Ngôi làng này nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, trải dài dọc theo quốc lộ. Bởi vì để phát triển ngành du lịch, dân làng đều lựa chọn xây dựng nhà ở hai bên đường.
Đi dọc đường cái khoảng chừng mấy phút, Đỗ Yến liền thấy căn nhà khiến cậu phải chú ý kia.
Bên ngoài không có gì đặc biệt mà giống như những ngôi nhà hai tầng điển hình khác, phía trước là mảnh đất trống nền xi măng dùng để phơi thóc hoặc đỗ xe, lát gạch trắng đỏ đan xen, thoạt nhìn trông rất ngăn nắp, đẹp đẽ.
Hiện tất cả mọi người đều đang hoang mang lo sợ nhưng nhìn chung, căn nhà này cũng không mấy đáng ngại, lại thấy Đỗ Yến và Tiếu Lang không hề do dự đi vào cho nên mấy người bọn họ bèn nối gót theo sau.
Tầng một được xây thành mặt tiền cửa hàng, cửa cuốn chưa được kéo hẳn xuống lộ ra khe hở khoảng nửa mét, bám đầy bụi bặm vì lâu rồi chưa có ai ở.
Bên trong tối như hũ nút, từ ngoài nhìn vào không thể thấy được gì hết.
Tiếu Lang nghi hoặc hỏi: “Cậu tinh mắt thế? Chỉ mới lướt qua mà cũng biết trong nhà có một cái ghế.”
Đỗ Yến cười đáp: “Chuyện này không liên quan đến thị lực.”
Tất cả mọi người dừng trước cửa căn nhà, hoang mang không hiểu vì sao.
Lương Phi lên tiếng: “Ở đây có vấn đề gì à? Thoạt nhìn vẫn vậy mà.”
Đỗ Yến giải thích: “Vừa nãy lúc trên xe, tôi cảm thấy bên trong có một món đồ rất kỳ lạ.”
Nói xong, cậu bèn cúi người nhấc cửa cuốn, Tiếu Lang thấy thế cũng khom lưng giúp đỡ cậu.
Chắc hẳn cửa cuốn này đã lâu chưa sử dụng nên bị kẹt lại do gỉ sắt, vất vả mãi mà vẫn không đẩy nó lên được, mấy cậu nam sinh đứng bên cạnh thấy thế bèn tới hỗ trợ.
Tiếng ken két ê răng vang lên, cửa cuốn rốt cục cũng mở ra.
Ánh sáng chiếu xuống, bụi tung mù mịt. Tất cả mọi người vừa lấy tay che mũi vừa xua đi lớp bụi đang phả vào mặt.
Căn nhà trống rỗng, dường như không có thứ gì khác. Sàn nhà được lát xi măng, mắt thường cũng có thể thấy được bụi bặm đóng thành từng mảng bên dưới, đối diện cửa chính treo một bức hình.
Trong tấm ảnh trắng đen kia là ông cụ đội mũ vải màu đen, ánh mắt đục ngầu, khuôn mặt vô cảm. Đóa hoa được kết bằng vải trắng treo xiêu xiêu vẹo vẹo trên khung ảnh.
Phàm là người bình thường thì vừa nhìn đã biết đây là một tấm di ảnh. Ngay bên dưới là bàn thờ bằng gỗ đã mục nát.
Tình cảnh trước mắt có phần khiến cho người ta sợ hãi, mà chiếc ghế bành ở ngay chính giữa lại nổi bật hơn hẳn so với di ảnh và bàn thờ kia.
Cứ cho là mấy người bọn họ không có quá nhiều hiểu biết về những chuyện tâm linh nhưng cũng có thể nhận ra chiếc ghế bành này có vấn đề.
Giữa căn nhà bẩn thỉu đã lâu không có ai thu dọn, chiếc ghế bành này trở nên chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.
Nó còn rất mới, được làm bằng gỗ tử đàn, lưng ghế được ngăn thành ba đoạn, khắc hoa văn hình mây và hoa văn như ý trông rất sống động, giá trị chắc chắn không hề nhỏ.
Chưa bàn đến chuyện gia đình ở nông thôn có thể bỏ nhiều tiền để mua một chiếc ghế bành như thế này hay không thì đặt nó tại đây cũng không hợp lý cho lắm.
Điểm mấu chốt chính là, hoa văn điêu khắc trên ghế là nơi dễ bám bụi nhất, huống hồ toàn bộ căn nhà đâu đâu cũng đều dính đầy tro bụi, vậy mà chiếc ghế bành này lại vô cùng sạch sẽ.
Chu Điềm rốt cục không nhịn được, run rẩy nói: “Cái ghế này bị làm sao vậy?”
Ngụy Tử Triết dịu dàng an ủi cô nàng: “Chắc là người ở đây thỉnh thoảng sẽ quay về, lau chùi cái ghế để ngồi nghỉ ấy mà.”
Lương Phi lại bảo: “Không đúng, mày nhìn bức ảnh vẫn còn bám đầy bụi kia đi. Làm gì có ai lau ghế mà không lau di ảnh của tổ tiên chứ.”
Lương Phi vừa dứt câu, moi người đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, vô thức lùi ra sau mấy bước.
Đỗ Yến chẳng mảy may lay động, trực tiếp nhấc chân đi vào bên trong căn nhà.
Tiếu Lang muốn kéo tay cậu nhưng Đỗ Yến bỗng quay đầu nhìn hắn, nói: “Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi nghĩ chúng ta nên vào xem một chút thì hơn.”
Tiếu Lang bất đắc dĩ, đành phải theo sau cậu. Đỗ Yến không kiểm tra ghế bành đầu tiên mà đi tới trước bàn thờ.
Trên đó được đặt một bát hương nhỏ, hương cắm bên trên đã chạy sạch chỉ còn lại phần ngọn. Hai bên bát hương là đĩa sứ trắng, kiểu dáng vô cùng phổ biến, không có gì đặc biệt.
Hoa quả bày lên đĩa đã héo quắt, cái đĩa còn lại đựng lạc và gói kẹo.
Cậu cầm gói kẹo lên nhìn thử, bao bì không ghi ngày sản xuất. Loại nhà dân nằm bên cạnh đường lớn thế này có rất nhiều bụi bặm, chỉ cần hơn nửa tháng không quét dọn là đã bẩn rồi.
Đỗ Yến nhìn bức di ảnh, cũng không cảm thấy điều gì kì lạ cả. Cậu liền quay đầu đi về ghế bành, mới được mấy bước đã nghe thấy Chu Điềm hét lên đầy sợ hãi.
Cậu dừng chân, ngước mắt nhìn Chu Điềm đang nấp sau lưng Ngụy Tử Triết.
Lương Phi bị cô nàng dọa cho hết hồn, mở miệng hỏi: “Em bị làm sao thế hả Chu Điềm? Cứ giãy nảy lên, sắp hù chết người khác rồi đó có biết không?”
Chu Điềm không nhìn cậu ta mà siết chặt cánh tay Ngụy Tử Triết, run rẩy chỉ vào di ảnh trên tường: “Vừa nãy, vừa nãy ông ta cười đấy.”
Nghe vậy, tầm mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía bức ảnh kia.
Khuôn mặt trong tấm ảnh chứa đầy nếp nhăn, đội mũ người già(). Ánh mắt vẩn đục, biểu cảm cứng ngắc, giống hệt lúc bọn họ vừa mới đến.
(Mũ người già:
Ngụy Tử Triết nhìn Chu Điềm, trấn an cô nàng: “Có phải em nhìn nhầm rồi không? Bức ảnh chẳng có gì thay đổi hết.”
Lương Phi gật đầu: “Đúng thế, tất cả vẫn bình thường mà.”
Đỗ Yến quay đầu, nhìn thật kỹ tấm hình kia cũng không hề phát hiện ra âm khí.
Sắc mặt Chu Điềm tái nhợt, khẳng định chắc chắn: “Em không nhìn lầm đâu, người trong hình rõ ràng đã nở nụ cười.”
Đỗ Yến không nghĩ Chu Điềm vì quá sợ hãi mà dẫn đến hoa mắt. Trái lại cậu có một suy đoán khác, nguyên nhân cậu chẳng hề phát hiện điểm kỳ quái tại nơi đây cũng đã rất rõ ràng.
Đỗ Yến cười với Chu Điềm, động viên đối phương: “Không sao đâu, em yên tâm.”
Sau đó cậu bèn đi tới bên cạnh ghế bành, vươn tay định chạm vào nó.
Tiếu Lang cảm thấy rất không ổn, nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Đỗ Yến: “Để tôi.”
Đỗ Yến cũng không từ chối, nhìn Tiếu Lang cẩn thận lần mò trên chiếc ghế.
Hắn ngẩng đầu lên, khó hiểu nói: “Chẳng có vấn đề gì cả, trông nó rất giống những chiếc ghế bành khác.”
Đỗ Yến nghe vậy liền vươn tay ra, lần này Tiếu Lang không ngăn cản cậu, ngón tay cậu chạm vào hoa văn chạm trổ tinh xảo kia, miết dọc xuống, cảm thấy tay mình hơi lạnh.
Đây đúng là một chiếc ghế bình thường.
Hứng thú của Lương Phi đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh hơn. Cảnh tượng kinh hồn bạt vía trên xe buýt kia đã bị cậu ta ném ra sau đầu, ban nãy cũng không trông thấy người trong hình cười như Chu Điềm nói.
Vì thế lá gan cũng lớn lên, cậu ta trực tiếp tiến tới.
Đỗ Yến tưởng cậu ta chỉ muốn xác nhận xem ghế bành có phải là một cái ghế bình thường hay không, chẳng ngờ rằng Lương Phi lại nóng lòng muốn ngồi thử.
May mà Tiếu Lang phản ứng nhanh, kéo cậu ta: “Lương Phi, mày định làm gì đấy?”
Lúc này Lương Phi mới hoàn hồn, lùi lại vài bước, đáp: “Tao không biết nữa, tao chỉ đột nhiên rất muốn ngồi lên ghế mà thôi.”
Chu Điềm cũng lên tiếng: “Đúng rồi, khi người trong bức ảnh kia cười với em, em cũng loáng thoáng nghe thấy có người bảo em ngồi xuống ghế. Em còn tưởng là do mình quá sợ mới sinh ra ảo giác, bây giờ có vẻ là không phải.”
Đỗ Yến nhìn vẻ mặt kinh hoàng của mọi người, vừa liếc sang phía chiếc ghế bành. Sau đó nhẹ nhàng nói: “Mang ra đốt đi.”
Tiếu Lang sững sờ, hỏi: “Hả? Cậu nói cái gì cơ?”
Đỗ Yến lặp lại lần nữa: “Cái ghế kỳ quái như thế thì cứ đem ra đốt là xong.”
Đúng lúc ấy, Điền Lạc bèn nhớ tới pháp luật xã hội bình thường, cậu ta ngập ngừng lên tiếng: “Đây là ghế ở nhà người khác, tự dưng chúng ta đốt nó như thế thì không hay lắm.”
Đỗ Yến nhìn cậu ta bằng cặp mắt khó hiểu: “Em cảm thấy đây là chiếc ghế thuộc về thế giới thực ư? Cái ghế bí ẩn xuất hiện ở ngôi làng kì lạ, còn cả tuyến xe quái dị kia nữa, làm sao em cứ ngây thơ cho rằng chúng ta vẫn còn đang ở trong thế giới bình thường được nhỉ?”
Vẻ ngoài Đỗ Yến vốn đã có chút tối tăm, âm thanh lạnh lùng, lúc nói còn bày ra biểu cảm cười như không cười.
Cho dù cậu đang đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng mấy người ngoài cửa đều vô thức lùi về phía sau.
Lương Phi nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Tôi cảm thấy cậu cũng rất kỳ quái, rốt cục cậu là ai hả?”
Đỗ Yến nghe vậy liền biết nếu như hiện tại không nói mọi chuyện thật rõ ràng thì ngoại trừ Tiếu Lang, sẽ chẳng ai chịu phối hợp hành động với cậu.
Cậu suy nghĩ chốc lát rồi đặt balo vẫn luôn đem theo bên người lên ghế bành, lôi đồ vật bên trong ra.
Một đám người cứng họng nhìn Đỗ Yến cầm một thanh đoản kiếm bằng gỗ, còn vài cái chai chai lọ lọ khác.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, đạo cụ đóng phim à?