm tình hình một chút.
“Được rồi, đã lâu không gặp mà anh cứ nhắc đến ba em làm gì?” Chu Nhã Lị kháng nghị, “Thân là đàn anh, chẳng nhẽ anh không định dẫn em đi tham quan trường học à?”
Hạ Cẩn hỏi: “Em học khoa nào?”
“Văn học á, làm sao vậy?”
Hạ Cẩn bất đắc dĩ cười: “Anh không phụ trách tân sinh khoa Văn, hơn nữa em là nữ nên anh cũng không thể đưa em đến kí túc xá được. Hay là thế này, anh có bạn bên khoa Văn, để anh dẫn em qua đó nhé.”
Dứt lời, Hạ Cẩn bèn đưa Chu Nhã Lĩ tới chỗ Phương Tưởng Tưởng.