Tạ Hoằng Văn là con trai thất lạc của nhà họ Tạ.
Trước kia mẹ của Tạ Hoằng Văn và ông Tạ xảy ra tình một đêm nên mẹ anh mang thai rồi sinh ra anh.
Nhưng vì bà ta ôm mộng làm diễn viên nổi tiếng nên chỉ dám lén sinh ra anh, sinh ra rồi thì lại không muốn nuôi anh.
Thế là khi anh mới được bốn tháng tuổi, bà ta liền mang anh đặt ở trước cổng của một căn nhà rách nát.
Kết quả một người phụ nữ làm nghề đã tình cờ đi qua và nhặt được anh, từ đó mang anh về nuôi.
Vì vậy nên từ nhỏ anh đã bị bạn bè khinh thường, trêu chọc vì có người mẹ làm nghề không đứng đắn.
Mà người mẹ làm nghề không đứng đắn này cũng chẳng yêu thương gì anh.
Bà ta sống một mình nên nhặt anh về cho đỡ cô đơn, cũng là để mai này già rồi sẽ có người nuôi dưỡng mình.
Nhưng lúc bị bà ta mang về thì Tạ Hoằng Văn mới là đứa trẻ bốn tháng tuổi, bà ta lại không biết cách chăm sóc nên cứ để mặc anh nằm khóc.
May sao hàng xóm của bà ta là một người phụ nữ vừa mới sinh con, thấy anh khóc tội nghiệp nên rất hay sang dỗ anh, cho anh uống sữa bột của con bà ấy.
Đến khi anh lớn hơn một chút thì bà ấy lại mang bột, mang cháo sang cho anh.
Mấy người hàng xóm khác cũng thương hại nên thỉnh thoảng cũng mua cho anh thứ này thứ kia.
Anh cứ như thế mà lớn lên, lớn lên bằng sự thương hại và bố thí của người khác.
Còn người mẹ nuôi kia thì chẳng yêu thương anh, khi anh được mấy tuổi thì bà ta bắt đầu đánh đập anh.
Mỗi lần bị khách hành hạ hay sỉ nhục, bà ta đều quay về trút giận lên người anh.
Tạ Hoằng Văn bé nhỏ đáng thương lúc đó không trách mẹ nuôi, chỉ nghĩ rằng do mình không ngoan nên mẹ nuôi mới đánh mình.
Vì vậy anh cố gắng ngoan ngoãn hơn, cố gắng tập làm việc nhà để mẹ nuôi yêu thương mình.
Thế nhưng dù có cố gắng thế nào thì vẫn vô dụng, Tạ Hoằng Văn vẫn cứ bị người mẹ nuôi kia hành hạ không thương tiếc.
Khi lên sáu tuổi, Tạ Hoằng Văn còn suýt nữa không được đi học.
May sao địa phương thương cho hoàn cảnh của Tạ Hoằng Văn nên miễn học phí cho anh, sau đó đến tận nhà khuyên nhủ người mẹ nuôi kia cho anh được tới trường.
Mẹ nuôi cũng ngại mấy cán bộ địa phương nên mới cho Tạ Hoằng Văn đi học.
Nhưng bà ta không bỏ một đồng nào mua sách vở cho anh.
Những chiếc bút, những quyển vở mà anh dùng đều là do hàng xóm cho.
Có những đồ dùng khác là do anh nhặt được ngoài bãi rác, hoặc là đồ thừa do những bạn học khác vứt đi.
Nhưng dù khó khăn thì Tạ Hoằng Văn vẫn cố gắng học hành, bởi vì anh rất thích học.
Anh muốn trở nên tài giỏi để kiếm tiền nuôi mẹ nuôi, mẹ nuôi có tiền rồi thì sẽ không phải đi làm, không đi làm thì sẽ không bị người khác hành hạ, như vậy khi về nhà mẹ nuôi cũng sẽ không đánh anh nữa.
Mà kết quả học tập trong những năm tiểu học của Tạ Hoằng Văn rất tốt, luôn luôn đứng ở vị trí đầu lớp.
Chỉ là dù có học giỏi thì các bạn học cũng không thích anh, bởi vì nghề nghiệp của mẹ nuôi anh không đàng hoàng.
Phụ huynh của các bạn học sinh cũng khuyên các bạn tránh xa anh.
Thậm chí có người còn nói rằng anh và mẹ anh rất bẩn, nếu lại gần không chừng sẽ lây bệnh.
Thế là Tạ Hoằng Văn bị bạn bè xa lánh, ghét bỏ, thậm chí còn bị bắt nạt.
Tuy nhiên dù bị bắt nạt thì anh vẫn muốn đến lớp để học.
Dù sao ở lớp vẫn tốt hơn ở nhà, bởi vì về nhà anh còn bị mẹ nuôi đánh thảm hơn.
Thế rồi khi Tạ Hoằng Văn lên cấp hai, mẹ nuôi của anh bị HIV mà qua đời.
Cũng vì chuyện này mà bạn bè lại càng xa lánh anh, bạo lực học đường anh, nói rằng anh cũng mắc bệnh như mẹ anh nên sẽ lây cho mọi người.
Tạ Hoằng Văn sau đó phải nghỉ học một năm rồi mới đi học lại.
Nhưng sau đó thì mọi người vẫn khinh thường anh, đến trường anh vẫn bị bắt nạt và xa lánh.
Đến năm cấp ba anh còn bị bắt nạt thậm tệ hơn, chính vì vậy nên mai sau anh mới trở thành một người độc ác, nhân cách vặn vẹo.
Hứa Nhan Du nghĩ đến tình cảnh của Tạ Hoằng Văn thì thấy thương cho anh.
Cô hy vọng lần này mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi kết cục để anh và mọi người không còn phải chết nữa.
Và đương nhiên là cũng để cô được trở về thế giới thực.
Cô không muốn sống trong tiểu thuyết đâu.
Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du nghe thấy tiếng lạch cạch trong nhà vệ sinh nên tỉnh dậy, sau đó lấy kính đeo lên mắt.
Tối hôm qua cô lạ giường nên ngủ muộn, vì vậy bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ.
Thấy Tạ Hoằng Văn từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hứa Nhan Du thân thiện mà chào: “Chào buổi sáng.”
Tạ Hoằng Văn chỉ nhìn cô một cái mà không đáp lời.
Hứa Nhan Du cũng không để bụng, liền lấy quần áo đồng phục ở trong vali rồi chạy vào phòng vệ sinh thay đồ.
Đường nhiên cô cũng không quên mang theo nịt ngực dự phòng của Tô Thấm Di.
Nịt ngực và mặc quần áo đồng phục xong, Hứa Nhan Du còn khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài nữa.
Anh trai của Tô Thấm Di - Tô Tấn Bằng ôm yêu bệnh tật nên lúc nào cũng khoác áo khoác, trùng hợp lại rất thuận tiện để Hứa Nhan Du che đi phần ngực của mình.
Lúc này ở bên ngoài, Tạ Hoằng Văn đang ngồi đọc sách.
Anh không muốn đi học sớm, bởi vì đến lớp sớm thì rất dễ gặp mấy học sinh bất hảo đến gây chuyện với anh.
Vì thế ngày nào anh cũng đi sát giờ, hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Một lúc sau, đến lúc anh chuẩn bị đi học thì Hứa Nhan Du mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô nhanh chóng đi đến chỗ vali của Tô Thấm Di, sau đó lấy từ bên trong ra mấy món đồ skincare.
Đây đều là đồ của Tô Thấm Di mang theo.
Tạ Hoằng Văn nhìn thấy mấy món đồ thì cảm thấy kỳ lạ, anh chưa từng nhìn thấy mấy thứ này bao giờ.
Sau đó anh lại thấy Hứa Nhan Du không đeo kính.
Cô mới rửa mặt nên đã tháo kính ra, để lộ ra đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Tạ Hoằng Văn thất thần, ngơ ngác nhìn đôi mắt của Hứa Nhan Du.
Đôi mắt này… dường như anh đã từng nhìn thấy.
Hứa Nhan Du lúc này đang cẩn thận bôi đồ skincare lên da, lại tình cờ phát hiện ra Tạ Hoằng Văn đang nhìn mình nên liền hỏi: “Sao? Chưa thấy con trai skincare bao giờ hả?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không nhìn nữa.
Anh nhanh chóng đeo cặp lên vai rồi đứng dậy, nhưng vừa bước ra đến cửa thì đã bị Hứa Nhan Du gọi lại: “Hoằng Văn, bôi kem chống nắng không?”
Tạ Hoằng Văn quay lại nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại bảo: “Da cậu cháy nắng nên sạm rồi, để tôi bôi kem chống nắng cho.”
Nói rồi Hứa Nhan Du liền chạy về phía Tạ Hoằng Văn rồi quệt một lớp kem chống nắng lên mặt anh.
Tạ Hoằng Văn nghiêng đầu né tránh nhưng vẫn bị dính kem.
Anh nhíu mày khó chịu rồi lớn tiếng: “Tránh ra!”
Hứa Nhan Du không tránh, ngược lại còn tiếp tục bôi kem lên mặt Tạ Hoằng Văn, “Đằng nào cũng bôi rồi, để tôi tán đều ra cho cậu.”
Tạ Hoằng Văn muốn né ra nhưng Hứa Nhan Du lại nói: “Cậu mà không tán đều ra thì trông mặt buồn cười lắm đó.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì lo mặt mình bị kem dính lem nhem nên đành đứng yên cho Hứa Nhan Du tán kem ra cho mình.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhan Du bôi kem cho người khác, cô bôi rất cẩn thận, nhẹ nhàng như đang vuốt ve khuôn mặt Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại nhíu mày, tự nhiên cảm thấy căng thẳng nên liền nhìn sang hướng khác chứ không nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại nhân lúc anh không để ý đến mình mà bóp thêm kem ra tay, sau đó bôi lên cổ anh.
Anh giật mình, lùi lại rồi hoang mang hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Bôi mặt rồi thì bôi phần cổ thôi, phần cổ cũng rất cần chống nắng.”
“Không cần!” Tạ Hoằng Văn nói xong thì quay người định bỏ đi, nhưng Hứa Nhan Du liền giữ anh lại rồi bảo anh: “Để tôi bôi nốt phần cổ thôi.
Cậu mà không nghe lời là tôi còn bôi cả vào tay, không khéo còn bôi hết lên mọi nơi trên người cậu nữa đấy.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì khựng người lại, Hứa Nhan Du liền nhanh chóng thoa nốt phần cổ cho anh.
Lúc này anh cũng không giãy giụa, chỉ đứng im như khúc gỗ để Hứa Nhan Du thoa kem cho mình.
Đến lúc thoa xong, Hứa Nhan Du bỗng nhiên lại nghe thấy anh hỏi: “Cậu không thấy bẩn à?”
“Không.” Hứa Nhan Du nói, “Kem chống nắng sạch lắm, hơi dính dính một chút nhưng lát nữa là khô ngay, không bẩn đâu.”
Không ngờ rằng Tạ Hoằng Văn lại nói: “Tôi không nói kem bẩn.
Tôi nói tôi bẩn.”.