Nghe thấy câu hỏi của Hứa Nhan Du, Tạ Hoằng Văn bất giác siết chặt bàn tay.
Sau đó một lúc lâu, anh mới gật đầu rồi ôm lấy Hứa Nhan Du.
“Đúng.
Anh muốn em ghét Đàm Vũ Trạch, càng ghét càng tốt.
Cậu ta vô cùng đáng ghét, lúc nào cậu ta cũng muốn chứng minh rằng em không yêu anh.
Mặc dù chúng ta đã là người yêu, nhưng cậu ta lại nói rằng vì anh cứu anh trai em, em biết ơn anh nên mới nói yêu anh.
Cậu ta còn thường nói… thường nói rằng em vẫn còn thích cậu ta.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn lại ôm Hứa Nhan Du chặt hơn, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh biết em đã từng thích cậu ta, lúc đầu người mà em muốn ở cùng phòng cũng là cậu ta chứ không phải anh.
Vì vậy, đôi lúc anh cảm thấy rất lo lắng.
Anh sợ rằng… Lỡ như em vẫn còn một chút tình cảm với cậu ta thì phải làm sao…”
Nghe đến đây, trái tim Hứa Nhan Du như bị cào xước.
Cô đã không biết rằng Đàm Vũ Trạch dám bịa đặt khiến cho Tạ Hoằng Văn phải lo âu, suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô thật sự không muốn anh lo lắng, cô muốn cho anh cảm giác an toàn, cô muốn anh được an tâm và vui vẻ.
Thế là suy nghĩ một hồi, cô liền quyết định nói thật với anh: “Hoằng Văn, em muốn tiết lộ cho anh một bí mật.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền nhìn Hứa Nhan Du, chờ đợi cô nói ra bí mật.
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại nói: “Từ trước đến giờ em chưa từng thích Đàm Vũ Trạch.
Anh là mối tình đầu tiên và duy nhất của em, người em yêu thích từ trước đến nay chỉ có một mình anh thôi.”
Tạ Hoằng Văn nghe được những lời này thì ngẩn người, quên cả hô hấp.
Hứa Nhan Du lại chợt hỏi Tạ Hoằng Văn: “Anh có nhớ lúc anh cứu Tô Tấn Bằng ra khỏi đám cháy, em đã nói rằng anh mới là người quan trọng nhất với em không?”
Anh là người quan trọng nhất với em.
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì hai mắt ẩn hiện niềm hạnh phúc, anh gật đầu mà trả lời cô: “Anh nhớ.”
Hứa Nhan Du lại bảo: “Lời đó hoàn toàn là thật.
Ở thế giới này, anh là người quan trọng nhất với em.
Và nói thật, em là người ích kỷ.
Em có lo lắng cho Tô Tấn Bằng, nhưng em hoàn toàn không muốn anh mạo hiểm lao vào đám cháy cứu cậu ấy.
Hơn nữa thật ra… Cậu ấy không phải anh trai của em.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn không khỏi ngỡ ngàng.
Anh không tin nổi mà hỏi: “Em vừa nói gì cơ? Tô Tấn Bằng… không phải anh trai em?”
“Đúng vậy.” Hứa Nhan Du nói, “Điều này là bí mật, không một ai ngoài em và anh biết.
Em không phải là Tô Thấm Di, cho nên em không có quan hệ gì với Tô Tấn Bằng.
Vì vậy, anh phải biết rằng anh cứu Tô Tấn Bằng thì em cũng không cần phải báo đáp anh.
Em làm người yêu anh là vì em thật sự yêu anh.”
“Còn nữa!” Hứa Nhan Du nói, “Người thích Đàm Vũ Trạch và muốn ở cùng phòng với cậu ta là Tô Thấm Di chứ không phải là em.
Em cực kỳ ngứa mắt cái tên Đàm Vũ Trạch kia, em hoàn toàn không có xíu cảm giác nào với cậu ta cả.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn đơ người trong giây lát, sau đó thì bỗng nhiên bật cười.
Hứa Nhan Du thấy anh cười thì phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng anh đang vui, bởi vì anh biết chuyện cô không hề thích Đàm Vũ Trạch.
Nhưng sau đó, cô lại giật mình, thầm hỏi: Không phải Hoằng Văn cười vì tưởng rằng mình đang bịa chuyện lừa anh ấy chứ?
Dù sao chuyện Hứa Nhan Du không phải Tô Thấm Di cũng quá vô lý, ai mà tin cho nổi.
Hứa Nhan Du lại sợ Tạ Hoằng Văn nghi ngờ mình nói dối, vậy nên liền lo lắng tìm cách giải thích với anh.
Không ngờ rằng lúc này, anh lại mỉm cười rồi hỏi cô: “Vậy cái người chửi mắng anh ở ký túc xá là Tô Thấm Di chứ không phải là em, đúng không?”
Nghe thấy vậy, Chứ Nhan Du sững sờ trong giây lát.
Sau đó, cô có chút kinh ngạc mà hỏi Tạ Hoằng Văn: “Anh tin mấy lời vừa rồi em nói sao?”
Tạ Hoằng Văn ngay lập tức gật đầu.
Chỉ cần là lời Hứa Nhan Du nói thì anh đều tin.
Hơn nữa, anh lại chợt nhớ đến một giấc mơ, trong mơ anh bị một người trông gần giống với Hứa Nhan Du chửi bới, nhục mạ.
Ngoài ra còn có giấc mơ anh bóp cổ Hứa Nhan Du, còn Hứa Nhan Du thì cố gắng nói với anh: Hoằng Văn… Anh nhìn kỹ đi… Em không phải Tô Thấm Di… Em là Hứa Nhan Du, là người yêu của anh!
Không chỉ vậy, lúc đầu hiểu lầm Hứa Nhan Du là người đã chửi đánh anh ở ký túc xá, anh đã cảm thấy kỳ lạ rằng tại sao thái độ của cô lại thay đổi nhanh đến vậy, bị đẩy ngã một cái liền trở nên tốt tính.
Anh thậm chí còn nghi ngờ cô bị đa nhân cách.
Nhưng bây giờ sống với cô lâu như vậy, anh đảm bảo rằng cô là một người hoàn toàn bình thường.
Vì vậy, anh càng tin chắc rằng cô và người đã chửi đánh anh kia là hai người khác nhau.
Thế cho nên bây giờ cô nói ra bí mật, anh cũng hoàn toàn tin tưởng mà không có chút nghi ngờ.
Còn Hứa Nhan Du thấy người yêu tin mình thì vô cùng vui vẻ, liền ôm chầm lấy anh.
Anh cũng hạnh phúc ôm lấy cô, sau đó lại không hỏi thêm điều gì nữa.
Ví dụ như tại sao cô lại đóng giả làm Tô Thấm Di, Tô Thấm Di thật đã đi đâu,...!Anh đều không hỏi.
Bởi anh biết những điều này rất khó nói, anh không muốn làm Hứa Nhan Du khó xử.
Hơn nữa những chuyện đó cũng chẳng có liên quan gì đến anh, anh không quan tâm.
Anh chỉ quan tâm những điều Hứa Nhan Du vừa nói với anh.
Cô nói rằng anh là mối tình đầu tiên và duy nhất của cô.
Cô nói rằng cô yêu anh, anh là người quan trọng nhất với cô trên thế giới này.
Anh thật sự vô cùng hạnh phúc.
…
Sáng hôm sau - chủ nhật.
Bình thường chủ nhật Tạ Hoằng Văn đều phải đến công ty nhà họ Tô.
Nhưng hôm nay anh xin nghỉ một buổi, bởi vì anh muốn cùng Hứa Nhan Du đi chơi.
Hứa Nhan Du vì vậy mà rất vui vẻ.
Cô chọn váy xinh, trang điểm thật đẹp, còn uốn xoăn tóc mất một lúc lâu để đi hẹn hò với Tạ Hoằng Văn.
Nhưng vì an toàn, buổi hẹn hò của cô còn có dẫn theo anh đầu đinh và vài người anh em của anh ấy nữa.
Tạ Hoằng Văn có chút không vui, nhưng vì Hứa Nhan Du muốn dẫn theo người nên anh không phản đối.
Hai người sau đó đã cùng nhau đi uống trà sữa, đi xem phim, đi công viên ngắm cảnh,...
Đến trưa, hai người hẹn hò xong thì quyết định về nhà để cùng nhau nấu ăn.
Nhưng trước tiên thì phải đi mua thêm nguyên liệu nấu nướng, thế nên anh đầu đinh liền chở bọn họ đến siêu thị.
Đến siêu thị rồi, mấy anh em của anh đầu đinh ở bên ngoài canh chừng, còn anh đầu đinh thì cùng Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn vào bên trong.
Trong siêu thị lúc này có khá đông người, nhưng hầu như đều là những người nội trợ đến mua đồ về nấu ăn.
Anh đầu đinh vì vậy nên cũng không quá đề phòng.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn lại đang vui vẻ cùng nhau mua sắm nên không quá chú ý vào những người xung quanh.
Hơn nữa bình thường cũng sóng yên biển lặng, cho nên hai người cũng không quá nâng cao cảnh giác.
Nhưng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng bỗng nhiên dừng lại trước cửa siêu thị.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đeo khẩu trang, mặc quần áo sang trọng, xách chiếc túi xách đắt tiền bước ra ngoài, sau đó liền đi vào siêu thị.
Mấy anh em của anh đầu đinh thấy người đi vào là một người phụ nữ trung niên thì cũng không cảnh giác gì.
Trong lúc đó, anh đầu đinh thấy người phụ nữ trung niên kia thì cũng không đề phòng.
Trong siêu thị lúc này lại không có ai đáng nghi, cho nên anh đầu đinh cũng buông lỏng cảnh giác.
Sau đó, anh ấy không đi theo sát Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn nữa.
Dù sao hai người cũng đang yêu nhau, cho nên anh ấy liền tránh đi một lát để cho hai người có không gian riêng tư.
Tuy nhiên, anh ấy lại không biết rằng lúc này, người phụ nữ trung niên kia lại đang nhìn về phía Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn bằng ánh mắt căm hận.
Bà ta chính là bà Tạ.
Vốn muốn sai người đi giết chết Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn, nhưng ai ngờ nhóm anh đầu đinh lại đi theo bảo vệ hai người, cho nên người của bà ta không ra tay được, chỉ có thể theo dõi hai người từ xa rồi báo cho bà ta.
Bà ta lại vô cùng gấp gáp, bởi vì bà ta cảm giác rằng không bao lâu nữa, cảnh sát sẽ điều tra ra vụ bà ta sai người đầu độc đứa con riêng kia.
Vì vậy, bà ta quyết định phải ra tay thật nhanh, phải giết chết Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du trước khi bị bắt.
Nhưng tại sao lại phải giết cả hai người?
Là bởi vì tâm lý bà ta đã ngày càng không ổn định.
Bà ta vừa căm ghét những đứa con riêng của chủ tịch Tạ, lại vừa tưởng tượng rằng những đứa con riêng chồng hãm hại con trai bà ta, thuê người giết con trai bà ta để cướp quyền thừa kế.
Bà ta lại cho người theo dõi Tạ Hoằng Văn từ lâu nên biết được Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du yêu nhau thắm thiết.
Bà ta cũng biết được chuyện Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du từng đi gặp ông Tạ.
Bà ta cho rằng Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du là đồng bọn, đầu tiên là giết con trai bà ta, sau đó là nịnh nọt chủ tịch Tạ để chiếm đoạt tài sản nhà họ Tạ.
Vì thế, bà ta phải giết chết cả hai người.