“Không xứng?” Nghe thấy Lý Kha Y nói Tạ Hoằng Văn không xứng, ánh mắt Hứa Nhan Du liền trở nên lạnh lùng mà nhìn thẳng vào Lý Kha Y.
“Tạ Hoằng Văn bất kể là ngoại hình, đạo đức hay tài năng cũng đều tốt, dựa vào đâu mà cậu nói cậu ấy không xứng?”
Bị ánh mắt của Hứa Nhan Du áp bức, lại nghe thấy cô dùng giọng điệu chất vấn mà hỏi nên Lý Kha Y cảm thấy căng thẳng, nhất thời không biết nói gì.
Sau đó một lúc, cô ấy mới sửa lại lời nói: “Tạ Hoằng Văn cũng tốt… Nhưng em gái cậu trông rất xinh đẹp, tiêu chuẩn cao… mà nhà họ Tô các cậu lại còn giàu… Cho nên tớ cảm thấy em gái cậu xứng đáng với người khác hơn thôi.”
“Ồ?” Hứa Nhan Du cười lạnh, “Vậy cậu nói xem người nào mới xứng.”
Lý Kha Y nhận được câu hỏi này thì không biết nên trả lời sao cho phải.
Cô ấy cảm thấy bối rối, đột nhiên lại nhớ tới hôm qua Đàm Vũ Trạch có xuất hiện bên cạnh Hứa Nhan Du nên liền nói: “Tớ cảm thấy… Đàm Vũ Trạch cũng khá được.”
Không ngờ rằng Hứa Nhan Du lại bảo: “Nếu cậu thấy cậu ta được thì tự đi mà yêu cậu ta đi.”
Lý Kha Y liền nghẹn họng.
Hứa Nhan Du lại nói: “Tôi cảm thấy cậu rất xứng với Đàm Vũ Trạch đấy.
Còn em gái của tôi, tôi cảm thấy nó chỉ hợp với Tạ Hoằng Văn.
Dù sao thì Tạ Hoằng Văn và nó cũng đã…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du liền nhìn về phía Lý Kha Y rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Lý Kha Y không nhịn được mà hỏi: “Đã cái gì?”
Nụ cười trên môi Hứa Nhan Du càng tươi, cô dõng dạc trả lời: “Đã hôn nhau rồi.”
Lý Kha Y nghe vậy thì ngay lập tức sững sờ.
Hứa Nhan Du lại rất thích nhìn thấy cái biểu cảm này của Lý Kha Y.
Mà quan trọng là cô không hề nói dối, cô và Tạ Hoằng Văn thật sự hôn nhau rồi mà.
“Hơn nữa…” Hứa Nhan Du nói, “Là Tạ Hoằng Văn chủ động hôn đó.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Kha Y tệ như gặp phải cú sốc nào đó lớn lắm vậy.
Hứa Nhan Du chợt cảm thấy chướng mắt, thế là liền lên tiếng đuổi Lý Kha Y: “Không còn chuyện gì nữa thì phiền cậu rời đi cho.
Nói chuyện với cậu làm tôi cảm thấy khó chịu rồi đấy.”
Lý Kha Y lúc này liền mím chặt môi, cúi gằm mặt xuống.
Sau đó, cô ấy chậm chạp đứng dậy rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, cô ấy lại dừng lại, sau đó quay qua hỏi Hứa Nhan Du: “Em gái cậu… Biết mẹ của Tạ Hoằng Văn làm nghề gì chưa?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền đưa mắt nhìn Lý Kha Y.
Lý Kha Y lại né tránh ánh mắt của cô, sau đó nói: “Mẹ của Tạ Hoằng Văn không những làm cái nghề kia, thậm chí bà ấy còn bị HIV nữa… Em gái của cậu… liệu có chấp nhận được không?...!Tớ muốn nói là… Nếu em gái của cậu không chấp nhận được Tạ Hoằng Văn thì không nên dây dưa với cậu ấy… Như vậy thì cả hai người họ đều tổn thương… Dù sao hai người họ cũng không đến với nhau được… Với cả…”
“Im miệng!” Hứa Nhan Du cắt lời, ánh mắt nhìn Lý Kha Y càng ngày lại càng trở nên sắc lạnh.
Lý Kha Y có chút sợ hãi mà lùi lại một bước.
Hứa Nhan Du liền đứng dậy, tiến về phía Lý Kha Y.
Lý Kha Y lại muốn lùi lại, nhưng Hứa Nhan Du đã nhanh chóng tiến tới, đứng ngay trước mặt cô ấy khiến cho cô ấy toát mồ hôi hột.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại nở một nụ cười “thân thiện” mà nói với cô ấy: “Em gái tôi đã biết hết mọi thứ của Tạ Hoằng Văn rồi.”
Lý Kha Y nghe vậy thì không tin nổi mà nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại nói: “Em gái tôi không hề cảm thấy hoàn cảnh của Tạ Hoằng Văn có vấn đề gì cả.
Tạ Hoằng Văn rất tốt, em gái tôi thích cậu ấy chứ không phải là chỉ muốn dây dưa với cậu ấy.
Em gái tôi ở bên cạnh cậu ấy cũng không phải là để cậu ấy tổn thương, mà là muốn chữa lành cho cậu ấy.”
“Còn cậu?” Hứa Nhan Du trừng mắt, “Cậu rảnh quá phải không hả Lý Kha Y? Cậu đến nói với tôi về gia cảnh của Tạ Hoằng Văn để làm gì?”
“Tôi… Tôi…” Lý Kha Y lùi lại.
Hứa Nhan Du lại tiến lên, hỏi Lý Kha Y: “Cậu nghĩ mình có tư cách để nói về Tạ Hoằng Văn với tôi và em gái tôi à? Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền xen vào chuyện giữa chúng tôi?”
“Tôi… Tôi…” Lý Kha Y vừa ấp úng lại vừa lùi lại, khuôn mặt giống như bị bắt nạt mà sắp khóc.
Sau đó vì quá căng thẳng nên hai chân loạng choạng, không cẩn thận mà suýt nữa ngã xuống đất, may sao Hứa Nhan Du kịp thời túm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy lại.
Nhưng đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn lại đi mua nước về.
Anh vốn đang chạy, muốn nhanh đưa nước cho Hứa Nhan Du.
Vậy mà không ngờ vừa chạy về thì lại thấy cảnh Hứa Nhan Du cầm tay Lý Kha Y, hai người còn đứng sát vào nhau.
Sắc mặt anh vì thế mà ngay lập tức sầm xuống, chai nước đang cầm trên tay bị anh bóp chặt.
Lúc này Hứa Nhan Du lại thả tay Lý Kha Y ra, Lý Kha Y liền vội vàng quay người muốn chạy đi.
Chẳng ngờ rằng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Tạ Hoằng Văn, cô ấy không thể không cảm thấy chột dạ, áy náy trong lòng.
Lại sợ Tạ Hoằng Văn biết những lời không hay mà mình nói lúc nãy, Lý Kha Y liền quay lại nói với Hứa Nhan Du: “Xin cậu… Đừng nói cho Tạ Hoằng Văn biết tớ đã nói gì.”
Hứa Nhan Du cười nhạt, “Đương nhiên là không rồi.
Những lời mà cậu thốt ra khó nghe như vậy, làm sao tôi nỡ để Tạ Hoằng Văn nghe thấy.”
Lý Kha Y nghe vậy thì lại càng xấu hổ, liền cúi gằm mặt mà chạy đi.
Nhưng trong mắt Tạ Hoằng Văn, Lý Kha Y lại trông giống như đang ngại ngùng trước mặt Hứa Nhan Du vậy.
Anh siết chặt bàn tay, cảm thấy Lý Kha Y trông thật chướng mắt.
Giống y hệt như Đàm Vũ Trạch, cứ bám lấy Hứa Nhan Du, khiến cho anh vô cùng khó chịu.
Anh hít thật sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, sau đó mới cầm chai nước đi về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lúc này đã nhìn thấy anh.
Chuyện nụ hôn hồi sáng vẫn khiến cho mối quan hệ giữa cô và anh có hơi ngượng ngùng.
Mà vừa rồi trước mặt Lý Kha Y, cô còn lãng mạn hóa mối quan hệ giữa cô và anh, cho nên bây giờ thấy anh cô có hơi bối rối.
Đến lúc anh đi đến đưa nước, cô liền tỏ ra tự nhiên mà cầm lấy rồi cảm ơn anh, sau đó lại quay về ghế đá ngồi.
Anh cũng theo cô ngồi xuống ghế đá.
Sau đó một hồi, anh lại không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi Lý Kha Y gặp cậu làm gì thế?”
Nghe Tạ Hoằng Văn nhắc đến Lý Kha Y, Hứa Nhan Du liền cảm thấy không vui nên chỉ trả lời qua loa: “Có chút việc thôi, không đáng nói.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.
Đến lúc tiếng chuông trường vang lên, Hứa Nhan Du đứng dậy, chuẩn bị quay về lớp.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại lên tiếng hỏi cô: “Cậu cảm thấy Lý Kha Y như thế nào?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì liền nhìn Tạ Hoằng Văn.
Sau đó, cô nhớ đến những lời Lý Kha Y đã nói thì liền trả lời với anh: “Theo những gì tôi biết thì Lý Kha Y là một cô gái khá tốt, hiền lành ngoan ngoãn…”
Nghe đến đây, khuôn mặt Tạ Hoằng Văn liền trở nên u ám.
Thế nhưng ngay sau đó, Hứa Nhan Du lại bảo: “Tuy vậy, tôi không ưa Lý Kha Y một chút nào.
Cậu ta khiến tôi khó chịu, cứ lải nhải mấy điều vô nghĩa giống y hệt Đàm Vũ Trạch, cho nên tôi bắt đầu cảm thấy ngứa mắt cậu ta rồi.”
Hứa Nhan Du vừa nói dứt lời thì liền nhìn xem biểu cảm Tạ Hoằng Văn thế nào.
Kết quả, cô lại cảm thấy dường như hai mắt Tạ Hoằng Văn hơi sáng lên, khóe môi cũng hơi cong cong.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy anh nói: “Đúng vậy! Lý Kha Y và Đàm Vũ Trạch đều thật phiền phức.
Tôi cũng không ưa hai người họ, tôi cảm thấy hai người họ đều thật chướng mắt.
Vì vậy…”
Tạ Hoằng Văn hỏi Hứa Nhan Du: “Cậu… có thể tránh xa họ, được không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ngây người trong giây lát, sau đó thì bật cười.
Tạ Hoằng Văn - bạn cùng phòng của cô cũng ghét người mà cô ghét.
Thật tốt!
Cô mỉm cười nhìn Tạ Hoằng Văn, sau đó thì gật đầu rồi nói: “Được.
Tôi sẽ tránh xa họ.”