Trong phòng bệnh, Hứa Nhan Du ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn không rời.
Tô Tấn Bằng khuyên cô nên đi ăn uống, nghỉ ngơi một lát.
Nhưng cô không đi, cô bảo mình phải đợi Tạ Hoằng Văn tỉnh lại.
Tô Tấn Bằng không khuyên được nên cũng đành để cho cô ở bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Không biết qua bao lâu.
Hứa Nhan Du lại không nhịn được mà ngủ thiếp đi mất.
Nhưng bàn tay cô vẫn nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn, giống như thường ngày hai người thường nắm tay nhau khi ngủ vậy.
Thế rồi bỗng nhiên, bàn tay của Tạ Hoằng Văn khẽ động.
Hứa Nhan Du đang nắm tay anh liền tỉnh dậy, vội vàng nhìn anh thì liền thấy lông mi anh khẽ run, hai mắt từ từ mở ra.
Cô hạnh phúc mà mỉm cười, một tay nắm chặt tay anh, còn một tay thì nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Mà anh tỉnh dậy thì liền thấy khuôn mặt đang mỉm cười của cô, thế nên ánh mắt mơ màng của anh nhanh chóng trở nên dịu dàng, đôi môi anh cũng khẽ cong lên.
Hứa Nhan Du đột nhiên muốn khóc, nhưng may mà cô vẫn nhịn lại được.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tạ Hoằng Văn, âu yếm nhìn anh, sau đó lại nghẹn ngào nói: “Cuối cùng anh cũng đã tỉnh.
Anh biết vừa rồi em lo lắng lắm không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì muốn dỗ dành cô, nhưng lúc này cô lại nói: “Lần sau anh đừng làm như vậy nữa… Em sợ lắm… Em thật sự sẽ không chịu nổi đâu…”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì có chút đau lòng mà nhìn cô, sau đó nâng tay chạm lên khuôn mặt cô rồi khẽ nói: “Xin lỗi… Để em lo lắng rồi.”
Anh xin lỗi cô vì đã làm cô sợ, xin lỗi vì đã làm cô buồn.
Nhưng mà… Nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, anh vẫn phải bảo vệ cô.
Cô đã trở thành nguồn sống của anh.
Vì vậy anh có thể chết, chứ anh không thể không cứu cô được.
Những ngày sau đó, Tạ Hoằng Văn nằm viện, còn Hứa Nhan Du thì xin nghỉ học để chăm sóc anh.
Tuy nhiên, lý do xin nghỉ mà hai người báo cáo với giáo viên lại là có việc bận.
Mà trong thời gian này, chủ tịch Tạ cũng gác lại công việc để đến thăm Tạ Hoằng Văn thường xuyên.
Lúc đầu anh rất bài xích, nhưng Hứa Nhan Du lại khuyên anh nên thử trò chuyện và tiếp xúc với chủ tịch Tạ, cho nên anh đành nghe theo cô.
Bà Tạ thì đã chết.
Nhưng chuyện bà ta đầu độc con riêng của chồng và dùng dao tấn công “một nam sinh và một nữ sinh cấp ba” thì vẫn gây xôn xao dư luận.
Cư dân mạng liền thắc mắc: Bà Tạ giết con riêng của chồng thì có thể hiểu, nhưng sao lại đi hại hai học sinh cấp ba kia? Chẳng lẽ hai học sinh đó cũng là con riêng của chồng bà ta?
Hứa Nhan Du đọc được mấy nghi vấn như vậy thì suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, cô quyết định sẽ khuyên nhủ Tạ Hoằng Văn về nhà họ Tạ.
Dù sao bà Tạ và người con riêng kia cũng chết rồi, sẽ không có ai làm hại anh nữa.
Mặc dù ông Tạ có thể sẽ không yêu thương anh, nhưng ông ấy có thể cho anh một cuộc sống đầy đủ, không phải lo nghĩ.
Anh cũng sẽ không bị mọi người coi thường hay chê cười nữa, lại còn có chỗ dựa vững chắc.
Vì vậy, nếu nhiệm vụ sắp tới mà thất bại, cô không may chết đi thì cũng sẽ yên tâm về anh.
…
Hứa Nhan Du xem lịch, thấy còn hai ngày nữa là Tạ Hoằng Văn xuất viện.
Mà năm ngày nữa… là thời hạn sáu tháng kết thúc.
Cô vì thế mà vừa buồn bã, vừa lo sợ.
Ngồi bên giường bệnh Tạ Hoằng Văn, cô nói chuyện với anh một lúc thì bỗng bảo anh: “Dạo này chủ tịch Tạ thường xuyên đến đây thăm anh, em thấy ông ấy đối xử với anh cũng không tệ.
Thế nên là… Anh đi theo ông ấy nhé!”
Nghe thấy Hứa Nhan Du nói vậy, Tạ Hoằng Văn ngạc nhiên: “Em muốn anh theo ông ấy về nhà họ Tạ?”
Hứa Nhan Du gật đầu.
Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì trầm mặc một hồi.
Nói thật, anh nhận ra ông Tạ không hẳn là yêu thương anh, chẳng qua là vì anh có chung dòng máu nên ông ấy mới quan tâm anh thôi.
Anh cũng như vậy, vì ông ấy là bố ruột mình nên anh mới có một chút tình cảm dành cho ông ấy.
Cho nên nếu bảo anh về sống cùng ông ấy, anh thật ra không muốn lắm.
Anh cũng không còn là đứa trẻ mong ngóng được bố mẹ yêu thương nữa rồi.
Nhưng nếu Hứa Nhan Du muốn anh về nhà họ Tạ thì anh đương nhiên sẽ nghe theo cô.
Hơn nữa, anh cũng là người có tham vọng, anh muốn trở thành một người xứng đáng với Hứa Nhan Du.
Vừa hay, nếu trở thành cậu chủ nhà họ Tạ thì khoảng cách giữa anh và cô sẽ không còn xa nữa.
Vì vậy, anh đã đồng ý với cô rằng mình sẽ về nhà họ Tạ.
Hôm đó, chủ tịch Tạ đến thăm Tạ Hoằng Văn.
Hai người sau đó đã ngồi nói chuyện với nhau rất lâu.
Chủ tịch Tạ khá vui vẻ, bởi vì Tạ Hoằng Văn chủ động muốn quay về nhà họ Tạ.
Ông ấy liền hứa với Tạ Hoằng Văn rằng sẽ cho anh một cuộc sống tốt nhất, tuyệt đối không để cho anh chịu thiệt thòi.
Mặc dù hiện tại, ông ấy chưa thể dành nhiều tình cảm cho anh, nhưng ông ấy sẽ cố gắng để trở thành một người bố tốt.
Đến ngày Tạ Hoằng Văn xuất viện.
Chủ tịch Tạ đến đón Tạ Hoằng Văn về nhà họ Tạ, Hứa Nhan Du cũng đi theo.
Tuy nhiên nói là về nhà họ Tạ, nhưng thực chất cũng chỉ là về tham quan nhà họ Tạ một chuyến, bởi vì Tạ Hoằng Văn đã nói rằng mình không muốn sống ở nhà họ Tạ.
Anh chỉ muốn sống với Hứa Nhan Du.
Chủ tịch Tạ suy nghĩ một hồi thì cũng không phản đối chuyện này, chỉ dặn Tạ Hoằng Văn rằng đừng để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến thành tích học tập là được.
Còn đối với Hứa Nhan Du, chủ tịch Tạ bây giờ cũng không phải là không hài lòng về cô.
Mặc dù lần đầu gặp mặt đã cùng cô tranh luận về Tạ Hoằng Văn một hồi, nhưng sau đó chủ tịch Tạ đã nhận ra những điều cô nói không hẳn là sai.
Qua việc bà Tạ hại Tạ Hoằng Văn và người con riêng kia, ông ấy càng nhận ra rằng những điều Hứa Nhan Du nói là đúng.
Vì thế, bây giờ ông ấy khá ưng ý đối với Hứa Nhan Du.
Một người con gái vừa xinh đẹp lại có đầu óc, gia đình cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Tạ, nếu có thể trở thành con dâu nhà họ Tạ thì quả thật là rất tốt.
Hơn nữa, mặc dù vẫn còn cảm thấy khó tin khi Hứa Nhan Du nói yêu Tạ Hoằng Văn, nhưng dần dần chủ tịch Tạ cũng cảm thấy tình cảm của Hứa Nhan Du dành cho Tạ Hoằng Văn là thật.
Còn Tạ Hoằng Văn thì khỏi phải nói, đến cả mạng cũng không cần mà lao ra chắn dao cho Hứa Nhan Du.
Lại còn nghe theo lời Hứa Nhan Du răm rắp, chủ tịch Tạ cũng biết thừa nếu không phải Hứa Nhan Du bảo, Tạ Hoằng Văn cũng sẽ không chịu theo ông ấy về nhà họ Tạ.
Vì vậy, ông ấy đương nhiên phải ủng hộ việc Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn ở bên nhau thôi.
…
Tạ Hoằng Văn xuất viện được một ngày, chủ tịch Tạ liền công bố bản thân đã tìm thấy người con trai thất lạc.
Cư dân mạng vì thế mà lại xôn xao bàn tán, sao chủ tịch Tạ lắm con trai thất lạc thế? Đây là đứa thứ hai rồi, không phải mấy tháng nữa lại tìm thấy đứa thứ ba, thứ tư nữa chứ?
Hứa Nhan Du cũng thấy thắc mắc, thế là liền hỏi hệ thống thì biết được rằng chủ tịch Tạ chỉ còn Tạ Hoằng Văn là con trai thôi.
Sắp tới, ông ấy sẽ tổ chức tiệc để chính thức công bố thân phận của Tạ Hoằng Văn, giới thiệu cho tất cả mọi người biết rằng Tạ Hoằng Văn chính là con trai của mình.
Thế nhưng, trước hôm tổ chức tiệc chính là thời hạn sáu tháng kết thúc.
Hứa Nhan Du lúc đó phải đi làm nhiệm vụ rồi.
Hệ thống bảo rằng: [Cô phải rời khỏi đây để đi đến nơi thực hiện nhiệm vụ trong ba tháng.
Mà ba tháng ở nơi thực hiện nhiệm vụ sẽ bằng ba giờ ở thế giới này.
Nói cách khác, cô ở thế giới kia ba tháng, thì ở thế giới này cô mới chỉ đi có ba giờ mà thôi.]
[Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì sau ba giờ, cô sẽ trở về thế giới này.
Còn nếu thất bại, vậy thì cô sẽ chết.]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì vẫn quyết định sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng, cô đương nhiên là không tránh khỏi sợ hãi.
Hệ thống đã nói rằng nhiệm vụ sắp tới sẽ rất khó, lại còn nguy hiểm.
Cô cảm thấy trường hợp xấu nhất là chưa đến ba tháng, cô có khi đã chết rồi.
Hệ thống liền bào cô: [Bây giờ thay đổi quyết định thì vẫn còn kịp.
Ở thế giới của cô, cô là cô chủ nhà họ Hứa, sống rất hạnh phúc, thậm chí còn tốt hơn ở thế giới này.]
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du vẫn lắc đầu, sau đó nói: [Thế giới của tôi quả thật rất tốt, nhưng mà lại… không có Tạ Hoằng Văn.]
Không có Tạ Hoằng Văn, vậy thì cô sẽ không thể hạnh phúc.
Cô đã quyết định rồi, cô muốn ở bên cạnh anh.
Chỉ là cô vẫn còn một điều tiếc nuối, đó là chưa kịp tạm biệt một người ở thế giới của cô.
Người đó là bố của cô.
Cô hỏi hệ thống: [Có thể cho tôi được quay về gặp bố một lần không?]
Hệ thống đáp: [Cô đã chọn làm nhiệm vụ ở lại thế giới này, vậy thì không thể quay về nữa.]
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy rũ mi, trong ánh mắt là sự buồn bã đến đau lòng.
Nhưng lúc này, hệ thống lại nói: [Tuy nhiên, cô có thể chào tạm biệt bố bằng cách khác.
Ví dụ như là tiến vào giấc mơ của bố cô.]
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền ngạc nhiên, hỏi: [Tiến vào giấc mơ?]