Hứa Nhan Du chạy nhanh, Tô Tấn Bằng sức khỏe không tốt nên đuổi không kịp, bị Hứa Nhan Du bỏ cách một đoạn khá xa.
Nhưng chạy nhanh quá nên không cẩn thận, Hứa Nhan Du bị vấp nên ngã rầm xuống đất.
Tô Tấn Bằng thấy vậy thì vội vàng chạy về phía Hứa Nhan Du, nhưng Hứa Nhan Du đã nhanh chóng đứng dậy, mặc kệ tay chân xước xát mà tiếp tục chạy đi.
Trong lúc đó, sau khi lặn dưới nước một hồi, Tạ Hoằng Văn cuối cùng đã nhìn thấy chiếc móc khóa mà Hứa Nhan Du tặng anh.
Anh bơi đến, cầm lấy chiếc móc khóa rồi ngoi lên mặt nước.
Mấy học sinh ở trên bờ thấy vậy thì liền hô hào:
“Nhìn kìa nhìn kìa! Thằng HIV chưa ngoẻo, nó ngoi lên rồi kìa!”
“Trâu bò vãi! Tao tưởng nó chìm luôn rồi chứ!”
Mấy nam sinh nói rất lớn nên Tạ Hoằng Văn đang ở dưới sông cũng nghe thấy rõ.
Nhưng anh chẳng mấy quan tâm, chỉ tập trung bơi về phía bờ.
Tuy nhiên, một cơn đau nhức đột ngột truyền đến, bắp chân anh bị co rút mạnh mẽ.
Anh nắm chặt móc khóa trên tay, muốn bơi về bờ nhưng không thể.
Chân của anh đã căng cứng, hoàn toàn không thể di chuyển trong nước.
Anh vùng vẫy nhưng vô ích, cơ thể cứ thế chìm dần, chìm dần xuống sông.
Mấy học sinh trên bờ thấy vậy thì lại bắt đầu nháo nhào: “Xem kìa! Thằng Tạ Hoằng Văn chìm rồi!”
Lý Kha Y nghe vậy thì cũng hoảng, liền vội vàng hô to: “Mau cứu người! Mau cứu người đi!”
Đàm Vũ Trạch lại nhếch mép cười, “Cứu cái gì mà cứu.
Mấy thứ dơ bẩn không dễ chết đâu.”
Lý Kha Y nghe thấy thế thì liền quay lại nói với Đàm Vũ Trạch: “Lỡ cậu ấy chết đuối thì sao?”
Đàm Vũ Trạch liền tiến về phía Lý Kha Y rồi giễu cợt: “Xem ra cậu rất quan tâm đến Tạ Hoằng Văn đấy nhỉ?”
Nghe vậy, Lý Kha Y đột nhiên lại nghẹn họng, sau đó ấp a ấp úng: “Không phải quan tâm… Chỉ là tớ…” Đến đây, Lý Kha Y bỗng nhiên không biết nói gì nữa.
Vài bạn học sinh khác lại lên tiếng:
“Eo ôi! Cậu ta chìm rồi, lỡ chết thật thì sao?”
“Ai đó nhảy xuống vớt đi, nếu không xảy ra án mạng thì toang đó!”
Lý Kha Y liền hùa theo, bảo các bạn nam: “Các cậu mau cứu cậu ấy đi, dù sao cậu ấy cũng là bạn cùng lớp của chúng ta mà.”
Mấy nam sinh liền bĩu môi:
“Ai là bạn với thằng kinh tởm đó chứ.”
“Ai cứu thì cứu, tao không cứu.”
“Tao cũng không.
Kinh tởm chết đi được!”
Lý Kha Y nghe đến đây thì lo lắng đến nỗi mắt đã đỏ hoe.
Đàm Vũ Trạch lúc này mới bảo: “Thôi! Đứa nào vớt nó lên đi, nếu không nó mà chết thì phiền lắm.
Đến lúc đó buổi đi chơi của lớp cũng sẽ bị phá hỏng cho xem.”
Mấy nam sinh nghe vậy thì cũng mong có ai đó đi vớt Tạ Hoằng Văn lên.
Nhưng trong số bọn họ thì người này lại đùn đẩy cho người kia, không ai muốn nhảy xuống nước cứu Tạ Hoằng Văn cả.
Tạ Hoằng Văn đã chìm gần xuống đáy sông, anh cũng dần dần lịm đi nhưng bàn tay vẫn nắm chặt chiếc móc khóa.
Lúc này, mấy học sinh kia cuối cùng cũng đã đẩy được trách nhiệm cứu người cho một bạn nam ở CLB bơi lội.
Bạn nam đó dù không muốn, nhưng vì là người bơi tốt nhất lớp nên cuối cùng vẫn bị bắt xuống sông.
Sau đó lặn xuống một hồi, cậu ta cuối cùng cũng bơi được đến chỗ Tạ Hoằng Văn, nhưng Tạ Hoằng Văn lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.
Cậu nam sinh kia ghét bỏ mà kéo anh về phía bờ.
Đến lúc lên bờ, cậu ta vứt anh ra một góc rồi vội vàng nhảy xuống sông.
“Eo ôi! Kinh chết đi được! Tao phải rửa qua người đi, nếu không phát tởm mất!”
Mấy nam sinh nghe vậy thì cười ha hả.
“Phải rồi! Rửa cho sạch vào, nếu không lại bị dính HIV đó!”
Mấy nữ sinh lúc này cũng bắt đầu cười cợt, chỉ có Lý Kha Y là nhìn về phía Tạ Hoằng Văn với vẻ lo lắng.
Cô ta muốn chạy đến xem Tạ Hoằng Văn thế nào, nhưng vì sợ bị người khác chỉ trỏ nên lại không dám.
Sau đó lại thấy Tạ Hoằng Văn vẫn chưa tỉnh, cô ta liền lên tiếng: “Các cậu xem Tạ Hoằng Văn đi! Cậu ấy có vẻ không ổn.”
Mấy nam sinh nghe vậy thì vẫn cười cười nói nói, lại còn buông lời giễu cợt.
“Không phải là chết rồi đó chứ?”
“Ai đó ra hô hấp nhân tạo cho bạn Tạ Hoằng Văn đi nào.”
“Đừng lo! Hôn môi không lây bệnh HIV được đâu.
Hôn nó xong cũng chỉ thấy mắc ói là cùng thôi.”
“Đứa nào vừa vớt nó lên bờ thì hô hấp cứu nó luôn đi.
Haha!!!”
Nam sinh vừa cứu Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền làm động tác nôn ọe rồi bảo: “Chúng mày đi mà cứu, tao chịu!”
Lý Kha Y nghe thấy những lời này thì cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy mấy bạn học kia vô cùng quá đáng.
Lại nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, cô ta thấy thương cho anh nên hai mắt đã rưng rưng.
Đàm Vũ Trạch lúc này lại lên tiếng: “Hay bạn nữ nào đi hô hấp nhân tạo cho “bạn Tạ Hoằng Văn” đi.
Có người đã từng nói với tôi là “bạn Tạ Hoằng Văn” còn đẹp hơn tôi, cho nên các bạn nữ chắc thích tiếp xúc thân mật với cậu ta lắm nhỉ!”
Người nói Tạ Hoằng Văn đẹp hơn Đàm Vũ Trạch đương nhiên chính là Hứa Nhan Du.
Điều này khiến anh ta cay cú đến tận bây giờ.
Mấy bạn nữ lại lên tiếng:
“Ọe! Tạ Hoằng Văn làm sao so được với Đàm Vũ Trạch chứ.”
“Phải đó! Trông cậu ta kinh chết đi được.
Tôi không bao giờ hôn cậu ta đâu.” Nữ sinh nói câu này không biết rằng trong nguyên tác, sau khi Tạ Hoằng Văn trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, chính cô ta đã ra sức quyến rũ Tạ Hoằng Văn.
Nhưng Tạ Hoằng Văn còn chẳng thèm để ý đến cô ta, sau đó nhớ ra cô ta là bạn cùng lớp năm xưa thì liền sai người xử lý cô ta.
Mà lúc này, Đàm Vũ Trạch nghe được mấy lời của các bạn nữ thì bắt đầu đắc ý.
Anh ta lại nhìn sang Lý Kha Y, sau đó bảo: “Trông cậu có vẻ rất lo lắng cho Tạ Hoằng Văn đấy.
Hay ra giúp cậu ta hô hấp nhân tạo đi!”
Lý Kha Y nghe vậy thì đơ người trong giây lát.
Nhìn Tạ Hoằng Văn sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, cô ta cảm thấy bản thân thật ra có thể đến hô hấp nhân tạo cho anh.
Dù sao cô ta cũng thích anh, cho nên cô ta tình nguyện môi chạm môi với anh.
Chỉ là bây giờ xung quanh có rất nhiều người, cô ta thật sự rất sợ.
Đàm Vũ Trạch lại bảo: “Ra cứu cậu ta đi, rồi bảo cậu ta lấy thân báo đáp.
Cậu và cậu ta sau đó sẽ trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất trường đấy!”
Nghe thấy vậy, các bạn trong lớp bắt đầu nhìn chằm chằm Lý Kha Y rồi cười cợt.
Lý Kha Y mím chặt môi, vì sợ các bạn soi mói đánh giá mình nên liền nhắm tịt mắt lại, sau đó thì lớn tiếng: “Không! Tớ không cứu cậu ấy đâu!”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì nhếch mép cười đắc ý, mấy bạn học khác cũng cười ha hả.
Có bạn học còn nói: “Lý Kha Y hiền lành tốt bụng như vậy mà còn không thèm cứu Tạ Hoằng Văn, thử hỏi trên đời này có người nào sẽ chịu cứu cậu ta nữa chứ.”
Mấy học sinh nghe thấy vậy thì lại cười cợt với nhau, Lý Kha Y thì vô cùng áy náy và khó chịu trong lòng.
Nhìn Tạ Hoằng Văn đang bất tỉnh, cô ta thầm cầu nguyện anh sẽ không sao.
Sau đó, cô ta lại cảm thấy may mắn vì Tạ Hoằng Văn bất tỉnh nên không thể nghe thấy vừa rồi cô ta nói gì.
Thế nhưng, cô ta không biết rằng tất cả đều đã bị anh nghe thấy hết.
Anh không thể nào mở mắt ra nổi, nhưng những lời chế nhạo và khinh bỉ của bọn họ đều văng vẳng bên tai anh.
Anh không hề có chút buồn bã vì những lời nói ấy, mà anh chỉ căm hận.
Nhưng nghĩ đến Hứa Nhan Du, anh lại thấy thật may mắn.
May mắn vì cuộc đời này của anh còn có cô.
Hứa Nhan Du.
Tôi muốn gặp cậu, Hứa Nhan Du à.
Tạ Hoằng Văn nhớ đến Hứa Nhan Du, nhưng linh hồn anh lúc này lại giống như dần dần chìm vào bóng đêm tịch mịch.
Anh không còn nghe thấy gì cả, cũng không hề nghe thấy lúc này có người gọi anh: “Hoằng Văn!”
“Hoằng Văn!” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, mấy học sinh nghe thấy thì liền quay đầu lại nhìn.
Ngay lập tức, bọn họ liền thấy Hứa Nhan Du đang chạy đến, phía sau còn có Tô Tấn Bằng đang chạy theo.
Quần áo Hứa Nhan Du dính đầy đất bẩn, trên tay còn có vài vết xước.
Khuôn mặt cô trông vô cùng hoảng loạn, hớt hải chạy về phía dòng thấy trên sông không có động tĩnh gì, cô liền vội vàng hỏi bọn họ: “Tạ Hoằng Văn đâu rồi?”
Mấy nam sinh vốn đang đứng chắn tầm mắt Hứa Nhan Du nên cô không nhìn thấy được Tạ Hoằng Văn.
Bây giờ lại nghe cô hỏi đến anh, bọn họ không cười nổi nữa.
chỉ đành tránh sang một bên rồi chỉ tay về hướng Tạ Hoằng Văn đang nằm.
Hứa Nhan Du nhìn theo hướng bọn họ thì thấy Tạ Hoằng Văn sắc mặt tái nhợt đang nằm bất động trên đất.
Khuôn mặt cô ngay lập tức tối sầm lại, trái tim thì nhói lên giống như bị kim nhọn đâm chọc.
Cô vội vàng chạy về phía Tạ Hoằng Văn, nhưng lúc này Đàm Vũ Trạch lại lao đến, giữ chặt cô lại rồi giễu cợt: “Chạy ra xem thằng đó làm gì, cậu có cứu được nó không mà chạy ra.”
“Im mồm!” Hứa Nhan Du lúc này liền hất tay Đàm Vũ Trạch ra rồi chạy về phía Tạ Hoằng Văn.