Sắc mặt Lý Kha Y càng ngày trông càng trở nên khó coi.
Vành mắt cô ta lại hơi đỏ, biểu cảm uất ức nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du thì dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô ta rồi bảo: “Đừng có ra vẻ đáng thương như tôi đang bắt nạt cô nữa.
Đóng vai “người bị hại” không mệt à?”
Lý Kha Y nghe vậy thì liền siết chặt bàn tay, lớn tiếng mà nói: “Cô cũng vừa nói rằng Vũ Trạch bắt nạt người khác còn gì.
Người khác mà cô nói ở đây là Tạ Hoằng Văn đúng không? Vậy thì không phải cô cũng vừa lôi Tạ Hoằng Văn ra đóng vai người bị hại à? Anh ta độc ác như thế mà cô nói như anh ta đáng thương lắm, lại còn đổ tội lên đầu Vũ Trạch, nói như anh ấy là kẻ xấu xa vậy.”
“Chứ không phải anh ta chính xác là kẻ xấu xa sao?” Hứa Nhan Du lạnh mặt mà nói, “Chuyện Hoằng Văn bị anh ta chèn ép hồi cấp ba là thật, vậy mà cô nói rằng tôi lôi Hoằng Văn ra đóng vai người bị hại? Tôi nói cho cô biết, anh ấy thật sự là người bị hại.
Còn kẻ bắt nạt anh ấy chính là Đàm Vũ Trạch.
Anh ta ỷ mình là cậu chủ nhà họ Đàm mà coi thường, áp bức người khác.”
Lý Kha Y nghe vậy thì nhất thời nghẹn họng, lại bị khí thế của Hứa Nhan Du áp đảo nên cô ta hoang mang.
Nhưng nhanh sau đó, cô ta lại nói: “Chuyện đó đã qua lâu rồi, khi đó anh ấy vẫn còn chưa chín chắn trưởng thành nên mới bắt nạt Tạ Hoằng Văn.
Còn bây giờ anh ấy đã thay đổi, trở thành người tốt, còn Tạ Hoằng Văn thì là người xấu.
Cô lại lôi quá khứ ra để bao biện cho anh ta rồi đổ lỗi cho Vũ Trạch.
Cô làm vậy mà không thấy thẹn à?”
Nghe đến đây, Hứa Nhan Du liền trừng mắt nhìn Lý Kha Y, tức giận mà gằn từng câu từng chữ: “Chuyện xảy ra từ lâu thì biến thành không còn nữa à? Cô còn nói lúc đó Đàm Vũ Trạch chưa trưởng thành, chẳng lẽ học cấp ba rồi mà còn chưa đủ trưởng thành ư? Đầu óc anh ta phát triển kém đến nỗi học cấp ba rồi mà không nhận thức được bắt nạt người khác là sai trái à?”
“À, đâu chỉ Đàm Vũ Trạch, mà cả cô và tập thể lớp - đều là cái thứ không phân biệt được tốt xấu.” Hứa Nhan Du bước về phía Lý Kha Y, chỉ tay vào mặt cô ta mà nói: “Nhất là cô, luôn miệng bao biện cho kẻ bắt nạt rồi ra vẻ mình là người bị hại.
Đúng là khiến người khác buồn nôn!”
Nghe đến đây, trong lòng Lý Kha Y đương nhiên vô cùng tức tối.
Nhưng cô ta không có cách nào cãi lại nên chỉ biết giương mắt, chưng ra vẻ mặt uất ức giống như bị bắt nạt mà nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại đi đến trước mặt cô ta, hừ lạnh: “Mà cô bảo Đàm Vũ Trạch trở thành người tốt ư? Đó là vì ra ngoài xã hội, xung quanh không còn ai để cho anh ta bắt nạt nữa thôi.
Anh ta cũng nhận ra là hiện tại, cái trò bắt nạt không còn oai như anh ta từng nghĩ nữa.
Những người xung quanh lại tẩy chay bạo lực, cho nên anh ta dần dần thay đổi vì không muốn bị người khác tẩy chay.
Anh ta cũng muốn được người khác ngưỡng mộ, cho nên anh ta mới biến thành “người tốt” như cô nói đó.”
“Còn Hoằng Văn, anh ấy biến thành người xấu?” Hứa Nhan Du nói đến đây thì ánh mắt không khỏi lộ vẻ buồn bã, đau lòng.
“Tôi thừa nhận, bây giờ anh ấy không phải người tốt.
Nhưng không phải là do các người à?”
Hứa Nhan Du lớn tiếng chất vấn: “Nếu không phải các người bắt nạt, khinh miệt anh ấy thì anh ấy có trở nên như vậy không?”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn ngồi trước màn hình ngẩn người trong giây lát.
Anh có chút ngạc nhiên, hóa ra cũng có người nghĩ rằng anh trở thành kẻ xấu là do bị khinh thường, áp bức.
Những người khác đều nghĩ rằng vì trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên anh ăn sung mặc sướng rồi mới biến chất, trở nên xấu xa.
Thế nên bây giờ nghe những lời Hứa Nhan Du nói, anh có chút bất ngờ.
Cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, mắt nhìn vào Hứa Nhan Du trên màn hình, anh mới nhớ ra đã lâu, bản thân chưa được chứng kiến một chuyện hay ho như bây giờ.
So với việc đuổi bắt và hành hạ Tô Thấm Di, hay là việc đối đầu và đánh giết Đàm Vũ Trạch, thì ngồi đây nghe Hứa Nhan Du nói chuyện dường như lại càng khiến anh thấy thú vị hơn.
Lúc này, Lý Kha Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng thương như bị bắt nạt mà nói: “Ngày xưa bắt nạt Tạ Hoằng Văn, Vũ Trạch quả đúng là có lỗi.
Nhưng mà chuyện đó cũng đã qua từ mấy năm trước, Vũ Trạch cũng đã xin lỗi rồi.
Cô không nên lấy chuyện Tạ Hoằng Văn bị bắt nạt ra để bao biện cho những việc làm sai trái của anh ta.”
Lý Kha Y vừa nói vừa nhìn Hứa Nhan Du, xem xem biểu cảm của cô thế nào.
Nhưng lúc này cô ta thấy hơi kỳ lạ, bởi khuôn mặt của Hứa Nhan Du trông như không cảm xúc, chỉ có ánh mắt là trông thật đáng sợ.
Thế rồi, cô ta lại thấy Hứa Nhan Du giơ tay, sau đó tát “bốp” một cái.
“A!” Lý Kha Y hét lên, mặt lệch sang một bên.
Hứa Nhan Du vậy mà lại đánh cô ta!
Lý Kha Y một tay ôm mặt, quay lại trợn mắt nhìn Hứa Nhan Du: “Sao cô dám đánh tôi?”
Hứa Nhan Du liền cười nhạt rồi nói: “Xin lỗi nhé!” Nhưng nói dứt câu, cô lại vung tay, tát mạnh một cái vào bên mặt còn lại của Lý Kha Y, sau đó bảo: “Xin lỗi một lần nữa này!”
Mặt Lý Kha Y lại lệch sang một bên, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.
Cô ta hai tay ôm hai bên mặt, sau đó quát lớn: “Cô điên à? Sao cô lại tát tôi?”
Hứa Nhan Du cũng quát lớn, “Không phải tôi xin lỗi cô rồi sao? Cô còn kêu la cái gì?”
Nghe đến đây, khuôn mặt Lý Kha Y cứng đờ lại.
Hứa Nhan Du lại nói: “Tôi mới đánh hai cái mà cô đã kêu la, vậy Hoằng Văn chịu đựng Đàm Vũ Trạch và mấy cái kẻ bắt nạt kia suốt mấy năm trời thì sao? Hai cái đánh của tôi cho cô còn chẳng bằng một phần ngàn những gì anh ấy phải chịu, vậy mà cô dám mở miệng bảo Đàm Vũ Trạch đã xin lỗi? Xin lỗi là xong à?”
Lý Kha Y nghe vậy thì hoàn toàn không thể nói được gì.
Hứa Nhan Du lại chỉ tay vào mặt cô ta rồi mắng: “Bây giờ Hoằng Văn sai, nhưng trong số các người cũng chẳng có ai là đúng.
Từng người từng người các người đều góp sức khiến anh ấy đi vào con đường này.
Nếu các người đối xử tử tế với anh ấy một chút thì anh ấy cũng không trả thù các người.
Cho đến tận lúc này, anh ấy cũng chưa bao giờ đi hành hạ, bắt nạt một người vô tội nào cả.”
“Chỉ có các người năm xưa là bắt nạt anh ấy, khinh miệt anh ấy.
Trong khi lúc đó anh ấy chẳng làm gì cả, anh ấy vô tội, anh ấy đáng thương.” Hứa Nhan Du nói đến đây thì hai mắt đã phiếm hồng, “Đương nhiên tôi cũng không ép các người phải thương anh ấy.
Nhưng các người không thương thì thôi, sao lại còn đối xử như thế với anh ấy?”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn ngồi trước màn hình giống như rơi vào trầm tư, trong lòng không rõ cảm xúc thế nào.
Còn Hứa Nhan Du thì quay người, bước về phía cửa.
Nhưng trước khi rời đi, cô còn nói với Lý Kha Y: “Đừng tưởng cô đưa cho anh ấy một chiếc khăn thì cô là người tốt.
Cô chỉ đang tự ảo tưởng rằng bản thân mình lương thiện mà thôi.”
Nói xong, Hứa Nhan Du mới mở cửa ra ngoài.
Lý Kha Y ở trong phòng hai mắt đỏ hoe mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sau đó một hồi thì liền phẫn uất mà hét lên.
Chưa bao giờ cô ta thấy căm tức như hôm nay, chưa bao giờ cô ta phải nghe những lời nói khó chịu đến thế này.
Và đương nhiên, cô ta cũng chưa từng bị ai tát bao giờ.
Cô ta siết chặt bàn tay, thầm ghi nhớ kỹ tên của Hứa Nhan Du.
Cô ta nghĩ sau khi ra ngoài, mình nhất định phải tìm Hứa Nhan Du để trả lại những uất ức mà bản thân đã phải gánh chịu.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn lại đang suy nghĩ, đến cả chuyện Lý Kha Y đưa cho anh chiếc khăn mà Hứa Nhan Du cũng biết sao?
…
Tại phòng ngủ.
Hứa Nhan Du vừa bước vào phòng thì liền cau mày, vội vàng đi đến bên giường rồi cởi váy ra, xem xét vết thương của mình.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn ngồi trước máy tính thì khẽ quay mặt đi, không nhìn vào Hứa Nhan Du chỉ mặc mỗi nội y trên màn hình.
Hứa Nhan Du lại bắt đầu tự thay băng cho vết thương, nhưng vết thương ở sau lưng nên việc thay băng khá khó khăn.
Lại vì đau nên Hứa Nhan Du không khỏi xuýt xoa, rỉ, khiến cho Tạ Hoằng Văn không thể nào không chú ý.
Nhưng anh vẫn quay mặt đi, không nhìn vào màn hình… cho đến khi tiếng rỉ dần dần quanh quẩn trong tâm trí anh.
Anh cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà từ từ quay đầu lại, nhìn vào màn hình.
Hứa Nhan Du trong màn hình đã thay băng xong.
Tạ Hoằng Văn nhìn vào vết thương trên lưng của Hứa Nhan Du, sau đó lại nhìn vào bộ nội y màu trắng cô đang mặc trên người.
Lúc mặc váy, trông dáng của cô đã rất đẹp.
Bây giờ nhìn cô mặc nội y, dáng người quyến rũ càng được phô bày ra rõ ràng hơn.
Eo thon, ngực và mông đầy đặn, căng tròn.
Tạ Hoằng Văn không hề biết rằng trước đây, ngực của Hứa Nhan Du cũng lớn nhưng không nở nang như bây giờ.
Chẳng qua là do Tạ Hoằng Văn thường xuyên nắn , cho nên ngực của Hứa Nhan Du mới ngày càng căng tròn, đầy đặn hơn thôi.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại luồn tay ra sau lưng, sau đó cởi khóa áo ngực.
Áo ngực tuột xuống, khiến cho bộ mê người hoàn toàn lộ ra.
Tay Tạ Hoằng Văn khẽ động, cảm xúc muốn bóp nắn vật mềm mại kia truyền đến.
Anh bất giác nuốt nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào vào bộ trắng trắng mềm mềm của Hứa Nhan Du.