Hạ Cẩn làm những hành động khác thường kia vì Phương Tưởng Tưởng cũng chẳng kỳ lạ cho lắm.
Trong bộ phim vẫn chưa nhắc đến đoạn này, với lại cũng không thể đưa tất cả nội dung lên màn ảnh rộng được. Tuy nhiên, mộng cảnh là một thế giới hoàn chỉnh, nó sẽ tự động bổ sung vào các chỗ thiếu logic.
Nếu nguyên nhân khiến Hạ Cẩn đồng ý nhận khen thưởng là Phương Tưởng Tưởng thì khi hắn đổi ý, chẳng phải hảo cảm của Phương Tưởng Tưởng sẽ tụt xuống không phanh sao.
Nghĩ đến không lâu sau anh trai bạch nguyệt quang sẽ lên sàn bằng phương thức nào đó, cho nên trong thời điểm mấu chốt này, không thể để tuyến tình cảm của Hạ Cẩn và Phương Tưởng Tưởng xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
Việc Hạ Cẩn từ chối khen thưởng chắc là xuất phát từ cơn giận lúc bị phụ huynh từ chối. Sau khi cân nhắc lợi hại, Đỗ Yến quyết định tham gia, miễn cho cán cân trong lòng Phương Tưởng Tưởng lại nghiêng về phía anh trai bạch nguyệt quang.
Đỗ Yến lên tiếng: “Không cần hủy, tôi sẽ khuyên thằng bé.”
Buổi tối mười hai giờ, Hạ Cẩn xuống xe taxi.
Ngày mai là thứ hai, bảy giờ phải tới trường học dự lễ chào cờ.
Hạ Cẩn không để ý, hoặc nên nói hắn cố ý trở về muộn. Hắn đã chuẩn bị sẵn việc ngày mai sẽ tới trễ rồi.
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm.
Hắn phẫn hận nghĩ, thế nhưng vừa mới đóng cửa xe vào Hạ Cẩn bèn ngây ngẩn cả người. Chiếc ô tô đang đỗ ngoài hoa viên trông rất quen, là xe thương vụ màu đen đúng quy củ, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.
Đây không phải xe mà công ty chuyên dùng để đưa đón Đỗ Yến sao? Người kia trở về rồi? Bước chân Hạ Cẩn vô thức trở nên nhanh hơn một chút.
Hắn đẩy cửa ra, Đỗ Yến nhuốm vẻ phong trần mệt mỏi và trợ lý Lý đang ở trong phòng khách.
Trợ lý Lý quay đầu nhìn Hạ Cẩn, sau đó nói: “Tạ tổng, đồ đạc tôi để ở đây.”
Đỗ Yến gật đầu: “Vất vả rồi, ngày mai cô cứ nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn ngài.” Trợ lý Lý lên tiếng chào rồi đóng cửa rời khỏi.
Hạ Cẩn bước tới trước mặt Đỗ Yến song chỉ nhìn chằm chằm cậu chứ chưa biết phải nói gì.
Quần áo trên người Đỗ Yến phẳng phiu đến mức tìm không ra vết nhăn, mái tóc được vuốt chỉnh tề về phía sau. Da cậu vốn trắng hơn người bình thường, điều này càng khiến cho quầng thâm nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.
So với dáng vẻ cao cao tại thượng hàng ngày thì giờ lại toát ra vẻ đẹp u sầu, chán chường.
Hạ Cẩn suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: “Sao anh lại về?”
“Đúng lúc công việc bên kia xong thôi. Ngày mai tôi với cháu sẽ tới trường học.”
Nói đoạn, Đỗ Yến xách valy lên lầu, không chờ câu trả lời của Hạ Cẩn.
Một phu huynh lạnh lùng hà khắc sẽ không cần nghe ý kiến của đứa nhỏ. Vì để duy trì thiết lập tính cách, Đỗ Yến hoàn toàn không đề cập tới chuyện bản thân đã dồn toàn bộ công việc lại trong vòng ba ngày rồi chạy về nhà.
Hạ Cẩn nhìn bóng lưng đang bước lên lầu của Đỗ Yến, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi wechat cho trợ lý Lý.
Từ cái lần trợ lý Lý gọi điện thoại tới, bọn họ liền add wechat của nhau. Trợ lý Lý nói nếu chẳng may Đỗ Yến đang bận, Hạ Cẩn có chuyện không tìm được thì có thể trực tiếp liên hệ với cô.
“Cô Lý, cháu có thể hỏi cô mấy câu được không?”
“Cháu cứ nói đi.”
“Cháu…Cậu cháu hai ngày nay có phải bận lắm không? Cháu thấy sắc mặt cậu không được tốt cho lắm.”
“Ừ, vốn định sẽ ở lại thành phố M năm ngày nhưng không biết tại sao Tạ tổng cứ nhất định phải dồn mọi việc xuống ba ngày để trở về. Kỳ thực phía công ty bên này cũng không có chuyện gì quan trọng mà ngài ấy phải đích thân ra mặt.”
Một lát sau, trợ lý Lý gửi một tin nhắn tới: “Thật ra trợ lý bọn cô vẫn còn ổn, dù sao cũng có tận mấy người để luân phiên thay ca. Nhưng Tạ tổng thì khác, ba ngày nay ngài ấy ngủ không được quá năm tiếng.”
Hóa ra là như vậy. Vì một cú điện thoại của mình mà anh ấy mới vội vội vàng vàng hoàn thành công việc.
Hạ Cẩn đứng tại phòng khách, nhìn lên hướng phòng Đỗ Yến, cảm thấy phiền muộn mấy ngày nay đã biến mất sạch. Nhớ tới quầng thâm dưới mắt người nọ, trong lòng lại sinh ra chút áy náy.
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Hạ Cẩn dậy đúng giờ, ngồi ở bàn ăn chờ Đỗ Yến.
Đỗ Yến xuống lầu, trên người mặc âu phục được cắt may khéo léo, cà vạt sọc chéo, cúc tay áo ngọc thạch.
Hiện tại đã là cuối mùa thu, Đỗ Yến mặc thêm một chiếc áo khoác kaki bên ngoài âu phục, dáng dấp như chuẩn bị tham dự hội nghị quốc tế.
Người này lúc nào cũng tao nhã như vậy, thường xuyên sử dụng những loại quần áo kiểu dáng kinh điển nhất, không có bất kỳ trang phục quá khác thường nào.
Đây rõ ràng là loại người Hạ Cẩn ghét nhất, theo khuôn phép đến mức làm nguời ta cảm thấy không thú vị.
Hạ Cẩn nhìn người trước mắt, lại nhìn đồng phục học sinh trên người mình. Đồng phục trường Nam Kinh trông cũng không tệ, áo vest và áo sơ mi trắng, thiếu niên hào hoa phong nhã mặc vào cũng tràn ngập vẻ đẹp thanh xuân.
Chỉ có điều giáo bá Hạ Cẩn nhất định sẽ không mặc đồng phục tử tế: nút áo sơ mi cái cài cái không, áo vest đầy nếp nhăn.
Trước đây Hạ Cẩn thấy như vậy rất ngầu, đặc biệt có phong thái của một thằng côn đồ. Hiện tại đứng trước một Đỗ Yến tao nhã khéo léo, bỗng dưng lại nảy sinh cảm giác thiếu tự nhiên.
Rõ ràng dáng vẻ này của Đỗ Yến cực kì dễ nhìn nhưng Hạ Cẩn vẫn sờ sờ mũi: “Chỉ là lễ chào cờ thôi, đâu cần phải ăn mặc long trọng như vậy.”
Đã quen với việc châm chọc khiêu khích nên sẽ không nói chuyện tử tế nữa.
Đỗ Yến cài cúc tay áo, ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩn: “Đây là phép lịch sự tối thiểu.”
Nói xong, Đỗ Yến cau mày nhìn bộ đồng phục trên người Hạ Cẩn: “Cháu định mặc thế này lên bục nhận tuyên dương?”
Bị coi thường, Hạ Cẩn bèn cãi lại theo phản xạ: “Đúng vậy thì làm sao?”
Đừng thấy Hạ Cẩn mạnh miệng mà nhầm, kỳ thực hắn có chút mong đợi Đỗ Yến sẽ bảo hắn lên lầu, bắt hắn đổi một chiếc áo vest đồng phục phẳng phiu, chỉnh tề hơn, ép hắn cài cúc áo sơ mi tới hàng trên cùng.
Nếu như Đỗ Yến thật sự yêu cầu hắn làm vậy, nể tình cậu đã cố gắng trở về nhà, Hạ Cẩn sẽ miễn cưỡng thuận theo một chút.
Nhưng Đỗ Yến lại quả quyết quay lưng: “Dù sao người nhận khen thưởng cũng không phải tôi, sắp muộn giờ rồi, đi thôi.”
Ủa? Ý là người bị mất mặt không phải anh nên anh không thèm quan tâm sao? Cậu nhỏ quả nhiên không thèm quan tâm đến mình mà!
Một tuần mới lại đến, đại ca Hạ Cẩn của Nam Thành vẫn vác bộ mặt đen xì đi học.
Nghi thức chào cờ kết thúc, Đỗ Yến ngồi ở hàng ghế khách quý, nhìn Hạ Cẩn đứng trên đài nhận vòng hoa đỏ thẫm trong tay hiệu trưởng.
Mặt mũi Hạ Cẩn đen thui, khẽ nhíu mày, dáng vẻ không hề giống như muốn nhận khen thưởng chút nào. Nếu không có vòng hoa trước ngực thì người khác sẽ cho rằng hắn đang đứng trước tòa.
Vô cùng ngốc, cực kì ngốc. Ngốc đến nỗi Đỗ Yến phải lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh này.
Tiểu Bát kìm lòng không đặng, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Đỗ Yến đáp: “Không có gì, nghĩ đến chuyện sau này trở thành nhân vật phản diện bị Hạ Cẩn cho ăn hành, khi ấy chỉ có thể nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của cậu ta để tự an ủi chính mình thôi.”
Lễ tuyên dương kết thúc, Đỗ Yến đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đã không còn ngồi trên ghế nhà trường nhiều năm, do đó cái nơi ồn ào này khiến huyệt thái dương của cậu căng đau vô cùng.
Vẫn nên mau mau về nhà ngủ một giấc, Đỗ Yến cảm thấy nếu cậu không nghỉ ngơi cho tốt thì phỏng chừng sẽ đột tử mất.
“Anh lại muốn bỏ về đấy à?” Giọng Hạ Cẩn vang lên.
Đỗ Yến quay người, nhìn Hạ Cẩn nhanh chân chạy tới, biểu cảm dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, trước ngực vẫn còn treo vòng hoa đỏ thẫm kia. Giống Husky ghê, đây là suy nghĩ hiện thoáng qua trong đầu cậu lúc bấy giờ.
Đỗ Yến rốt cục không nhịn được, khóe môi cậu khẽ nhếch, trong mắt mang vài phần ý cười.
Đúng lúc Hạ Cẩn lao tới chỗ Đỗ Yến, đối diện với ánh mắt ấy của đối phương
Trong phút chốc, Hạ Cẩn cảm thấy âm thanh huyên náo xung quanh cũng hóa thành hư vô, chỉ còn lại tiếng vang đầy quy luật.
Ầm ——
Ầm ầm ——
Ầm ầm ầm ——
Thanh âm càng ngày càng vang dội, càng lúc càng nhanh, cho đến khi chiếm cứ toàn bộ đầu óc Hạ Cẩn. Đây là tiếng gì vậy?