Phòng đọc sách trên tầng ba rất rộng, còn có cửa kính lớn để nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn khung cảnh.
Ở chính giữa căn phòng là bàn đọc sách, xung quanh bàn chỉ có hai chiếc ghế.
Tạ Hoằng Văn lấy một cuốn tiểu thuyết viết bằng tiếng Đức rồi ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó yên lặng mà đọc sách.
Hứa Nhan Du thì nhẹ nhàng dạo quanh phòng đọc sách.
Dạo một hồi thì tìm được một cuốn sách viết bằng tiếng Anh, cô liền cầm sách ra chỗ bàn đọc, sau đó kéo ghế, ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn đang bận đọc sách nên dù khó chịu thì vẫn mặc kệ Hứa Nhan Du ngồi cạnh mình.
Hứa Nhan Du lúc này lại chú ý đến cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mà anh đang đọc.
Trước kia ở cùng Tạ Hoằng Văn tại ký túc xá, cô đã từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi.
Thế là bây giờ cô bèn hỏi: “Anh rất thích cuốn tiểu thuyết này nhỉ?”
Theo như hệ thống nói thì bây giờ Tạ Hoằng Văn đã hai mươi tư tuổi, vậy là từ khi anh tốt nghiệp cấp ba đến giờ đã năm năm trôi qua rồi.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn nghe thấy Hứa Nhan Du hỏi như vậy thì liền quay lại nhìn cô.
“Cô hỏi vậy là có ý gì?”
“Không có gì.” Hứa Nhan Du mỉm cười rồi đáp, “Chỉ là hồi cấp ba từng thấy anh đọc cuốn tiểu thuyết này rồi, bây giờ thấy anh vẫn đọc nên hỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn nghi ngờ mà nhìn cô, hỏi: “Cô nhìn thấy tôi đọc ở đâu?” Cuốn tiểu thuyết này anh chỉ đọc khi ở trong ký túc xá.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du cũng trả lời: “Hồi cấp ba em thấy anh đọc trong ký túc xá đó.”
Nghe thấy thế, Tạ Hoằng Văn lại càng nghi ngờ.
Hứa Nhan Du là con gái, vào ký túc xá nam kiểu gì mà nhìn thấy anh đọc sách.
Anh lại hỏi cô: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Hứa Nhan Du trêu chọc anh: “Em chưa mười tám.”
Sắc mặt anh ngay lập tức trầm xuống.
Hứa Nhan Du liền bật cười, đính chính lại: “Em đùa thôi, em mười chín rồi.”
Tạ Hoằng Văn liền nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, sau đó liền nói: “Cô ít hơn tôi năm tuổi, khi tôi học cấp ba thì cô mới học cấp hai.
Cô làm sao nhìn thấy tôi đọc sách trong ký túc xá?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì nhích lại gần Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn cũng không tránh né, cô liền ghé vào tai anh rồi nói thầm: “Thật ra chúng ta bằng tuổi, lại còn là bạn cùng phòng ở ký túc xá nữa đó, anh có tin không?”
Tạ Hoằng Văn liền lừ mắt nhìn Hứa Nhan Du.
“Cô nghĩ tôi có tin không?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì chỉ mỉm cười, sau đó liền nhích người ra xa anh một chút rồi bắt đầu đọc sách.
Nhưng mới đọc được vài chữ, cô lại quay sang bảo Tạ Hoằng Văn: “Anh cho em mượn điện thoại đi.”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Cô chán sống rồi à?”
Hứa Nhan Du liền than thở: “Trong biệt thự không được dùng điện thoại hay máy tính, mà em thì cần lên mạng mua quần áo.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì liền nhìn vào bộ quần áo mà cô đang mặc.
Là một bộ đồ dành cho bệnh nhân mà bác sĩ đã đưa cho cô.
Hôm qua cô bị dao đâm nên quần áo cũ đã dính máu, không mặc được nữa nên đã vứt đi rồi.
Trong phòng cô lại không có quần áo nữ, cho nên hôm nay cô mà thay bộ đồ bệnh nhân này ra thì quả thật là không còn đồ để mặc.
Lúc này, người giúp việc lại mở cửa phòng đọc sách, mang cà phê và nước cam vào trong.
Tạ Hoằng Văn nhìn ra ngoài cửa, thấy vệ sĩ vẫn còn đó thì liền gọi: “Vào đây.”
Anh vệ sĩ đi vào, Tạ Hoằng Văn liền bảo anh ấy đưa điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du thấy thế thì cũng nhận lấy điện thoại của anh vệ sĩ, sau đó liền lên mạng chọn mua đồ.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại đọc sách.
Đọc một lúc khá lâu, Hứa Nhan Du vẫn ở bên cạnh chọn đồ.
Anh vệ sĩ thì nhìn Hứa Nhan Du đang thêm vào giỏ hàng hết thứ này đến thứ khác.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhan Du mới chốt đơn, sau đó liền đưa máy cho anh vệ sĩ rồi bảo: “Anh dùng tài khoản ngân hàng thanh toán giúp tôi.” Mấy nhãn hàng mà cô đặt mua đồ đều yêu cầu chuyển tiền trước khi giao hàng.
Anh vệ sĩ nhận lấy điện thoại từ cô, nhưng thấy số tiền cần thanh toán trên màn hình thì khuôn mặt liền biến sắc.
Sau đó, anh ấy liền nhìn về phía Tạ Hoằng Văn rồi nói: “Thưa ông chủ, tài khoản của tôi không đủ tiền.”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày.
“Tôi trả lương cho anh ít lắm sao?”
“Không phải ạ.” Anh vệ sĩ vừa nói vừa đưa điện thoại cho Tạ Hoằng Văn xem.
Mà xem xong, sắc mặt Tạ Hoằng Văn cũng biến đổi.
Anh quay sang nhìn Hứa Nhan Du, hỏi cô: “Cô đặt nhiều đồ thế này làm gì?”
Hứa Nhan Du thản nhiên nói: “Quần áo, sữa rửa mặt, dầu gội, sữa tắm, mỹ phẩm,...!đều là đồ cần dùng mà.”
Tạ Hoằng Văn nghe mà không khỏi cười lạnh.
“Vậy còn vòng tay, lắc chân, dây chuyền, khuyên tai thì sao? Còn cả phấn má hồng, cushion, phấn mắt, son môi gì nữa đây? Túi xách, đồng hồ, giày cao gót với cả mấy thứ đồ gì thế này? Tất cả đều là mua của nhãn hàng cao cấp số một trong nước, lại còn toàn mua với số lượng lớn.
Riêng túi xách cô đã mua hơn hai chục chiếc rồi, cô định mở cửa hàng ở biệt thự nhà tôi đấy à?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì thấy hơi chột dạ, nhưng cô vẫn hồn nhiên mà nói: “Anh giàu mà, mua chút đồ cho em thôi, có cần tra hỏi kỹ vậy không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì sắc mặt liền tệ đến nỗi không thể nào tệ hơn.
Sau đó nhìn lại lên màn hình điện thoại, anh liền cau mày: “Sao còn có cả đồng hồ, thắt lưng với ví dành cho nam vậy?”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười mà đáp: “Em mua cho anh đó!”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn tức đến bật cười: “Cô dùng tiền của tôi để mua đồ tặng cho tôi?”
Ai ngờ Hứa Nhan Du lại nói: “Tiền của ai mà chẳng như nhau.”
Tạ Hoằng Văn ngay lập tức đen mặt lại, sau đó liền tặng cho cô một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nhưng sau đó, anh vẫn đưa điện thoại cho vệ sĩ kia rồi bảo: “Xuống dưới tầng gặp quản gia, bảo ông ấy chuyển tiền.”
“Vâng.” Vệ sĩ cầm lấy điện thoại rồi liền rời đi.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì vui vẻ ra mặt, liền ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh yêu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì lại lừ mắt nhìn cô, cảnh cáo: “Ăn nói cho cẩn thận vào.”
Tâm tình Hứa Nhan Du đang vui vẻ nên cũng không giận vì thái độ của Tạ Hoằng Văn.
Dù sao anh cũng mua bao nhiêu là đồ cho cô rồi, cô còn giận dỗi gì nữa chứ.
Lúc này, một vệ sĩ khác lại bước vào phòng.
Sau đó, vệ sĩ báo với Tạ Hoằng Văn: “Ông chủ, cô Lý Kha Y vì quá đói nên đã ngất xỉu.
Bây giờ nên làm thế nào ạ?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì sắc mặt chẳng có chút nào thay đổi, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cô ta mở miệng cầu xin chưa?”
“Dạ chưa.
Cô Lý Kha Y trước khi ngất vẫn chưa chịu cầu xin.
Mà bây giờ cô ấy ngoài đói ra thì còn hơi sốt, tình trạng khá nghiêm trọng, liệu có cần gọi bác sĩ không ạ?”
“Không cần.” Tạ Hoằng Văn vừa đọc sách vừa nói, “Hắt nước cho cô ta tỉnh lại.
Bao giờ lên tiếng cầu xin thì cho ăn, còn không thì cứ mặc kệ cô ta.”
Nghe Tạ Hoằng Văn nói vậy, vệ sĩ liền đáp: “Vâng.” rồi đi ra ngoài.
Hứa Nhan Du lúc này liền quay sang nhìn Tạ Hoằng Văn, sau đó hỏi đểu anh: “Người ta vừa đói vừa sốt mà anh đối xử với người ta như vậy hả? Không thấy xót sao?”
Tạ Hoằng Văn liền liếc cô một cái, hỏi: “Sao? Cô sợ bản thân cũng sẽ bị tôi đối xử như vậy à?”
Hứa Nhan Du liền tràn đầy tự tin mà nói: “Em chẳng sợ anh đối xử không tốt với em.
Em chỉ sợ anh đối xử không tốt với em rồi thì tương lai anh sẽ hối hận, dằn vặt thôi.”
“Hối hận?” Tạ Hoằng Văn cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện cười.
“Cô dám nghĩ là nếu đối xử không tốt với cô, tôi sẽ hối hận sao? Cô lấy tự tin từ đâu ra vậy?”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền giơ tay, bóp chặt cằm Hứa Nhan Du rồi đe dọa: “Cô có tin ngay bây giờ tôi bóp chết cô ngay tại đây, để cô hóa thành ma xem tôi có hối hận hay không không?”
Hứa Nhan Du bị bóp đau nên nhíu mày, liền hất tay anh ra rồi đứng bật dậy.
Sau đó, cô liền nhìn anh mà từ tốn nói: “Hoằng Văn, anh nhớ cho kỹ.
Em là Hứa Nhan Du, là người yêu tương lai của anh.
Em là người yêu anh nhất trên đời này, và em cũng là người mà anh yêu nhất trên đời này.
Cho nên nếu anh đối xử không tốt với em, thì anh nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói dứt lời, Hứa Nhan Du liền quay người rời đi.
Tạ Hoằng Văn nhìn theo cô, trong lòng không ngừng trào phúng, giễu cợt.
Hứa Nhan Du.
Người yêu tương lai.
Người yêu anh nhất trên đời, cũng là người anh yêu nhất trên đời.
Thật là nực cười.
Tạ Hoằng Văn nở một nụ cười mỉa mai.
Trên đời này sẽ chẳng có ai yêu anh, mà anh cũng chẳng cần bất cứ ai yêu anh cả.
Và đương nhiên, anh cũng sẽ chẳng yêu ai hết.
Hứa Nhan Du ư?
Rất đẹp, cũng rất biết nói mấy lời lừa gạt người khác.
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn đây tuyệt đối sẽ không bị lừa.